Edit: Diệp Lưu Nhiên
Ấu Hà lôi kéo cánh tay Mộ Khinh Ca, vô lực nói: “Tước gia tốt của ta, nô tỳ vốn chính là người của ngài. Ngài muốn thế nào, nô tỳ cũng không có câu oán hận. Nhưng mà, chuyện huynh muội Vệ gia không phải Vệ thành chủ đã giúp ngài giải quyết xong sao?”
Mộ Khinh Ca sửng sốt, đột nhiên phản ứng lại.
Nàng nói Vệ Lâm Lang làm sao sẽ đột nhiên xưng huynh gọi đệ, thì ra nguyên nhân ở chỗ này!
“Khó trách hôm nay lúc huynh muội bọn họ tới gặp ta, toàn một biểu tình không thiết sống.” Mộ Khinh Ca bừng tỉnh đại ngộ, vuốt cằm nói.
Ấu Hà nhân cơ hội chạy thoát, xoay người kéo ra khoảng cách hai người, mới nói: “Tiểu tước gia cuối cùng cũng phản ứng lại.”
Mộ Khinh Ca cười cười xấu hổ, nói với nàng: “Mấy ngày nay luyện đan, đầu có chút rút.”
“Vậy Tiểu tước gia, ngài định ngày sau làm thế nào?” Ấu Hà hỏi. Nàng còn nhớ huynh muội Vệ gia muốn theo tiểu tước gia tới dược tháp ở Ngu quốc đó.
Mộ Khinh Ca suy nghĩ một chút, đáp: “Tuy ta không biết Vệ Lâm Lang sao phải làm như vậy. Nếu hắn đã ra chiêu rồi, vậy ta cái gì cũng không biết, phối hợp tốt với hắn.”
Ấu Hà suy nghĩ một chút, cũng gật đầu.
Nàng thấy tiểu tước gia xử lý như vậy, càng loại bỏ lúng túng không cần thiết.
Hơn nữa nàng cũng nhìn ra được huynh muội Vệ gia đối với chủ tử nhà mình chưa đến mức thâm tình hậu ái, chẳng qua là hảo cảm mà thôi.
Có lẽ thời gian dài, bọn họ sẽ phát hiện chủ tử nhà mình không phải bọn họ có thể sánh vai.
Nhưng, vấn đề lại về rồi.
Chủ tử ưu tú như vậy, ai có thể xứng đôi? Cùng nàng kề vai sát cánh, dắt tay đầu bạc?
Ấu Hà nghiêm túc suy nghĩ, vẫn cảm thấy không có người nào!
…
Một ngày, vội vàng trôi qua.
Hôm nay, Vệ phủ luôn điệu thấp phá lệ náo nhiệt.
Sáng sớm, toàn bộ phủ đệ không khí tưng bừng quét tước bố trí. Trong bếp, người ngã ngựa đổ vội vã. Đủ loại món ăn nổi danh Ly quốc đều được bưng lên bàn.
Trời còn chưa tối, tiếng cổ nhạc đã vang vọng khắp không gian phủ đệ. Số tiền lớn mời vũ cơ từ bên ngoài đến, nhẹ nhàng nhảy múa trên thủy đài.
Người không biết chuyện, đối với Vệ phủ khác thường, sôi nổi suy đoán.
Người Vệ phủ biết tình hình, cũng chỉ biết thành chủ phu nhân bệnh lâu năm cư nhiên tốt! Thành chủ đại hỉ, mới mở yến hội long trọng như vậy.
Mà người tin tức có chút linh thông, mơ hồ biết phu nhân khỏi bệnh có liên quan tới vị khách nhân mới tới.
Hình như là vị theo thiếu gia tiểu thư trở về, hồng y như dương, diễm lệ như huyết. Công tử dung mạo khuynh thành, khó phân nam nữ, ra tay trị bệnh cho phu nhân. Làm cho thành chủ đại nhân vui vẻ ra mặt, Vệ phủ trầm tích phủ sương mù nhiều năm, giờ như đuợc ánh mặt trời chiếu sáng.
Yến hội bắt đầu trước, Vệ Lâm Lang tự mình đi thỉnh Mộ Khinh Ca.
Lúc Mộ Khinh Ca nhìn Vệ Lâm Lang, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Cảm thấy Vệ Lâm Lang không khỏi quá long trọng, nàng không cảm thấy mình làm được chuyện gì ghê gớm lắm.
“Mộ hiền đệ, mời.” Vệ Lâm Lang bỏ được tâm sự nhiều năm, dáng người càng thêm đĩnh bạt, tươi cười cũng nhiều hơn.
Mộ Khinh Ca gật đầu, cùng nhau sóng vai đi tới phòng khách tổ chức yến hội.
“Phu nhân thế nào rồi?” Một ngày này, Mộ Khinh Ca không có đi qua xem Vệ phu nhân.
