Edit: Diệp Lưu NhiênCó cái đuôi đằng sau, không ảnh hưởng chút nào đến tâm tình Mộ Khinh Ca. Lúc nàng ra khỏi cánh rừng, ánh mặt trời chiếu lên người. Loại cảm giác dễ chịu này khiến nàng không khỏi ngẩng đầu lên, nhắm mặt hưởng thụ chìm đắm dưới ánh nắng.
…
Bên kia, trên đường lớn tới trấn Úc Trí, xe ngựa vẫn đang chạy.
Bởi vì đột nhiên thay đổi kế hoạch, nên xe ngựa cũng đột nhiên thay đổi tuyến đường, từ tiến nhanh tới trấn Úc Trí chuyển thành hướng tới bìa rừng.
Bốn người cưỡi ngựa, một người trong đó cưỡi khoái mã đuổi theo xe ngựa, cúi người nhỏ giọng: “Thiếu chủ, đã đến rồi. Nhưng bên đó hình như có người.”
Bức màn đóng chặt được người vén lên, lộ ra bàn tay to trắng nõn khớp xương rõ ràng.
Giữa khe hở, một đôi mắt phượng hẹp dài mang theo nghiền ngẫm và lười biếng nhìn cảnh sắc bên ngoài. Ánh mắt kia trực tiếp nhìn về phía nơi theo hướng tay thủ hạ chỉ.
Bên cạnh khu rừng cây cối um tùm, một hồng y đưa lưng về phía hắn. Bóng lưng cao ngất đĩnh bạt, làm người muốn nhìn trộm mặt tốt đẹp khác.
Tóc dài như mực, trên đỉnh đầu cột cao kim quan ngọc. Đuôi tóc như thác nước đổ xuống, chập chờn lay động trong gió.
Trước người nàng, hai mươi mấy người ăn mặc thống nhất chia làm hai bên, thần tình võ sĩ trẻ tuổi. Tuy tuổi trẻ, nhưng hơi thở túc sát trên người bọn hắn lại làm người không dám khinh thường.
Trừ cái này ra, còn có hai tiểu nha đầu lặng yên đứng sau, cũng làm cho người khó quên.
Một tinh khiết như lan, một xinh đẹp như lửa. Một tĩnh một động, thuần mỹ và yêu mị, quả thực chính là cực phẩm khó có.
Đoàn người như vậy cho dù ném trong đám đông, cũng có thể khiến người liếc mắt liền phân biệt ra. Huống hi, đứng ngoài rừng này chỉ có mỗi bọn họ?
“Dừng lại.” Thanh âm lười biếng trầm thấp từ trong xe thoát ra.
Xe ngựa kỉ luật nghiêm minh, chậm rãi dừng lại. Vừa đúng cách đám người Mộ Khinh Ca chỉ có mười trượng.
Khoảng cách này, không gần không xa. Có thể thấy rõ lần nhau, không kém khí thế. Lại có thể bảo trì khoảng cách nhất định, đề phòng ngoài ý muốn. Thời điểm xe ngựa dừng lại, làm đuôi lông mày Mộ Khinh Ca nhướng nhẹ. Đối phương thông minh khiến nàng thưởng thức.
Chậm rãi quay người, tầm mắt Mộ Khinh Ca trực tiếp dừng trên xe ngựa kia.
Xe ngựa toàn thân ngăm đen, rất điệu thấp. Ngược lại có chút giống xe ngựa của nàng lúc rời Lạc Đô…
Nhớ đến cái phương tiện thoải mái dễ chịu của mình, làm Mộ Khinh Ca có chút tiếc nuối.
Lần biến cố này làm nàng không kịp mang xe ngựa và diễm mã theo, tất cả đều để lại biệt uyển Vệ phủ. Tất nhiên nàng đã nhờ Chu thúc mang chúng tới Hoán thành chờ nàng.
Nghĩ đến, cho dù chuyện này nàng không giao cho, thì huynh muội Vệ gia cũng sẽ đem xe ngựa và diễm mã đều đưa tới Lạc Đô.
Nàng có nghĩ đến đem xe ngựa và diễm mã cho vào không gian. Vật còn sống có thể đi vào được không, Manh Manh xác định hoàn toàn có thể được. Nhưng như vậy không thể nghi ngờ sẽ bại lộ không gian của nàng ra ngoài. Hiện tại nàng còn không muốn làm vậy.
Người trong xe, bị chắn kín mít.
