Tuyệt Thế Mị Phu Nhân

Chương 20

Thanh Thanh vừa mới thuê phòng, còn chưa kịp lên lầu đã nghe thấy có tiếng người nói:

"Tướng công, chờ ta!"

Thanh Thanh lập tức rợn tóc gáy, không ngờ tốc độ của nữ nhân kia thật quá nhanh, Thanh Thanh nàng tốc độ cũng tương đương với quán quân chạy đường dài, thế mà trốn không thoát một nữ nhân cổ đại, thật sự không còn mặt mũi nào về nhà nữa!

"Tướng công, chờ ta với!" Giọng nói của nữ nhân kia lại vang lên.

"Cứu mạng a!"

Thanh Thanh vẻ mặt khổ sở, lách qua đám đông vội vã chạy lên lầu. Theo tình hình hiện nay, nàng tốt nhất nên tìm chỗ trốn càng nhanh càng tốt.

Vừa mới lên cầu thang, đã thấy một bóng áo hồng ẩn hiện. Xong rồi, mê trai kia đã đuổi tới nơi!

Thanh thanh không nghĩ được nhiều, co giò chạy trối chết về phía trước.

Phòng của nàng đâu nhỉ? Chưởng quầy nói phòng chữ Thiên số hai, khoan, rốt cuộc là số hai hay số ba? Người còn đang suy nghĩ, chân đã bước đến trước cửa căn phòng số hai.

"Tướng công, chàng chạy đi đâu rồi?"

Thanh Thanh còn đang do dự, mê trai đã chạy lên lầu.

Thanh Thanh nhất thời sốt ruột, tông cửa xông vào phòng, cũng rất nhanh đóng cửa lại, tựa vào thở dốc.

Nàng trượt theo cánh cửa ngồi bệt xuống đất, len lén nhìn xem tình huống bên ngoài. Không thấy bóng dáng của mê trai, nàng rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm.

"Ngươi là ai?"

Trong phút chốc, một giọng nam nhân dễ nghe vang lên phía sau nàng.

"Ách..."

Thanh Thanh lập tức quay đầu lại. Lúc này nàng mới phát hiện trong phòng còn có người khác. Có người cũng được thôi, nhưng quan trọng là...người kia...lại...lại khoả thân. Bên cạnh hắn có một cái thùng tắm, trên người còn đọng lại vài giọt nước, không cần nói nhiều, tên kia rõ ràng vừa mới tắm xong, còn chưa kịp mặc quần áo. Lịch sử Trung Quốc có quý phi tắm rửa, còn Vân Thanh Thanh nàng lại tận mắt nhìn thấy một bộ sống sắc sinh hương mỹ nam sau khi tắm!

Lồng ngực bóng loáng, thắt lưng to lớn, hai chân rắn chắc có lực, dáng người thật là tốt a.

Ánh mắt của nàng chuyển lên nhìn mặt hắn, không tự chủ được nuốt xuống một ngụm nước miếng.

Ông trời ơi, sao trên đời này lại có nam nhân xinh đẹp như thế! Đúng vậy, chính là xinh đẹp. Dùng từ này để hình dung một người đàn ông quả thực rất kỳ quái, nhưng khi dùng trên người mỹ nam đang khoả thân này một chút cũng không kỳ lạ, thậm chí từ đó còn không đủ để diễn đạt vẻ tuấn mỹ của hắn!

Một đôi mắt xếch, so với nữ nhân còn quyến rũ hơn, đôi môi đỏ tươi, khoé miệng còn hàm chứa một nụ cười lười biếng, ôn nhu và tao nhã. Đẹp mê người, đẹp tà ác! Nếu không được tận mắt nhìn thấy thân thể của hắn thì nàng chắc chắn sẽ cho rằng hắn là một nữ tử.

Mỹ nam chậm rãi chọn một bộ quần áo mặc lên người, lười biếng hỏi:

"Vị tiểu huynh đệ này, ngươi xông vào phòng ta làm cái gì?"

Giọng nói của hắn rất dịu dàng, dịu dàng đến mức làm say lòng người, hoàn toàn không giống như đang nói chuyện với một người xa lạ.

Lúc Thanh Thanh còn ở ngoài cửa, Đoạn Tiêu đã biết 'hắn' không có võ công, chắc chỉ đi ngang qua, đối với mình không hề có ác ý.

