Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 18

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Đêm, Hoàng cung Tần quốc. 

Tường cung trùng trùng điệp điệp, cất giấu một mỹ nhân như hoa của hoàng đế Tần quốc. 

Phượng Nghi cung, chính là nơi ở của Khương thị, sủng phi của Hoàng đế đương triều. Chỉ cần nghe đến tên của cung điện, là có thể đoán được địa vị của vị quý phi nương nương này trong cung. 

Huống chi, nàng còn là thân mẫu của Duệ Vương Tần Cẩn Hạo. 

Các cung nữ cầm đèn bước đi nhẹ nhàng trong cung, xua tan bóng tối bao trùm. 

Hôm nay, là ngày mùng một. 

Quy củ hậu cung trong Tần quốc, ngày mùng một và ngày mười lăm, Hoàng Thượng đều phải nghỉ ngơi ở tẩm cung Hoàng Hậu. Vì vậy, đêm nay Phượng Nghi Cung có vẻ phá lệ quạnh quẽ.

Bên trong cung điện hoa lệ, lụa mỏng phất phơ, màn che tầng tầng lớp lớp.

Một nữ tử cao quý, trên thân vận y phục hoa mỹ nhất, trên đầu lại không có bất kỳ vật trang sức gì. Tựa hồ, nàng đang chuẩn bị tháo bỏ trang điểm đi ngủ, nhưng lại bị đột nhiên gọi đến. 

"Đều đi xuống đi." Từ sau màn che, vang lên giọng điệu cao ngạo lười biếng của nữ tử, đối với cung nữ trái phải hầu hạ phân phó. 

Đám cung nữ đều theo lời khom người thối lui, bên trong cung điện rộng lớn chỉ còn lại dáng người yêu mị ung dung sau màn che kia, còn có bóng dáng cao lớn đứng trước màn. 

"Đêm khuya tới đây, có chuyện gấp gì?" Thanh âm nữ tử lần nữa vang lên, tự nhiên hướng bóng dáng cao lớn hỏi. 

Thân ảnh cao lớn một thân y phục màu đen, ôm trọn dáng người cao ngạo của hắn. Mặc dù không người bên ngoài nhìn rõ, cũng khó che giấu được vẻ tao nhã của hắn. Nghe được câu hỏi của nữ tử, hắn tôn kính hơi khom người nói: "Mẫu phi, Hà Thành đã trở về. Nhưng là..." Hắn liền giản lược đem chuyện phát sinh ở Trích Hoa lâu nói ra. 

Chờ sau khi hắn nói xong, sau màn che vươn ra một đoạn cánh tay tinh tế trắng nõn, vén nhẹ màn che bước ra.

Ánh nến chiếu tới người nàng làm lộ ra dung mạo diễm tuyệt, thần thái toàn bộ đều toát lên vẻ kiều mị. Kiều diễm như hoa, lại mềm mại đáng yêu tựa dòng nước. Trong lúc giơ tay nhấc chân đều hiện ra một cỗ phong tình, rung động lòng người. 

Chỉ là giữa hai đầu lông mày che giấu thần tình cao ngạo, tựa hồ mang theo vài phần khí thế cao không thể với. 

Nàng, chính là sủng phi của đương kim Thánh thượng, Khương quý phi. Cũng là thân mẫu của Duệ Vương Tần Cẩn Hạo, và Trường Nhạc công chúa. 

Ánh mắt sắc bén của Khương quý phi dừng trên người nhi tử, ẩn ẩn có chút nghiêm khắc. Con trai của nàng, là kiêu ngạo của nàng. So với nhi tử của tiện nhân kia mà nói, nàng cảm thấy con mình càng thích hợp làm Thái Tử.

Đáng tiếc, lớn nhỏ có thứ tự, đích thứ có khác biệt. Mặc dù nàng được sủng ái, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật nhi tử là thứ xuất. 

"Hạo nhi, lần này ngươi quá sơ suất." Khương quý phi trách cứ một câu. 

