Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 140

Edit: Diệp Lưu Nhiên

________________________

Lạc Đô, cửa thành phía bắc.

Phố lớn liên thông cửa thành, lớn rộng bằng phẳng. Hai bên đường cửa hàng san sát, quán trà quán rượu kéo dài không dứt. Thanh âm hét to ầm ĩ, náo nhiệt cả khu phố.

Trên nhã thất tầng hai của một tửu lâu, cửa sổ khép hờ nhìn xuống mặt đường. Bên trong tựa hồ có người nói chuyện.

“Công chúa, đây là ngày thứ ba chúng ta tới đây rồi. Tiểu tước gia không biết khi nào mới đến, người chẳng lẽ lại đợi thêm một ngày sao?” Một cung nữ đi tới ngồi bên mép giường, che mặt nữ tử phía sau, nhẹ giọng hỏi.

Trong giọng nói mang theo bất bình oán trách thay nữ tử.

“Nếu ngươi không muốn tới đây, có thể rời đi.” Thanh âm Tần Diệc Dao lành lạnh truyền đến, như gió trên tuyết sơn thổi tới.

Cung nữ vội vàng quỳ gối trước nữ tử lam y, thỉnh tội: “Nô tỳ sai rồi, công chúa thứ tội. Nô tỳ chỉ là đau lòng công chúa, không bằng để nô tỳ sai người tới Mộ phủ nghe ngóng thời gian cụ thể tiểu tước gia trở về?”

“Không cần.” Tần Diệc Dao nhanh chóng cự tuyệt, trong giọng nói mang theo một tia hoảng loạn.

Nàng làm hết thảy, đều không muốn Mộ Khinh Ca biết.

Cung nữ cắn môi quỳ trên đất, ngửa đầu nhìn góc nghiêng khuôn mặt tuyệt diễm của Tần Diệc Dao, trong mắt tràn ngập đau lòng. Nàng thật sự không rõ, công chúa các nàng tốt như vậy, là nữ tử tốt nhất trên đời, vì sao tiểu tước gia lại muốn từ hôn?

Từ hôn còn chưa tính, nhưng cố tình qua lâu như vậy rồi, trong lòng công chúa vẫn không bỏ xuống được.

Mấy ngày này, cả người công chúa như bao bọc bởi tầng băng, người lạ chớ gần.

Phảng phất chỉ có nhắc đến tiểu tước gia, mới có thể từ mặt nàng nhìn ra một tia cảm xúc mịt mờ.

Công chúa như vậy, Quý phi nương nương trong cung và Duệ vương còn mặc kệ.

Càng nghĩ, cung nữ lại càng ủy khuất thay chủ tử. Hai mắt lập tức trở nên ửng đỏ.

Đột nhiên, thanh âm của Tần Diệc Dao lần nữa truyền đến, tựa hỏi phi hỏi: “Sứ giả Đồ quốc ba ngày trước đã tới. Nghe nói, bọn họ muốn hướng phụ hoàng đưa ra ý cầu hôn.”

Cung nữ ngẩng đầu, biểu tình kinh ngạc nhìn chủ tử mình.

Lời này nàng nghe hiểu. Nhưng là, nhưng là bởi vì nghe hiểu, mới cảm thấy sợ hãi.

Cầu hôn?

Chính là muốn Tần quốc gả công chúa đến Đồ quốc?

Nhưng mà, công chúa thích hợp cưới gả ở Tần quốc chỉ có công chúa cô đơn nhà mình thôi!

Đây chẳng phải là muốn đem Trường Nhạc công chúa gả tới Đồ quốc sao?

“Công chúa, nô tỳ nghe nói khí hậu Đồ quốc ác liệt, dân phong bưu hãn hệt như kẻ nguyên thủy hoang dã. Vả lại đất đai phần lớn cằn cỗi, bá tánh nghèo khổ. Kể cả quý tộc thế gia, phần lớn không hiểu lễ giáo. Người chính là thiên chi kiêu nữ, sao có thể đi tới nơi kia? Không bằng chúng ta đi cầu xin Quý phi nương nương hoặc Duệ vương điện hạ… Bọn họ là mẫu thân đại huynh người, tất nhiên sẽ không để người đi chịu khổ.” Cung nữ vội vàng nói.

“Cầu bọn họ?” Trong miệng Tần Diệc Dao đắng chát nói thầm.

Chỉ sợ giờ này khắc này, bọn họ chỉ ước gì mình được Đồ quốc rước đi thôi. Như vậy hoàng huynh một mực cầu binh mã, chẳng phải là có?

Hoàng huynh và Thái tử tranh đấu càng kịch liệt, nếu có cường binh Đồ quốc tương trợ, phần thắng không chỉ là gia tăng một hai điểm.

Huống chi nếu nàng thật sự gả đến Đồ quốc làm Thái tử phi. Hoàng đế Đồ quốc trăm năm sau, nàng có thể ngồi lên vị trí hoàng hậu. Đến lúc đó đối với toàn bộ Tần quốc đều là một uy hiếp, vị trí ngồi của mẫu thân và huynh trưởng tốt của nàng sẽ càng vững hơn.

Tâm tư Tần Diệc Dao thông thấu. Tuy không tham dự những thứ tranh đấu này, lại vẫn xem hiểu rõ ràng tất cả.

Rõ ràng bản thân chỉ là một quân cờ mà thôi.

Đối với dục vọng quyền thế của mẫu huynh mà nói, tác dụng của nàng vẻn vẹn chỉ là hy sinh cho nghiệp lớn của họ.