Hắn cất tiếng làm Thanh Thanh lập tức hồi phục tinh thần, xấu hổ quay đi.

"Thật không phải, có người đuổi theo ta. Tại hạ đi nhầm phòng."

Có sao thì nói vậy!

Thanh Thanh thầm mắng bản thân mê trai, so với nữ nhân vừa rồi còn mê trai hơn. Bạch Mạn Điệp chỉ mới ôm nàng, còn nàng lại giương mắt nhìn nam nhân khoả thân. Nếu đúng ra, nữ hài tử khi nhìn thấy cảnh này đều phải thét chói tai, không như nàng, vì cái gì cứ dán mắt vào thân thể người ta?

"Thế hả?"

Mỹ nam vẫn cười dịu dàng như cũ, làm cho người ta không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

"Đúng vậy, có một vị cô nương cứ đuổi theo tiểu đệ không tha, tiểu đệ cuống quá nên mới đi nhầm phòng, mong đại ca thứ lỗi."

Có người nói tứ hải giai huynh đệ, trước tiên cứ nên kết giao tình đã.

"Nói vậy vị nữ nhân kia chính là hồng nhan tri kỷ của tiểu huynh đệ?" Tr

ong con ngươi của mỹ nam kia hiện lên một tia sáng kỳ dị, ánh mắt liếc một cái lên trần nhà. Trên nóc nhà có người, hơn nữa còn là một cao thủ tuyệt đỉnh.

"Không phải, tiểu đệ không biết nàng."

Bạch Mạn Điệp tiểu thư đơn giản là nửa đường nhảy ra.

Mỹ nam đã mặc xong quần áo.

"Tiểu huynh đệ, có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?"

Hắn xác định bọn họ đã từng gặp mặt.

Thanh Thanh cười có lỗi:

"Thực xin lỗi, tiểu đệ không nhớ."

Nàng quả thật không nhớ bọn họ đã gặp qua hay chưa.

"Hàm Hương lâu."

Hàm Hương lâu cái nhìn thoáng qua. Mỹ nam Đoạn Tiêu đối với Thanh Thanh có ấn tượng rất sâu sắc. Nếu như trước đây Đoạn Ttiêu còn có ý hoài nghi Thanh Thanh, thì hiện tại đã hoàn toàn tin nàng là nam tử. Làm gì có nữ nhân nào sau khi nhìn hết thân thể của một nam nhân xa lạ lại có thể bình tĩnh tự nhiên như thế. Có dung mạo cùng phong thái như vậy mà lại là nam tử, thật sự đáng tiếc a.

"Oh..."

Trong đầu Thanh Thanh hiện lên những chuyện xảy ra ở Hàm Hương lâu ngày đó, đưa tay ra chỉ chỉ vào hắn:

"Hoá ra huynh chính là nam nhân không có mắt nhìn người đó."

Nói hắn không có mắt nhìn người? Thị hiếu của hắn rất tốt nha, Đoạn Tiêu sau một hồi ngẩn người thì mỉm cười:

"Tiểu huynh đệ nói vậy là có ý gì?"

"Cái loại nữ nhân độc ác như Hương Ngưng có cái gì tốt? Ngươi cư nhiên tìm đến nàng."

Thanh Thanh lắc lắc đầu, cảm thấy đáng tiếc cho hắn:

"Thật tiếc cho khí chất của ngươi."

Thật thú vị, so với vị muội muội kia của hắn còn thú vị hơn!

Đoạn Tiêu cười cười:

"Tiểu huynh đệ hiểu biết nữ nhân còn giỏi hơn ta?"

Hương Ngưng kia quả thật không tốt, bất quá công phu nhất tuyệt. Nguyên nhân chính là như thế, nếu không hắn cũng chẳng thèm tìm đến nàng.

Xem bộ dáng của 'hắn' bất quá chỉ mới 16 tuổi, thân thể nữ nhân là cái dạng gì chỉ sợ hắn còn không biết!

Thanh Thanh lườm nguýt hắn một cái:

"Đại ca, tuy tiểu đệ chưa từng có nữ nhân, nhưng vẫn hiểu rõ về nữ nhân."

Nàng chính là một nữ nhân, đương nhiên hiểu tâm lý của người phụ nữ.

"Nếu như chưa từng có nữ nhân,vậy tại sao lại hiểu rõ về nữ nhân ?"

