Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 134

Edit: Diệp Lưu Nhiên

_______________________

Dựa theo Manh Manh giới thiệu, nàng đích xác so với không gian lúc trước lợi hại hơn rất nhiều.

Nơi này cư nhiên có dược điền? Quả thực chính là chế tạo cho nàng. Về phần phải tới tử cảnh mới có thể mở ra, nàng căn bản không cảm thấy thế nào. Bởi vì tử cảnh đối với nàng, không còn là điểm cuối, mà là giai đoạn nhất định phải trải qua. Hơn nữa ngày này sẽ không quá lâu, nàng có lòng tin!

“Nơi này lớn bao nhiêu, còn có khu vực nào?” Mộ Khinh Ca hỏi.

“Nơi đây rất lớn!” Manh Manh nỗ lực duỗi thẳng cánh tay mình, vẽ một cái vòng tròn lớn: “Nhưng phải đợi chủ nhân tự mình phát hiện.”

Khoé miệng Mộ Khinh Ca co lại, có chút thống hận Manh Manh đột nhiên khôn khéo.

Nhưng vô luận thế nào, kinh hỉ này đã làm cho nàng thấy đủ rồi. Vốn không gian chỉ có thể trữ vật, biến thành không gian tràn ngập các loại khả năng, sao có thể làm nàng không vui vẻ?

Tựa hồ, theo mỗi lần thực lực nàng tiến bộ, mảnh không gian này sẽ làm cho người hiếu kỳ mà sợ hãi thán phục.

Đây quả thực là động lực cố gắng tu luyện!

Sâu trong mắt Mộ Khinh Ca xẹt qua một tia sáng, đột nhiên nàng đối với Manh Manh nở nụ cười: “Kế tiếp, chúng ta bàn một chút chuyện thần khí theo như lời của ngươi!”

“A! Chủ nhân nói đến Linh Lung sao!” Manh Manh xuẩn manh nói.

Linh Lung?

Mộ Khinh Ca nhướng mày, thầm nghĩ trong lòng: Thì ra món thần khí đó tên là Linh Lung.

Chỉ là… Thần khí…

Mộ Khinh Ca rũ mắt, lông mi phủ xuống che đi cảm xúc. Trong đầu nàng nhớ lại, dị giới này hình như có phân chia vũ khí.

Trên sách cổ nàng đọc được, bình thường binh khí được phân thành vũ khí, linh khí, bảo khí, thần khí, thánh khí, còn có cấp bậc chí tôn khí. Ở Tần quốc, sợ là chỉ có thế lực nội tình thâm hậu mới có thể lấy ra được một hai kiện linh khí.

Nhưng ở nhị đẳng quốc, linh khí tuy trân quý, lại không phải hi hữu. Thậm chí, có chút thế lực cất giấu bảo khí cấp cao hơn.

Trong sách cổ, Thánh Nguyên đế quốc là nhất đẳng quốc duy nhất, có thần khí trong truyền thuyết, số lượng bảo khí cũng không ít. Về phần thánh khí, chí tôn khí đều là tồn tại trong truyền thuyết, đã sớm biến mất không thấy.

Mà tiêu chuẩn phân chia những binh khí này, ngoại trừ trình độ cứng rắn, khác nhau lớn nhất chính là năng lực phụ gia.

Có loại công năng phụ trợ phòng ngự, có loại tăng phúc cường độ công kích cho người cầm giữ. Đủ loại, khó có thể tập hợp. Gia tăng biên độ lớn nhỏ còn có loại, chính là khác nhau giữa linh khí và bảo khí.

Thần khí cực chi, ngoài có một loại công năng khác, còn có chính là biến hoá hình thái.

Nó có thể theo tâm ý chủ nhân, tiến hành trạng thái ngụy trang. Có khi một vật tầm thường, chính là một kiện thần khí hi hữu thế gian.

Trùng sinh đến bây giờ, Mộ Khinh Ca cũng không có một kiện binh khí phù hợp.

Trước mắt, Manh Manh trực tiếp đưa cho nàng một kiện thần khí, có phải quá kiêu ngạo hay không?

Nhưng mà, nàng thích!

Khoé miệng câu ra độ cung nhàn nhạt, Mộ Khinh Ca đối với Manh Manh nói: “Dẫn đường đi, lấy thần khí.”

Manh Manh gật gật đầu, lập tức nhảy ra khỏi bàn tay đã buông lỏng của Mộ Khinh Ca, thuần thục rơi xuống đầu vai nàng.

Lần nữa trở lại bên lôi trì, Mộ Khinh Ca không đi thể nghiệm công năng của nó. Mà đem ánh mắt tập trung lên cái kén màu bạc trôi nổi trên lôi trì.

“Chủ nhân, ngài đánh nát quang kén, Linh Lung liền đi ra.” Manh Manh đối với Mộ Khinh Ca nói. Sau đó, lại tự luyến: “Không có biện pháp, ai bảo Linh Lung không giống người ta có ý thức của mình đây?”

