Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 115

Edit: Diệp Lưu Nhiên

______________________

Trong thư phòng, Mộ Hùng đã gỡ xuống một thân khôi giáp, ngồi xuống trước án thư. Mộ Liên Dung thay ông châm trà, đứng ở bên người ông, thần sắc lạnh lùng.

Đột nhiên, cửa thư phòng bị đẩy ra.

Mộ Khinh Ca cất bước đi đến.

Tiến vào thư phòng, nàng tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống, bộ dạng không chút nào lo lắng.

Mộ Liên Dung nhìn nàng bộ dáng vân đạm phong khinh, nhíu nhíu mày, dùng lời nói đâm nàng: "Ngươi đúng là hoạ tinh, trên đường giết hoàng thân quốc thích, có biết là tội gì không?"

Mộ Khinh Ca nhướng mi, lạnh nhạt nói: "Con giết hoàng thân quốc thích sao? Con giết bất quá chỉ là một đào binh trên chiến trường mà thôi."

Bâng quơ giải thích, khiến Mộ Liên Dung chán nản. Nàng có chút cạn lời chuyển mắt nhìn phụ thân, oán trách nói: "Phụ thân người cũng mặc kệ tiểu tử này, tùy hắn làm bậy."

Nàng thừa nhận giết Hàn Thịnh rất hả dạ. Nhưng cái này sẽ mang đến phiền phức cho Mộ Khinh Ca.

Tiểu tử thúi này không chỉ giết Hàn Thịnh, còn bại lộ thực lực của mình, không biết vị trong cung kia sẽ nghi kỵ thành cái dạng gì.

Mộ Hùng trong tay nắm chén trà, trầm mặc một hồi, ông nói: "Hàn Thịnh, giết rất tốt."

Mộ Liên Dung tức quá hoá cười, không khỏi hỏi: "Vậy kế tiếp làm sao bây giờ? Đem Khinh Ca trói vào cung cho vị kia nguôi giận? Còn có Hoàng hậu kia, Khinh Ca giết thân đệ đệ của nàng ta, còn không biết sẽ tức giận thành cái dạng gì, sau lưng đối phó Khinh Ca thế nào." Càng nói, nàng lại càng lo lắng, thật sự hận không thể đem Mộ Khinh Ca nhét vào trong ngực, tự mình bảo hộ.

Mộ Hùng nâng mắt, bình tĩnh nhìn Mộ Khinh Ca hỏi: "Ca nhi con có tính toán gì không?" Đã trải qua chuyện Duệ thành, ông đã sớm đối với tôn nhi của mình lau mắt mà nhìn. Ông cảm thấy, Mộ Khinh Ca làm như vậy, sẽ không không nghĩ tốt đối sách. Vô luận thế nào, trước hết ông muốn nghe ý tưởng của tôn nhi.

Bị điểm tên, Mộ Khinh Ca câu môi cười, ánh mắt nhìn về phía gia gia và cô cô: "Không bằng, thừa cơ hội này, giải trừ hôn sự của con và Trường Nhạc công chúa."

"Ngươi nói cái gì?" Mộ Liên Dung phản ứng kịch liệt.

Trường Nhạc công chúa mặc dù là người hoàng thất, nhưng tiếp xúc rồi, người cũng không tệ lắm. Tiểu tử này sao lại đem người mà ai cũng muốn lấy làm tức phụ đẩy ra ngoài?

Mộ Hùng không rõ nhíu mày: "Vì cái gì?" Trường Nhạc công chúa nguyện ý mạo hiểm bồi tôn nhi của mình đến Duệ thành, tình nghĩa trong đó đến lão nhân như ông còn thấy được, tôn tử mình sao lại chẳng hề để ý?

Chẳng lẽ... Hắn vẫn còn nhớ thương Duệ Vương...

Nghĩ đến điểm này, sắc mặt Mộ Hùng lập tức khó nhìn.