Nhưng bộ dạng Mộ Khinh Ca lại không hề giữ lại lưu hết vào trong cặp mắt phượng hẹp dài kia.
Sâu trong mắt phượng, rất nhanh hiện lên một đường kinh diễm. Hắn vốn cho tướng mạo của mình trên đời này là hiếm có rồi, không ngờ hôm nay gặp phải đối thủ. Không chỉ mưu trí không kém, dung mạo đều ngang sức ngang tài với hắn.
‘Hừm… người và vật quá mức tốt đẹp. Nếu không thể có được, thì phải hủy diệt. Làm sao bây giờ?’ Trong mắt phượng lóe ra tia sáng yêu dị.
Xe ngựa an tĩnh, bốn người trầm mặc đi theo làm cho khóe miệng Mộ Khinh Ca nhẹ câu, thản nhiên nói: “Thì ra là thiếu chủ Vạn Tượng Lâu, chính là chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi?”
“Phép khích tướng vô dụng với ta.” Thanh âm lười biếng trầm thấp lần nữa truyền ra. Hắn không ngoài ý muốn đối phương biết thân phận mình.
Lúc nhìn thấy nàng, hắn đã biết đối phương đứng ở đây là vì đặc biệt chờ hắn.
Trong thanh âm ẩn ẩn duy ngã độc tôn, làm cho Mộ Khinh Ca sâu sắc cảm nhận vị thiếu chủ Vạn Tượng Lâu này tự luyến.
Ánh mắt nàng chợt lóe, lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ. Sợ hãi thán phục đối với người bên cạnh nói: “Nghe nói, thanh âm dễ nghe thì tướng mạo đều rất bình thường. Nếu vậy, chúng ta vẫn nên tôn trọng người ta đi.”
Thanh âm này nói không lớn không nhỏ, có thể làm cho tất cả mọi người ở đây nghe rõ rành mạch.
Vừa dứt lời, trong xe ngựa liền truyền đến tiếng hừ lạnh.
Ngay sau đó, vốn là xe ngựa kín kẽ điệu thấp. Ở trong mắt Mộ Khinh Ca, hệt như đóa hoa nở rộ!
Đúng là nở rộ!
Trong mắt Mộ Khinh Ca hơi kinh, khiếp sợ nhìn bên trong xe ngựa như nụ hoa chớm nở. Dưới tầm mắt dần mở ra, hình thành đóa hoa phóng đại.
Vẻ ngoài xe ngựa màu đen, nhưng những cánh hoa nở rộ lại phủ xuống kim phấn màu hồng. Thùng xe biến thành từng tầng cánh hoa chồng lên, phụ trợ ‘tâm hoa’ như minh châu dưới biển rực rỡ lóa mắt.
Tâm hoa…
Trực giác Mộ Khinh Ca cho rằng, trung tâm cánh hoa không phải là đệm mềm hình tròn tơ vàng, cũng không phải là ấm trà tử kim sa và lư hương mạ vàng. Mà là người nằm ngang trên nệm êm kia!
Tóc đen như lụa, phủ kín nệm êm tơ vàng dưới thân. Không có bất kì trang trí nào, tựa như bất kì trang trí gì đều làm tổn hại tóc đẹp của hắn.
Bàn tay ngọc lười biếng chống đầu, đôi mắt phượng hẹp dài trên khuôn mặt hoàn mỹ lộ ra phong tình mê hoặc chúng sinh.
Gương mặt này cực đẹp, đẹp đến khiến người khác quên mất mình tồn tại.
Loại đẹp này mang theo âm nhu, lại không mang nét nữ nhân. Nếu nói Mộ Khinh Ca cảm nhận giá trị nhan sắc của Tư Mạch là thần, thì người nam nhân yêu mị trước mắt này chính là hồ ly tinh tu luyện ngàn năm!
Cằm đầy, cần cổ thon dài, tiếp đến xương quai xanh đẹp mắt. Quan trọng hơn là, ngực hắn vì vạt áo rộng thùng tình mà bại lộ ra ngoài, mang theo vài phần phong lưu không kiềm chế được.
Trong mắt Mộ Khinh Ca không hề keo kiệt hiện lên quang mang kinh diễm, lại bị trường bào sặc sỡ trên người hắn làm cho sét đánh không nhẹ.
Người khác nhìn thấy sẽ cảm giác trường bào diễm tục. Màu lót hồng phấn đã đủ rồi, cư nhiên còn dùng vô số kim tuyến, ngân tuyến thêu ra từng đóa hoa hải đường.