Trước mặt người khác Tần Cẩn Hạo cao ngạo lạnh lùng, giờ phút này cũng không dám thanh minh cho bản thân một câu. Bởi vì, mẫu phi của hắn, ở trong lòng hắn là một nữ nhân có thể so với nam nhi, các loại thủ đoạn làm cho người bội phục. 

Khương quý phi nâng tay khẽ vuốt một chút búi tóc, nói: "Tối nay ngươi tới, sợ là muốn nói với ta buông tha con cờ Hà gia này đi."

Tần Cẩn Hạo không có phủ nhận: "Vâng, mẫu phi. Hiện giờ, Hà Thành trở thành trò cười lớn nhất của Lạc Đô. Nếu ta còn tiếp tục dùng hắn, chỉ sợ thanh danh bị ảnh hưởng, huống chi Hà Thành này cũng không phải tài cán gì, một chút chuyện nhỏ đều làm không xong."

Trong lời nói, Tần Cẩn Hạo để lộ tức giận và bất mãn, không tránh được ánh mắt của Khương quý phi. 

Ánh mắt Khương quý phi hơi đổi: "Ngươi nói, là giáo huấn của Mộ gia Mộ Khinh Ca đi?"

Tần Cẩn Hạo cam chịu. 

Thấy nhi tử ưu tú của mình thiếu kiên nhẫn như thế, Khương quý phi có chút sinh khí. Nàng theo bậc thang xuống, đi tới bên người Tần Cẩn Hạo, nghiêm khắc nói: "Bổn cung đã nói với ngươi bao nhiêu lần, phải nhẫn, hết thảy phải lấy đại cục làm trọng. Nhưng ngươi cố tình âm thầm sai khiến Hà Thành nhục nhã Mộ Khinh Ca, dẫn đến hắn gặp nạn. Lần này nếu không phải thân vệ hắn liều mình cứu giúp, chỉ sợ hắn đã chết rồi. Một khi hắn chết, toàn bộ bố cục của chúng ta đều chịu ảnh hưởng. Còn có Mộ Hùng, ai cũng không biết hắn dưới cơn đau khổ sẽ chọc ra chuyện gì."

Tần Cẩn Hạo bị giáo huấn khiến sắc mặt trầm xuống, không nhịn được biện giải cho mình: "Nhi tử thật sự chịu không được Mộ Khinh Ca dùng ánh mắt đó nhìn ta. Mẫu phi, chẳng lẽ người không biết, hiện giờ dân gian đều truyền ta với hắn có quan hệ ái muội, đoạn tụ chi phích sao? Nhi tử làm sao có thể chịu được thanh danh ô uế này? Huống hồ, nếu phụ hoàng đem lời đồn đãi đó thành sự thật, đối với tương lai đại sự của ta cũng cực kỳ không tốt. Ta làm cho Hà Thành ra mặt, vốn là muốn dạy dỗ nhục nhã hắn một phen, khiến hắn biết thu liễm. Ai ngờ hắn cư nhiên chạy tới hoang nguyên Lạc Nhật chịu chết, vậy sao có thể đổ lên đầu ta. Lại nói, sau khi biết rõ hành tung của hắn, để biểu hiện ra vẻ ngoài quan tâm, nhi tử cũng theo Mộ Hùng ra khỏi Lạc Đô tìm hắn."

"Hồ đồ! Ngươi thật là hồ đồ! Một chút ánh mắt ái mộ ngươi đều chịu đựng không được, như thế nào có thể thành đại sự? Nếu Mộ Khinh Ca không phân biệt nam nữ ái mộ ngươi, đối với ngươi không phải là thiên đại hỉ sự sao?" Khương quý phi chỉ hận không thể đâm tỉnh cái đầu của người trước mắt. 

"Mẫu phi!" Tần Cẩn Hạo trong lòng cả kinh. 

