Hải Dương mênh mông vô tận dường như không có điểm cuối, lúc này tại trên một hòn đảo hoang diện tích nhỏ cỡ bằng một sân bóng. Có ba bóng người hai lớn một nhỏ đang yên lặng ngồi dưới những tán cây đả toạ, ba người này chính là Tôn Dương cùng Hàn Thanh Thanh và tiểu Bảo Nhi, bọn họ một đường bị Hải Ma đuổi chạy trối chết, chạy liên tiếp ba ngày cũng bị hành không ít đau khổ cuối cùng mới chạy thoát được. Hiện tại bọn họ cũng không biết mình đã chạy đến loại địa phương quỷ quái nào rồi, cũng may nơi này còn có một hòn đảo hoang cỡ nhỏ để cho bọn họ có thể dừng chân, nếu không thật sự phải đi tiếp thì chỉ sợ Tôn Dương sẽ bị vắt khô mà chết, loại tình huống chạy như trâu chết trên biển này thật sự làm hắn tiêu hao gần như không chịu nổi.
Hiện tại Tôn Dương cần thời gian nghỉ ngơi để hồi phục lực lượng, đương nhiên bọn họ cũng hy vọng nếu lúc này có thể có tàu thuyền đi ngang qua thì càng tốt. Họ có thể xin đi nhờ một đoạn, đỡ phải hao tốn một phen năng lượng mới là tốt nhất, nhưng mà bọn họ đã chờ ở nơi này ba ngày rồi, ngay cả bóng dáng của một con chim cũng không có nhìn thấy, đừng nói là tàu thuyền đi qua.
" Này Hàn Thanh Thanh, ngươi nói xem hiện tại chúng ta nên làm gì đây? Không thể cứ ở mãi nơi này chờ đợi được… " Tôn Dương vừa mới từ trong nhập định tĩnh lại, hắn ngửa mặt nhìn ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, mặt mày có chút nhăn nhó hỏi.
" Ta cũng không biết, hiện tại vị trí ở nơi này ta cũng không rõ… Nếu như ta có thể xác định được đây là nơi nào thì dễ nói rồi… Cứ chờ thêm chút nữa, nếu thật sự không có thì đành phải tiếp tục dựa vào ngươi thôi… " Hàn Thanh Thanh cũng có chút chán nản bĩu môi nói.
Tôn Dương cũng đành gật đầu rồi như chợt nhớ ra liền vội hỏi. " Ngươi có biết thời gian chính xác Thần Cung mở ra là khi nào không? Chúng ta từ lúc bắt đầu đi thì đã ở trên biển gần một tháng rồi a… "
" Cái này thì ta cũng không biết, nhưng chí ít thì không phải là thời điểm hiện tại. Với lại cho dù Thần Cung muốn mở ra thì cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào… " Hàn Thanh Thanh nghiêng nghiêng đầu nghĩ nghĩ một chút nói.
" Ý ngươi muốn nói là, muốn qua cửa Thần Cung có thể còn có khảo hạch… " Tôn Dương hơi ngạc nhiên hỏi.
" Xem như ngươi cũng là người thông minh. Trước cửa Thần Cung có bố trí một cái trận pháp cổ quái, gia gia của ta đã từng kiểm chứng qua, cuối cùng đưa ra xác định trận pháp đó là dùng để khảo hạch người tiến vào… Điều kiện tiên quyết là võ giả phải từ Thiên Tướng cảnh trở lên đến Thiên Vương cảnh mới được tiến đến khảo hạch, thấp hơn không được, cao hơn cũng không thể… "
" Di lại có cả chuyện này, nói như vậy người có thể tiến vào Thần Cung chỉ sợ mỗi một người đều là phượng mao lân giác, tinh Anh cường giả rồi… " Tôn Dương hai mắt loé lên dị quang, dường như trong lòng hắn có ngọn lửa nóng đang bùng cháy, hắn tuy thích bảo vật, nhưng nếu có cơ hội cùng những người ngang tai phải lứa chiến đấu vài trận thì hắn lại càng hứng thú hơn, mà hiện tại ở cái chỗ Thần Cung kia không nghi ngờ là nơi phù hợp nhất.
" Ừ cũng xem như là vậy? " Hàn Thanh Thanh gật đầu đáp.