Thanh Thanh nhất thời nghẹn lời, hờn dỗi ngẩng đầu lên:

"Bởi vì...bởi vì... tất cả người trong nhà ta đều là nữ nhân."

Tên xấu xa, còn muốn bắt chẹt nàng!

Hoá ra người trong nhà đều là nữ nhân, trách không được trên ngừi 'hắn' dày đặc mùi son phấn.

"Thì ra là thế."

Đoạn Tiêu so với Thanh Thanh còn đẹp trai hơn, hắn cũng không hoài nghi lời nàng nói. Nhận định nàng chắc chắn là nam nhân.

"Tiểu đệ Tần Vân, không biết đại ca họ gì?"

Vân Thanh Thanh đảo ngược lại chính là Tần Vân, đỡ phải mệt người để nghĩ cái tên khác.

"Chắc gì đã gặp lại, hỏi tên làm chi." Cho đến bây giờ, hắn chỉ nói tên mình cho một người.

"Đại ca, đừng nhỏ nhen như vậy chứ. Tiểu đệ rất có thành ý muốn kêt giao bằng hữu với huynh."

"Đoạn đại ca, nếu người ta có thành ý như vậy thì ngươi cần gì từ chối."

Cửa bị đẩy ra, Bạch Mạn Điệp đứng trước cửa cười dài.

Vừa nhìn thấy Bạch Mạn Điệp, Thanh Thanh lập tức lùi ra đằng sau:

"A...ngươi....ngươi...ngươi đừng có qua đây."

"Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

Nàng không ẩn cư ở Vô Tranh sơn trang lại chạy đến đây làm cái gì?

Bạch Mạn Điệp cười cợt:

"Vì sao ta không thể đến nơi này? Đoạn đại ca, ngươi đừng có nhỏ nhen như vậy, Tần công tử rất có thành ý nha."

Đoạn Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu:

"Ngươi làm loạn."

Thân phận của hắn rất đặc biệt, làm sao có thể tuỳ tiện đem tên nói cho người khác. Năm đó không biết hắn bị cái gì mới đem tên mình nói cho nàng.

"Các ngươi quen biết nhau?"

Thanh Thanh cảm thấy bất an cực độ, nữ nhân kia quả thực là âm hồn không tiêu tan.

Bạch Mạn Điệp gật gật đầu:

"Đương nhiên."

"Tiểu Điệp, ngươi còn chưa nói cho ta biết vì sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này?"

Hắn sớm đã chú ý tới việc ở trên nóc nhà có người, không nghĩ đến lại là nàng.

"Nhị nhi bị bà nội nó trộm đi, ta muốn đuổi theo cướp về, trùng hợp đi ngang qua đây."

"Nhị nhi bị trộm."

Cái gia đình này lại xảy ra chuyện gì nữa đây?

"Đúng vậy, bà bà đến nhà chúng ta thăm Nhị nhi, nói muốn đem Nhị nhi về Đông Phương gia nhưng bị ta cự tuyệt. Vì thế bà ta thừa dịp ta không có ở nhà, mang theo nữ nhi của ta chạy trốn. Bà ta nói Nhị nhi còn chưa lạy liệt tổ liệt tông của Đông Phương gia nên mang nó về tế tổ."

Bà bà kia ngày càng giống như trẻ con!

"Chờ đã..." Thanh Thanh đã nghe ra manh mối.

"Theo như ngươi nói thì ngươi đã lập gia đình, còn có một đứa con gái?"

Bạch Mạn Điệp cười hề hề:

"Đương nhiên, vừa rồi ta chỉ muốn đùa với ngươi thôi!"

Thanh Thanh khổ sở nhún vai:

"Phu nhân, ngươi vui đùa quá trớn rồi."

"Không quá không quá."

Bạch Mạn Điệp chớp chớp mắt:

"Ta muốn nói chuyện với ngươi."

Bạch Mạn Điệp cười gian khiến cho toàn thân Thanh Thanh cảm thấy không thoải mái.

"Được rồi."

Hình như nàng không có sự lựa chọn nào khác.

Bạch Mạn Điệp mở cửa ra, quay đầu nhìn lại:

"Đại ca, ta có chuyện muốn nói với hắn, đợi lát nữa lại đến tìm ngươi."
Bình Luận (0)
Comment