Thấy hắn hoàn toàn không hiểu, Khương quý phi không thể không lắc đầu than nhỏ: "Ngươi đừng quên, Mộ Khinh Ca trên danh nghĩa là muội phu của ngươi. Lúc trước, bổn cung để ngươi tiếp cận hắn, nắm lấy cơ hội thu nạp, cũng chính là bởi vì quan hệ đến Trường Nhạc. Trường Nhạc là thân muội muội của ngươi, lại bị Thái Hậu chỉ cho Mộ Khinh Ca. Hắn một cái phế vật, mặc dù lớn lên tuấn mỹ vô song, nhưng sao có thể xứng với nhi nữ ta? Chỉ là ý chỉ của Thái Hậu, Hoàng thượng không thể dễ dàng vi phạm, chúng ta cũng chỉ có thể nhịn. Nhưng dù sao, cũng muốn đào móc hết giá trị của Mộ Khinh Ca, cho ta sử dụng. Mộ Khinh Ca là đích tôn duy nhất của Mộ Hùng, nếu ngươi có thể đem hắn thu dưới trướng, đối với tương lai đại sự của ngươi là cực kỳ có lợi. Huống chi, có thêm tầng quan hệ Trường Nhạc, ai cũng không dám nói ngươi kết bè kết cánh, âm thầm lôi kéo đệ tử thế gia, nuôi dưỡng thế lực. Nhưng ngươi lại..."

Tần Cẩn Hạo bị nói khiến sắc mặt thay đổi mấy lần, uất ức hô lên: "Mẫu phi..."

Những đạo lý này, hắn không phải không hiểu. Chính là, mẫu phi lại không biết, hắn bị Mộ Khinh Ca thân cận khiến cho cả người khó chịu, lại còn phải cố tình miễn cưỡng lộ ra vẻ mặt tươi cười, một bộ dạng cưng chiều. 

Một phế vật mà thôi, còn là một hoàn khố vô dụng, đồng tính ghê tởm, sao có thể đáng giá hắn tốn tâm tư tiếp cận? Ngẫm lại, hắn liền cảm thấy buồn nôn không muốn ăn. 

Mộ gia, nếu đổi là người khác ái mộ hắn... Tỷ như, Bạch Tịch Nguyệt sống nhờ Mộ phủ kia...

Trong đầu đột nhiên hiện lên bóng dáng bạch y nhu nhược, lập tức khiến cho tâm thần Tần Cẩn Hạo rung động.

"Hạo nhi, Hạo nhi?"

Thanh âm không vui của Khương quý phi truyền đến kéo lại suy nghĩ của Tần Cẩn Hạo. 

Khi hắn chống lại cặp mắt của mẫu phi, lại liền nghe được lời nghiêm khắc răn dạy: "Ngươi suy nghĩ cái gì? Mẫu phi nói chuyện với ngươi, ngươi thế mà lại thất thần? Ngươi không tập trung như thế, xem ra là không tiến bộ thêm bước nào. Sự tình Mộ gia lần này, tất cả hành động của ngươi, thật làm Bổn cung thất vọng. Vì để cho ngươi nhớ lâu một chút, sau này biết thế nào kiềm chế xúc động, Bổn cung liền phạt ngươi cấm túc mười ngày. Mười ngày này, ngươi tốt nhất nên ở trong Duệ Vương phủ nghiên cứu binh pháp, mưu lược. Chuyện của Hà gia tạm thời để đó, đợi tin đồn qua đi, ngươi hãy đi hảo hảo trấn an Hà gia. Nếu làm chuyện cắt bỏ cánh tay của mình, chỉ sợ sẽ khiến những người khác tâm lạnh. Tốt rồi, Bổn cung mệt mỏi, ngươi lui ra đi."

Tần Cẩn Hạo mặt đen ra khỏi Phượng Nghi Cung. 

Bao nhiêu năm rồi, hắn không có bị mẫu phi nghiêm khắc khiển trách như thế? 

Đều là do... Mộ Khinh Ca chết tiệt kia!

Đem tất cả nguyên nhân quy kết lại trên người khiến bản thân ghê tởm, ngũ quan lạnh lùng của Tần Cẩn Hạo hơi chút vặn vẹo. Bàn tay giấu trong tay áo, cũng siết lại thành nắm đấm. 

"Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ giết ngươi, để rửa sạch sự sỉ nhục ngươi mang đến cho bổn vương!"
Bình Luận (0)
Comment