" Um Cha có người đang đến… Mà không phải, là thú mới đúng. " Bảo Nhi đang ngồi vẽ hình qua lại chơi trên mặt cát bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói.
Tôn Dương kinh ngạc đứng dậy theo hướng tay Bảo Nhi nhìn ra xa, hắn chỉ mơ hồ nhìn thấy được một điểm đen cực nhỏ ở xa tít đang dần biến lớn, hiển nhiên là một con thuyền đang hướng về phía gần bọn họ đi qua. Chỉ một lúc sau, một con thuyền lớn thô kệch đã hiện ra trước tầm mắt bọn họ, trước mũi thuyền còn có tạo hình một cái đầu thú vừa giống lân vừa giống trâu cực lớn làm biểu tượng, tuy nhiên con thuyền này chỉ là đi qua hướng này chứ không phải thật sự đến gần chỗ bọn họ. Mắt thấy con thuyền đang từ từ đi qua, Tôn Dương đành phải vận lực vào yết hầu rồi rống to. " Các vị ở bên kia làm ơn có thể cho chúng ta lên thuyền đi nhờ được không? " m thanh như chứa âm ba vang dội truyền về phía chiếc thuyền.
Bên trên thuyền, hai bóng người đứng trước mũi thuyền nghe thấy âm thanh thì hơi nheo mắt lại. Một người là nữ tử khoảng chừng hai mươi tuổi mặc một thân y phục màu vàng, dáng người cao ráo đầy đặn, khuôn mặt trắng hồng xinh đẹp, mái tóc dài tung bay trong gió biển, nhưng đôi mắt lại có chút u buồn vô cớ thất thần nhìn nước biển mênh mông, cũng không biết là đang nghĩ cái gì. Còn người bên cạnh nữ tử là một trán hán dáng người cao lớn vạm vỡ, làn da ngăm đen săn chắc, tóc tai mặt mũi có chút đen thô ráp, mày rậm mắt to, trên mũi còn có một cái khuyên bấm sâu qua giữa hai lỗ mũi, hai hàng râu quai nón rậm rạp, nhìn sơ qua thì người này có vẽ như rất thô bạo hung dữ.
Lúc này cả hai người đang hướng về phía vừa phát ra âm thanh là một hòn đảo nhỏ, nhìn ba bóng người hai lớn một nhỏ trên đó, người trán hán kia chỉ nhìn lướt qua rồi có vẻ như ngó lơ không quan tâm nói. " Là ba cái nhân loại, mặt kệ bọn hắn không cho bọn hắn lên thuyền… "
" Túc La mau cho thuyền qua đó để họ lên đi… Ba người này có lẽ là một gia đình, chắc là đã gặp sự cố gì đó cho nên mới mắc kẹt ở nơi này… Chúng ta và nhân loại không có thù oán, giúp bọn họ một chút cũng không sao… " Cô gái lắc đầu bác bỏ lời nói của Túc La ra lệnh để hắn đưa thuyền qua đảo nhỏ đón mấy người Tôn Dương, có vẻ như nàng ta đã hiểu lầm răng ba người bọn họ là một gia đình gặp nạn trên biển.
" Cái này, nhưng mà… "
" Không có nhưng nhị gì cả. Ở đây là thuyền của chúng ta, không lẽ ngươi còn sợ bọn họ làm loạn sao? Huống hồ bọn họ còn mang theo con nhỏ.
" Vậy được, để ta nói bọn họ lai thuyền qua… ".
Tôn Dương bế Bảo Nhi trên tay cùng Hàn Thanh Thanh đi lên thuyền, hai người được đưa đến trước mặt nữ tử và đại hán, Tôn Dương tự nhiên cũng nhận ra hai người này chính là chủ sự, liền cũng không keo kiệt một lời cảm tạ nói. " Cảm ơn hai vị đã cho chúng ta lên thuyền, nếu không ba người chúng ta cũng không biết phải đợi đến tháng năm nào? "
" Ừ không có gì? Các ngươi là người nơi nào? Vì sao bị mắc kẹt ở chỗ này… " Nữ tử hơi cười gật đầu ôn nhu hỏi.