Vừa thấy sắc mặt Mộ Hùng, Mộ Khinh Ca liền hiểu ông nghĩ sai. Vội nói: "Con giải trừ hôn ước, là vì công chúa suy nghĩ. Không quan hệ đến kẻ khác."

"Cái này là có ý gì? Chẳng lẽ gả vào Mộ phủ chúng ta, là ủy khuất Trường Nhạc công chúa sao? Huống chi, ta xem tình cảm công chúa đối với con rất sâu." Mộ Hùng cau mày nói.

Mộ Liên Dung nghi hoặc nhìn cha mình.

Tiếp theo, Mộ Hùng đơn giản đem chuyện Tần Diệc Dao theo Mộ Khinh Ca đến Duệ thành, lập tức đem Mộ Liên Dung cảm động đến rối tinh rối mù.

Nàng không chút khách khí nói Mộ Khinh Ca: "Tiểu tử thúi, công chúa đối với ngươi tình thâm nghĩa trọng, ngươi nếu dám phụ nàng, lão nương ta quyết không buông tha ngươi!"

Tình cảnh này càng tô càng đen, làm cho Mộ Khinh Ca thở dài, buông tay nói: "Chính vì thế, nên con mới nhất định phải cùng nàng giải trừ hôn ước." Lúc ở Duệ thành, nàng đã nhận ra tâm tư của Tần Diệc Dao đối với nàng.

Nếu nàng thật sự là nam tử, có Tần Diệc Dao thê tử như vậy, nàng cũng không chán ghét.

Nhưng nàng là thân nữ nhi hàng thật giá thật, sao có thể cưới Tần Diệc Dao? Nếu thật đem nàng cưới về, kia mới thật là hại cả đời nàng.

"Nói rõ ràng." Mày kiếm Mộ Hùng đã vặn lại thành nhúm.

Mộ Liên Dung cũng nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ nàng chính là nam nhân đệ nhất phụ lòng.

Hai người cùng bức bách, khiến Mộ Khinh Ca trong lòng thầm than. Rốt cuộc, nàng hạ quyết tâm, đứng dậy khỏi ghế, giơ tay tháo xuống khuyên tai màu tím bên tai trái.

Tức khắc, hình ảnh quỷ dị hiện lên trước mắt Mộ Hùng và Mộ Liên Dung.

Mộ Khinh Ca nguyên bản ngũ quan góc cạnh, trở nên nhu hoà. Dung nhan tuyệt mỹ càng tinh xảo, anh khí giữa mày không giảm, lại nhiều thêm vài phần vũ mị phong tình. Hầu kết lộ bên ngoài, cũng dần dần biến mất, địa phương nguyên bản tồn tại trở nên trơn bóng một mảnh. Dáng người cao ngất càng thêm hấp dẫn nhanh nhẹn, vô luận từ góc nhìn nào, đều là đường cong hoàn mỹ.

"Cái này... Cái này... Cái này..." Mộ Hùng nghẹn họng nhìn trân trối.

Mộ Liên Dung cũng là vẻ mặt ngốc trệ nhìn xem người sống Mộ Khinh Ca trước mặt bọn họ đại biến.

Kháo!

Mộ Hùng mãnh liệt đứng lên, chỉ vào Mộ Khinh Ca, cả buổi không nói ra lời. Ai có thể nói cho ông biết, cháu trai êm đẹp của ông như thế nào biến thành cháu gái?

Đem biểu tình kinh sợ của họ nhìn vào đáy mắt, Mộ Khinh Ca nhún vai thở dài: "Như hai người thấy, con là nữ tử. Nữ tử thì như thế nào lấy vợ sinh con?"

Mộ Hùng hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt ghế, kích thích này quá lớn, ông cần phải hảo hảo tiêu hoá.

Cũng không phải là ông trọng nam khinh nữ, chỉ là cháu trai nuôi mười lăm năm, lại là nữ tử, làm ông khó có thể tiếp nhận mà thôi. Mười lăm năm này, ông thế nhưng đem cháu gái cho rằng cháu trai mà nuôi!