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé, nhìn về phía Manh Manh: “Có ý gì?”

“Nói đúng ra là Linh Lung tuy lợi hại, nhưng còn chưa sinh ra khí linh, không có Manh Manh lợi hại!” Manh Manh ngạo kiều dùng tay mập chống eo.

Mộ Khinh Ca mím môi, không để ý Manh Manh tự luyến, mà là đem ánh mắt lần nữa trở xuống trên cái kén.

Đánh nát quang kén? Manh Manh nói ngược lại rất đơn giản.

Trong tay Mộ Khinh Ca tụ lực, lập tức, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra đoàn quang cầu lục sắc. Trong quang cầu, phảng phất ẩn chứa năng lượng cực lớn.

Phanh!

Mộ Khinh Ca vung tay lên, quang cầu màu xanh lục bay về phía cự kén, tiếng va chạm lớn bên trong, bộc phát ra đạo quầng sáng chói mắt, đem toàn bộ lôi trì bao gồm cả Mộ Khinh Ca đều bao phủ trong đó.

Sau khi ánh sáng nhạt đi, dần dần biến mất. Mộ Khinh Ca mới thu hồi tay lại, ngước mắt nhìn về phía cự kén, lập tức hai mắt bắn ra ánh sáng kinh diễm.

“Cái này…”

Mộ Khinh Ca cảm thấy mình bị mất đi năng lực ngôn ngữ.

Ánh mắt nàng phản chiếu ảnh ngược hình dáng Linh Lung.

Đó là một cây thương tạo hình tinh xảo, đặc biệt.

Toàn thân phiếm oánh quang, tựa bạc phi bạc, thông thấu không hề tạp chất giống như thủy tinh. Giữa đầu thương và thân thương gắn hình trăng lưỡi liềm. Trong trăng khuyết đó, điêu khắc hoa văn thần bí đẹp đẽ mang phong cách cổ xưa. Cây thương đứng thẳng hai lưỡi lê, sắc bén lạnh lẽo khiến người run sợ.

Đầu thương song nhận phiếm sắc tím xanh, dường như chỉ cần vung xuống, liền có thể phá vỡ thiên địa.

Mộ Khinh Ca chưa bao giờ thấy qua cây thương khiến người kinh diễm như thế.

Giờ phút này niệm tên nó, mới phát giác đặt tên này chuẩn xác cỡ nào.

“Linh Lung…” Đôi môi Mộ Khinh Ca hé mở, nỉ non nói.

Ai ngờ, thần thương Linh Lung đang lơ lửng, phảng phất nghe được triệu hoán, toàn thân khẽ run rẩy. Bay thẳng tới phía Mộ Khinh Ca, tựa như đứa trẻ làm nũng.

Mộ Khinh Ca theo bản năng thân thủ nắm chặt, bắt lấy thân thương, một cỗ lạnh lẽo thấu xương nhanh chóng truyền vào cơ thể. Chỉ chớp mắt, cảm giác này liền biến mất không thấy, liên kết giữa nàng và Linh Lung thương trở nên chặt chẽ hơn.

Phảng phất Linh Lung thương chính là cánh tay của nàng, vận dụng tự nhiên.

Mộ Khinh Ca giơ Linh Lung thương tùy ý vung lên không trung, mũi thương lạnh lẽo sắc bén mang theo tử sắc.

“Thương tốt!” Linh Lung thương hạ xuống đất, đứng lặng bên cạnh Mộ Khinh Ca. Nàng ngửa đầu nhìn mũi thương tán thưởng.

Nhưng tiếp theo, nàng lại tiếc hận nói: “Đáng tiếc, ta không biết thương pháp.”

Nàng vừa dứt lời, trên thân Linh Lung thương hiện lên một đường ánh sáng, mũi thương bay ra xông thẳng vào mi tâm Mộ Khinh Ca. Lúc nàng chưa kịp phản ứng, đã chui vào trong.

Lập tức Mộ Khinh Ca như bị điện giật, nắm thương đứng thẳng không nhúc nhích, cả người giống như nhập định.

Manh Manh ngồi trên đầu vai nàng không thấy hoảng loạn, ngược lại bộ dáng đương nhiên.

Qua một hồi lâu, cả người Mộ Khinh Ca run lên, mở hai mắt. Kinh hãi trong con ngươi chưa rút, nàng thì thào nói: “Thương pháp thật lợi hại!”

Lập tức ánh mắt nàng chớp động, trong lòng vô cùng vui sướng, ngay cả tim đập cũng dồn dập.

Có Linh Lung thương truyền thụ thương pháp, vừa lúc đền bù chiến kỹ thiếu thốn. Nếu nói Thiên Lôi quyết phạm vi công kích lớn, như vậy thương pháp chính là nhằm vào công kích nhanh nhẹn.
Bình Luận (0)
Comment