" Ba người chúng ta là người ở Bích Hàn Hải Vực, mấy ngày trước vừa nội địa trở về. Nào ngờ giữa đường lại gặp phải Hải Ma tập kích, may mắn là chúng ta chạy thoát, cuối cùng mất đi phương hướng, hiện tại cũng không biết ở đây là nơi nào.? " Lúc này Hàn Thanh Thanh nhanh trí vội chen vào nói, đây là vì nàng sợ Tôn Dương không có hiểu rõ về Tứ Vực Hải Dương sẽ không biết cách ứng đối, vì để tránh phiền phức không cần thiết cho nên nàng liền thay hắn trả lời.
Nữ tử nhìn Hàn Thanh Thanh hơi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu đáp. " Thì ra là vậy, các ngươi bị Hải Ma có cơ hội thoát được, quả thật rất may mắn. Nếu các ngươi là người ở Bích Hàn Hải Vực thì coi như các ngươi lại gặp may rồi. Nơi này là địa phận của Đàm La Hải Vực thuộc Kỳ Lân tộc, hiện tại chúng ta cũng đang hướng về Bích Hàn Hải Vực có việc, hiện tại các ngươi cứ yên tâm ở lại trên thuyền được rồi… "
" Túc La, phiền ngươi đưa bọn họ đi chọn một gian phòng để họ nghĩ ngơi trước. "
Túc La gật đầu, vẻ mặt cũng giảng ra, có chút thái độ thân cận hoà nhã hơn lúc trước rất nhiều. Có vẻ như khi nghe Hàn Thanh Thanh nhắc đến Bích Hàn Hải Vực thì hắn có ấn tượng rất tốt, thái độ tự nhiên cũng sẽ thay đổi. Mà Hàn Thanh Thanh cũng rất rõ ràng, sau khi biết vị trí hiện tại là địa phận của Kỳ Lân tộc thì cũng thở phào nhẹ nhõm rất nhiều, chỉ cần không chạy loạn đến chỗ của Long tộc hay Huyền Vũ tộc là tốt rồi. Kỳ Lân tộc và Hàn gia ở Hàn Các Đảo xưa nay đều có quan hệ rất tốt, hai bên vẫn thường xuyên qua lại giao thương và trao đổi tài nguyên tu luyện, trong Tứ đại chủng tộc này thì Kỳ Lân tộc được xem như là bình hoà dễ gần nhất, chỉ cần không làm điều gì bất lợi với họ thì chuyện gì cũng dễ nói. Còn ba tộc còn lại thì luôn xem mình là dòng dõi huyết mạch cao quý của Thần thú, cho nên luôn mắt cao hơn đỉnh đầu, phi thường cao ngạo. Mỗi một cái đều là có cái bệnh tự ngạo riêng của mình.
Hai người nghe nói con thuyền này sẽ trực đi đến Bích Hàn Hải Vực thì vui mừng quá đỗi, cũng không nói thêm gì nhiều liền đi theo Túc La lên lầu hai, nhưng làm cho hai người buồn bực là tên trâu đen này lại khăn khăn muốn nhét chung hai người vào một phòng, còn có cả Bảo Nhi cũng là ngây ngây ngô ngô không hiểu chuyện mà vui mừng. Cuối cùng cũng không còn cách nào khác, nhây nhưa một hồi thì Túc La cũng có vẻ như mất kiên nhẫn, cuối cùng hắn cũng chỉ phun ra một câu. " Phu phụ giận nhau cũng là chuyện thường tình. Các ngươi muốn tách riêng thì cũng xin lỗi, căn này là phòng cuối cùng rồi nhé. Ở hay không thì tùy các ngươi vậy, ta đi trước, nếu quyết định ở thì tự mình động thủ dọn dẹp một chút là có thể ở được. " Hắn nói xong liền một mạch bỏ đi không ngoái đầu lại, Tôn Dương và Hàn Thanh Thanh thì như hai con gà mờ chẳng hiểu gì cả, nhưng rồi cũng cắn răng chấp nhận ở chung một phòng, một phòng ba người, một đôi nam nữ trẻ tuổi, còn có trẻ con, nhìn qua thì thật giống một gia đình nhỏ hạnh phúc thật. Đến khi hai tay gà mờ này có vẻ đã hiểu ra thì cũng chỉ biết lặng im không ai nói câu nào.