Đồng dạng khó có thể tiếp nhận có Mộ Liên Dung, nhìn ánh mắt của Mộ Khinh Ca, khó nói nên lời.

Nàng không thể tưởng được, tiểu hỗn đản bị mình cả ngày hô "tiểu tử thúi, tiểu tử thúi", cư nhiên là thân nữ nhi, mà mình còn cả ngày ngóng trông nàng cưới vợ sinh con, vì Mộ gia khai chi tán diệp.

Một loại cảm giác bị chơi xỏ chạy ập lên não, khiến nàng thốt ra: "Tiểu hỗn đản đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Mộ Khinh Ca bĩu môi, nàng cũng rất vô tội được không?

Lập tức, liền đem chuyện lúc trước Mộ Khinh Ca chính chủ giải thích cho nàng, lần nữa hướng hai vị Mộ gia thuật lại một lần.

Có lẽ, vị mẫu thân lai lịch thần bí kia của nàng, vì củng cố địa vị Mộ gia, không thể không đem nàng giả trang thành nam tử. Hoặc có lẽ, bọn họ vốn muốn sinh thêm một đứa con, tìm cái cớ là có thể thay đổi thân phận, để cho nàng khôi phục thân nữ nhi.

Nhưng mà, kế hoạch không theo kịp biến hoá, Mộ phủ thiếu tướng quân Mộ Liên Thành, phụ thân Mộ Khinh Ca chết trận, làm cho kế tiếp không thể dựa theo kế hoạch.

Mẫu thân đi tìm thi thể phụ thân liền mất tích, đến nay không rõ sinh tử.

Lưu lại nàng, cũng chỉ có thể lấy thân phận tiểu tước gia, người kế thừa duy nhất Mộ phủ sống sót.

Đột nhiên, Mộ Khinh Ca có chút may mắn. May mắn Mộ Khinh Ca chân chính kia không ngu ngốc chạy tới hướng Tần Cẩn Hạo ái mộ lộ thân phận, nếu không thật không biết phải mang đến cho nàng bao nhiêu phiền toái.

Nghe xong Mộ Khinh Ca nói, Mộ Hùng thật lâu không nói nên lời, một đôi con ngươi tràn đầy tang thương, phiếm ra lệ quang.

Mộ Liên Dung cũng trầm mặc lại.

Vô luận quyết định như vậy, là đúng hay sai. Vì cái gì đều là Mộ gia, lại để cho hài tử Mộ Khinh Ca chỉ bất quá mười lăm tuổi đau khổ gánh lấy.

Hồi lâu, Mộ Hùng và Mộ Liên Dung đều đã tiếp nhận sự thật Mộ Khinh Ca là thân nữ nhi.

Bọn họ nhìn Mộ Khinh Ca một lần nữa đeo lên bông tai màu tím, từ thiếu nữ tuyệt sắc, biến thành thiếu niên lang yêu dã, trong lòng đều cảm thấy thần kỳ.

Mộ Hùng cảm khái nói: "Cũng không biết con dâu lớn đến cùng có lai lịch ra sao, lại có bí bảo như vậy."

"Xem cử chỉ dung mạo của đại tẩu không phải nhà bình thường có thể bồi dưỡng ra được, chỉ là nàng không muốn nói, chúng ta liền không hỏi nhiều thôi." Mộ Liên Dung cũng gật đầu đồng ý.

Đột nhiên, ánh mắt Mộ Hùng loé lên, nghiêm túc đối với Mộ Khinh Ca nói:  "Ca nhi, thân phận của con nhất định phải giữ bí mật, không thể tùy ý tiết lộ ra ngoài."

Nếu bị vị trong hoàng cung kia biết, trực tiếp có thể lấy tội khi quân dò xét Mộ gia.

Ông không tham luyến quyền thế, nhưng nếu không có quyền thế, thì đó chính là lúc Mộ gia diệt vong. Những kẻ trong hoàng cung, chậm chạp không đối với một nhà bọn họ động thủ, còn không phải là cố kỵ chút quyền ấy trong tay ông sao?
Bình Luận (0)
Comment