Nhưng cố tình y phục diễm tục này mặc lên người hắn, lại chết tiệt đẹp mắt!
Nàng có thể nói cái gì? Giá trị nhan sắc cao là tùy hứng được sao?
Tao bao! (*)
(*) 骚包 (tao bao): Từ mang nghĩa xấu, đại khái là thích khoe mẽ, khoác lác quá mức.Một từ hình dung chính xác nhất nhảy lên trong đầu Mộ Khinh Ca.
Không sai! Người trước mắt làm nàng kinh diễm này, chính là cái tao bao! Giống như hận không thể nói cho toàn bộ người trong thiên hạ là hắn đẹp nhất, đẹp nhất đẹp nhất đẹp đẹp nhất!
Khóe miệng hung hăng co rút, thiếu chủ Vạn Tượng lâu thật khiến cho nàng mở rộng tầm mắt.
“Tướng mạo của ta rất bình thường?” Thanh âm lười biếng trầm thấp lần nữa vang lên, còn mơ hồ lộ ra một tia nguy hiểm.
Tựa hồ chỉ cần Mộ Khinh Ca trả lời làm hắn không hài lòng, hắn sẽ đại khai sát giới.
‘Quả nhiên tự luyến!’
Mộ Khinh Ca cười, ánh mắt sớm đã khôi phục bình tĩnh: “Dung mạo thiếu chủ Vạn Tượng lâu quả nhiên kinh vi thiên nhân. xe ra truyền thuyết đôi khi không thể tin rồi.”
“Hừ”. Tao bao thiếu chủ ngạo kiều hừ lạnh một tiếng.
Biểu tình này, quả thực làm cho Mộ Khinh Ca cạn lời.
Là ai một giây trước còn nói phép khích tướng vô dụng với hắn? Một giây sau chỉ nghi hoặc dung mạo hắn một cái, mà đã không thể chờ được nhảy ra? Hơn nữa còn lấy phương thức phù hoa, tao bao như vậy lên sâu khấu!
Đóa hoa kia, quả thực đủ rồi!
“Tiểu tước gia Mộ phủ Tần quốc, cũng quả nhiên danh bất hư truyền.” Ngạo kiều xong, tao bao thiếu chủ mắt phượng chợt lóe, nói thẳng ra thân phận chân chính của Mộ Khinh Ca.
Đối với cái này, Mộ Khinh Ca không cảm thấy bất ngờ.
Vạn Tượng lâu được xưng không gì không biết, thiếu chủ này có tâm đối kháng mình. Thân phận mình có gì mà không tra ra được?
“Xem ra thiếu chủ Vạn Tượng lâu đã điều tra ta kĩ rồi.”
Thong dong và lạnh nhạt, làm cho Tao bao thiếu chủ có chút thất vọng. Hắn vốn còn chờ mong nàng sẽ lộ ra biểu tình kinh ngạc trên khuôn mặt kinh diễm kia.
“Chỉ là không biết. Nếu ta muốn biết rõ thông tin thiếu chủ Vạn Tượng lâu, có thể mua bằng tiền không?” Mộ Khinh Ca nghiền ngẫm nheo hai mắt.
Tao bao thiếu chủ phất tay áo, đóa hoa trên tay áo chập chờn theo gió như sống lại: “Người có thể dẫn ta tới đây, coi như có vài phần bản lĩnh. Nếu ngươi muốn biết lai lịch của ta, hôm nay ta sẽ nói miễn phí cho ngươi nghe. Mộ tiểu tước gia nghe cho kỹ, bản thiếu chủ tên là Hàn Thải Thải. Là thiếu chủ duy nhất, người hạ nhậm thừa kế Vạn Tượng lâu.”
Phụt!
Tiếng cười không nhịn được, truyền ra từ phía Mộ Khinh Ca.
Không nghĩ tới thiếu chủ Vạn Tượng lâu này cư nhiên có cái tên… ừm, đặc biệt như vậy.
Hàn Thải Thải, thật là vô cùng hợp với hình tượng tao bao!
Trong đầu Mộ Khinh Ca đột nhiên hiện lên dòng chú thích miêu tả trong quyển trục về dị hỏa. Hình như câu nói gian thương kia, dưới lạc khoản có một chữ ‘Thải’. Lúc đấy trong lòng nàng còn phun tào ai tự luyến như vậy, chẳng lẽ chính là vị Hàn thiếu chủ trước mắt này?