Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 147

Edit: Diệp Lưu Nhiên

_______________________

“Tốt! Tốt!” Mộ Hùng vui mừng gật đầu, hốc mắt đã ướt át.

Ai có thể nghĩ đến, tên hoàn khố trước kia bị vạn người phỉ nhổ, nay đã trở thành kiêu ngạo của Mộ gia đâu?

Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Trời vừa sáng, Mộ Khinh Ca liền cùng Mộ Hùng lặng lẽ rời khỏi Mộ phủ, hướng tới doanh địa Mộ gia quân ở ngoại thành.

Mộ Khinh Ca chỉ chỗ bí ẩn, chính là sơn cốc huấn luyện Long Nha Vệ lúc trước. Mặt khác, nàng để cho Cô Nhai âm thầm ra tay, ngăn cản linh khí lúc thăng cấp tiết ra ngoài. Tránh để cho ngoại nhân cảm ứng được có người tiến vào tử cảnh.

Nàng tin tưởng chuyện như vậy đối với Cô Nhai mà nói, hẳn là việc rất nhỏ.

Quả nhiên, người sau không chút chần chừ đáp ứng. Cũng chứng minh việc này không khó.

Mộ Hùng tiến vào tử cảnh, vốn phải là một đại hỷ sự khắp chốn mừng vui, lợi quốc lợi dân. Thế nhưng bởi vì lòng nghi kỵ mạnh của Hoàng đế, bọn hắn lại không thể không lén lén lút lút tiến hành. Điều này làm cho Mộ Khinh Ca cảm thấy rất nghẹn khuất.

Phun ra một ngụm trọc khí, Mộ Khinh Ca nhìn Mộ Hùng ăn Phá Bích Đan, chậm rãi lui về phía sau.

Ở lúc Mộ Hùng nhập định, toàn lực phối hợp dược lực đột phá bình cảnh, Cô Nhai đột ngột xuất hiện vung tay lên. Một màn hào quang trong suốt bao phủ toàn sơn cốc.

Quy mô kia, khí thế kia, cường hãn khí phách hơn nhiều so với Mộ Hùng bảo hộ Mộ Liên Dung.

Hoàn thành xong, hắn lần nữa biến mất. Nhanh đến làm Mộ Khinh Ca căn bản không phát hiện được phương hướng hắn rời đi.

Rất nhanh, trên người Mộ Hùng liền hiện lên lam quang chói mắt.

Quang mang kia, tựa như laser nàng từng thấy ở kiếp trước, khiến thị giác người ta sinh ra mơ hồ. Lam quang đem Mộ Hùng bao phủ trong đó, khiến cho thân hình bộ dáng ông đều trở nên hư ảo.

Linh khí trong thiên địa chen chúc nhau đến, hoá thành gió xoáy chui vào trong cơ thể Mộ Hùng. Đem thân thể ông căng ra lúc lớn lúc nhỏ.

Trong sơn cốc, sắc trời đột nhiên tối xuống, dường như đã mất đi ánh mặt trời.

Nguồn sáng duy nhất, chính là lam quang chói mắt kia.

Trong mơ hồ, Mộ Khinh Ca phảng phất nghe được tiếng sấm. Nàng ngẩng đầu lên, cảm thụ uy áp đến từ thiên địa, không khỏi ở trong lòng nói: Thăng cấp tử cảnh, quả nhiên động tĩnh rất lớn.

Nàng có thể tưởng tượng, nếu không phải Cô Nhai ra tay, chỉ sợ động tĩnh giờ phút này sẽ khiến tất cả người tu luyện ở Lạc Đô đều cảm nhận được dị động nơi đây. Dẫn tới cao thủ dò xét mật thám.

Đột nhiên, linh khí trong sơn cốc giống như bị áp súc, mãnh liệt nhảy vào cơ thể Mộ Hùng. Thiếu chút nữa đem cả người ông xé thành mảnh nhỏ.

Lam quang trên người ông dần dần biến sâu, dần hướng tới màu tím.

Cái lồng trong suốt trên sơn cốc, phảng phất ngăn cách nơi này với thế giới bên ngoài. Mộ Hùng chỉ có thể hấp thụ linh khí trong sơn cốc để thăng cấp.

Nhưng linh khí trong sơn cốc hình như còn kém một chút.

Ngay sau đó, cây cối mặt cỏ vốn tươi tốt trong sơn cốc, dưới ánh nhìn chăm chú của Mộ Khinh Ca nháy mắt héo rũ. Đồng thời, ánh sáng tím trên người Mộ Hùng đạt đến thời khắc ổn định. Hào quang màu tím chói mắt mãnh liệt bị Mộ Hùng hút vào cơ thể, trong sơn cốc cũng bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.

Khi tất cả khí tức tiêu tán, cái lồng trong suốt bao lại sơn cốc đột nhiên nghiền nát, tan biến vào không trung.

Mộ Khinh Ca thu hồi tầm mắt nhìn lên, bước nhanh tới phía Mộ Hùng.