Hoàng gia vô tình, bốn chữ này, từ lúc nàng còn nhỏ đã hiểu rõ.

Chính vì hiểu rõ, nàng mới dùng sự lạnh nhạt bao mình lại, đóng băng tâm mình. Vốn tưởng rằng vĩnh viễn đều như vậy, lại không nghĩ người nọ lại lặng lẽ cạy tâm nàng ra. Đến khi nàng bắt đầu đánh bạo nếm thử thất tình lục dục, hắn lại tiêu sái không chút lưu luyến rời đi. Thậm chí ngay cả bóng lưng cũng không lưu lại.

Nàng nên hận hắn, không phải sao?

Nhưng nàng lại không hận nổi. Ngược lại hắn lại trở thành ấm áp mềm mại duy nhất chạm đến đáy lòng nàng.

Tần Diệc Dao rũ mắt xuống, lông mi thật dài khẽ run.

Nàng chỉ muốn vụng trộm liếc hắn một cái.

Thu…!

Tiếng ngựa hí, nổi lên.

Tần Diệc Dao từ trong suy nghĩ bứt ra, thân thể hơi nghiêng về phía trước. Xuyên qua khe hở cửa sổ tìm kiếm bên ngoài.

Còn không đợi nàng thấy rõ ràng tình cảnh mặt đường, liền nghe được tiếng vó ngựa chỉnh tề mạnh mẽ. Ngay sau đó là dân chúng kinh hô.

Bá tánh, tựa hồ loạn cả lên.

Ánh mắt Tần Diệc Dao rơi xuống dân chúng khắp nơi trên đường lớn, hơi hơi nhíu mày.

“Trời! Đó là cái gì? Hình như là Linh thú!”

“Kiến thức quá nông cạn rồi. Đó là Diễm mã, linh thú rất lợi hại.”

“Cư nhiên có người dùng Diễm mã làm toạ kỵ? Quá soái đi!”

“Soái? Ta thấy vẫn là tránh xa một chút, Diễm mã chính là linh thú. Linh thú chính là có thể ăn thịt người!”

Theo thanh âm nghị luận, bay vào tai Tần Diệc Dao. Nàng ngước mắt nhìn lại, liền thấy được một đội ăn mặc thống nhất, quân đội uy phong lẫm lẫm như liệt hoả vào thành.

Tửu lâu này, là nàng cố ý chọn lựa. Vị trí nhã phòng lầu hai này có thể bao quát toàn cảnh cửa thành đến đường lớn.

Giờ phút này đội ngũ vài trăm người, cưỡi Diễm mã toàn thân lông mao đen bóng chậm rãi vào thành.

Bọn họ mỗi người đều khoác một thân áo giáp hắc đồng tinh xảo. Chiến bào màu đỏ, trên vai choàng áo choàng màu đen. Mũ giáp che đi khuôn mặt họ, lại có vẻ hai mắt họ càng thêm sáng ngời kiên định.

Trên áo giáp còn ẩn hiện khắc hoa văn thần bí màu vàng, tựa như chú ngữ, lại giống như đồ đằng…

Trong đội ngũ chỉ có tiếng vó ngựa, như là nổi trống.

Các tướng sĩ trầm mặc tràn ra bốn phía, dần dần ảnh hưởng đến phạm vi dân chúng xem, cũng đều ngậm chặt miệng, không dám dễ dàng phát ra tiếng vang.

Ở đội ngũ đằng trước, có hai vị nữ tướng. Trên người các nàng mặc nhuyễn giáp tinh xảo, một người lão luyện khôn khéo, ôn nhu hào phóng. Một người khác, vũ mị đa tình, mị nhãn như tơ.

Mà ở phía trước hai người các nàng, là một vị thiếu niên tướng quân tuyệt mỹ vô song.

Dung mạo hắn khiến người kinh diễm khó quên, tuyệt thế khuynh thành. Bên tai trái đeo bông tai màu tím, tản mát ra quang mang yêu dã mà quỷ dị. Tóc dài như mực tùy ý thả ra sau vai, khinh cuồng tùy ý. Hắn cũng một thân chiến bào màu đỏ, chỉ khác áo giáp trên người là màu bạc, trên áo giáp cũng có hoa văn thần bí điểm xuyết. Sau lưng, áo choàng hắn như dung nham nóng bỏng, kiều diễm như máu…

Trên ngón trỏ tay phải hắn được phủ bằng chỉ sáo tạo hình độc đáo, trên đầu chỉ sáo bén nhọn sắc bén, phiếm hàn quang. Phần dưới chỉ sáo có khắc bảo thạch, dây xích bạc nối với vòng tay đeo lên cổ tay hắn, như ẩn như hiện.

Diễm mã dưới thân hắn tuấn mỹ cao lớn, cuốn bờm dài cẩu thả tự nhiên khiến cho nó khác biệt với những con diễm mã khác. Cái loại vương giả chi phong, làm diễm mã khác chỉ có thể cúi đầu xưng thần.

Một người một ngựa, một đỏ một đen. Phối hợp với nhau càng tăng thêm sức mạnh, kinh diễm vô số ánh mắt.

Vạn người chú mục như thế, cơ hồ ngay khi xuất hiện đã lọt vào mắt Tần Diệc Dao. Sau đó trong mắt nàng không còn dung nhập những cái khác, dường như toàn bộ thế giới đều an tĩnh lại, chỉ còn lại hồng y thiếu niên lang chói mắt trên diễm mã cao lớn kia.
Bình Luận (0)
Comment