Lúc này Mộ Hùng vừa vặn mở to mắt, trong mắt hổ phản chiếu ra bộ dạng Mộ Khinh Ca.

“Chúc mừng gia gia!” Mộ Khinh Ca tự đáy lòng nói.

Tiến vào tử cảnh, tâm cảnh Mộ Hùng cảm thụ được so với lúc trước khác nhau. Ông sảng khoái cười to vài tiếng. Tiếng cười quanh quẩn trong sơn cốc, thật lâu không tiêu tan.

Chờ tâm tình ông hoàn toàn bình phục xuống, mới đối Mộ Khinh Ca nói: “Ca nhi, gia gia cảm ơn con.”

Một tiếng tạ này của lão gia tử, vô cùng chân thành.

Mộ Khinh Ca cũng vui vẻ tiếp thu, đối Mộ Hùng nói: “Hiện giờ gia gia đã là tử cảnh, về sau Khinh Ca lại có thể hoành hành ngang ngược rồi. Có dẫn ra cái sọt, gia gia cũng sẽ thay con khiêng.”

“Tốt! Con muốn làm gì thì làm nấy. Mọi sự đã có gia gia khiêng thay con, trời sập cũng không sợ!” Mộ Hùng sủng nịch nhìn nàng.

Tổ tôn hai người nhìn nhau cười, thân tình lẫn nhau quanh quẩn trong lòng.

Trở lại Lạc Đô, quả nhiên không ai biết Mộ Hùng tại phụ cận trong núi làm ra động tĩnh. Mà hôm nay Mộ Hùng đã trở thành cao thủ tử cảnh, ai có thể dò ra sâu cạn của ông?

“Gia gia, trong hoàng cung Tần quốc còn có cường giả tử cảnh?” Cưỡi hắc diễm đi trên đường lớn Lạc Đô, Mộ Khinh Ca đột nhiên hỏi.

Toạ kỵ của Mộ Hùng cũng đổi thành một con diễm mã, cùng Mộ Khinh Ca kề vai sát cánh đi. Nghe thấy Mộ Khinh Ca hỏi vậy, ông mím môi trầm tư một chút mới nói: “Theo ta được biết, chỉ có một vị. Nhiều thế hệ tiếp nhận cung phụng Hoàng tộc. Nhưng mà vị đại nhân này sẽ không dễ dàng ra tay, trừ phi nguy hiểm cho giang sơn xã tắc.”

Ánh mắt Mộ Khinh Ca loé lên, nói: “Nói như vậy, bình thường sẽ không dẫn đến ông ta?”

Mộ Hùng gật đầu: “Nhưng nếu là hoàng đế hướng ông ta khẩn cầu, nói không chừng…”

Mộ Khinh Ca trầm mặc xuống.

Đợi một hồi không thấy Mộ Khinh Ca nói chuyện, Mộ Hùng chuyển mắt nhìn về phía nàng cười nói: “Ca nhi đừng sợ. Hiện giờ gia gia con cũng là tử cảnh, nếu lão thất phu kia không biết xấu hổ tới tìm con phiền toái, có gia gia giúp con chống đỡ.”

Mộ Khinh Ca ấm lòng cười: “Vâng. Có gia gia, con không lo lắng.”

Trên thực tế, nàng không lo lắng chút nào sự tồn tại của tử cảnh cường giả trong cung. Nàng chỉ đang tính toán, đánh giá thế lực che giấu của hoàng thất.

“Ca nhi, gia gia có câu này. Hôm nay là lúc nên nói cho con rồi.” Biểu tình Mộ Hùng đột nhiên ngưng trọng lên.

Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn về phía ông, chỉ thấy ông từ trong lòng lấy ra một vỏ bao chủy thủ trang trí tinh xảo, trịnh trọng giao cho Mộ Khinh Ca.

“Đây là cái gì?” Mộ Khinh Ca tiếp nhận, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Mộ Hùng lặng yên phóng thích linh lực bao phủ hai người, ngăn trở bên ngoài nghe lén rồi mới nói: “Đây là quân phù tư quân của Mộ gia. Trong tay ta chính là bao chủy thủ, chủy thủ ở trong tay thủ lĩnh quân đội. Bọn họ bất trung với Tần quốc, chỉ trung với Mộ gia. Nhân số có mười vạn, ta xưng là Vạn Liệt quân. Những người này từ khi nhị thúc con, nãi nãi và cha mẹ con ra đi, ta vẫn luôn âm thầm chuẩn bị, ngay cả cô cô con cũng không biết. Này vốn là ta để lại làm át chủ bài cuối cùng của con, lúc con gặp nguy cơ có thể bảo vệ con rời khỏi Tần quốc, tìm một chỗ ẩn cư ngăn cách với thế nhân. Hiện giờ xem ra con sẽ không đi lên con đường ẩn cư này, gia gia vẫn là đem bọn họ giao cho con. Nhớ kỹ phải thận dùng, thiện dùng (dùng cẩn thận có ích). Không phải vạn bất đắc dĩ, quyết không bại lộ sự hiện hữu của bọn họ.”
Bình Luận (0)
Comment