Thứ nhất, là nghĩ người một nhà bọn họ tụ lại sẽ có nhiều chuyện muốn nói.
Thứ hai, nàng đã xác định Vệ phu nhân tốt rồi, tự nhiên sẽ không tới quấy rầy.
Hiện tại hỏi, chỉ đơn giản là tùy ý nói.
Chẳng lẽ muốn nàng một đường trầm mặc đi tới phòng khách?
Nhắc tới tình huống phu nhân, Vệ Lâm Lang lập tức từ một thế hệ kiêu hùng biến thành trượng phu yêu thương thê tử. Vẻ mặt hắn ôn hoà nói với Mộ Khinh Ca: “Phu nhân đã khá hơn nhiều, có thể nói chuyện cùng chúng ta. Chỉ là thân thể còn chưa khôi phục tốt, cho nên tối nay không tiện tham gia yến hội. Thật ra nàng ấy muốn gặp Mộ hiền đệ một lần, trước mặt nói lời cảm tạ.”
“Ngày khác ta sẽ đi gặp phu nhân, thuận tiện luyện chế cho nàng ít đan dược cố bản bồi nguyên.” Mộ Khinh Ca nói.
Vệ Lâm Lang lập tức đại hỉ, vội chắp tay nói: “Vậy làm phiền Mộ hiền đệ. Ngươi luyện đan cần dược liệu gì, chỉ cần mở miệng, ta phái người đi chuẩn bị.”
Hắn đã được chứng kiến bản lĩnh luyện đan của Mộ Khinh Ca, thật sự là hận không thể để nàng luyện nhiều hơn chút, lưu làm dự phòng.
Vệ Lâm Lang đều đã mở miệng đưa dược, Mộ Khinh Ca sao có thể còn khách khí. Nói thẳng: “Vậy tốt, ngày mai ta sẽ liệt kê tên vài dược liệu cần. Chuyện còn lại làm phiền Vệ thành chủ rồi.”
“Hiền đệ khách khí, còn gọi ta là thành chủ cái gì? Nếu không ghét bỏ, thì kêu ta một tiếng đại ca là được rồi.” Vệ Lâm Lang ra vẻ không vui nói.
Hai người nhìn nhau, có ít lời không nói ra.
Mộ Khinh Ca hơi hơi mỉm cười, thuận theo nói: “Vậy tiểu đệ từ chối thì bất kính rồi, Vệ đại ca.”
Mộ Khinh Ca thông minh, làm cho Vệ Lâm Lang tinh quang lập loè. Hắn cười nói: “Sau này hai chất nhi chất nữ kia phiền đệ lo lắng nhiều hơn rồi. Nếu bọn chúng chọc đệ tức giận, đệ cứ việc đánh chửi.”
Mộ Khinh Ca giương khoé miệng, ý vị thâm trường nói: “Vệ Kỳ chất nhi, Quản Quản chất nữ đều là người thông tuệ, không cần đệ phải quản giáo.”
“Ha ha ha ha… Mộ hiền đệ quá khen!” Phảng phất giải quyết được đại sự trong lòng, Vệ Lâm Lang sang sảng cười to vài tiếng.
Chỉ sợ Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản không biết, tại lộ trình ngắn ngủn, hai người bọn họ từ bằng hữu của Mộ Khinh Ca bỗng trở thành chất nhi chất nữ của Mộ Khinh Ca.
Nếu bọn họ biết, cũng chỉ có thể lệ rơi đầy mặt lên án có một phụ thân như hài đồng!
…
Mộ Khinh Ca theo Vệ Lâm Lang đi vào sảnh yến hội, phát hiện yến hội lần này đúng là làm vì mình.
Nàng một đường được Vệ Lâm Lang dẫn tới vị trí thủ vị, địa vị ngang hàng với Vệ Lâm Lang. Huynh muội Vệ gia ngồi phía dưới hai người, ngoài trừ Chu thúc và số ít quản sự có chút địa vị, thì không có người ngoài.
Đương nhiên đám người Mặc Dương cũng được mời tham dự, với thân phận là tùy tùng của Mộ Khinh Ca.
Tuy ít người, nhưng bố trí không hề đơn giản. Khắp nơi đều lộ rõ Vệ phủ dụng tâm. Một bàn mỹ thực rực rỡ muôn màu, rượu ngon tinh khiết mê người. Còn có vũ cơ dáng người thướt tha, điệu múa uyển chuyển. Ngay cả bộ đồ ăn cũng rất tinh xảo quý báu. Mỗi một chỗ đều biểu đạt sự tôn trọng với khách quý Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca và Vệ Lâm Lang ngồi ở vị trí cao nhất, địa vị cao thấp có thể thấy được.
Trong bữa tiệc Vệ Lâm Lang liên tiếp mời rượu, càng làm cho Mộ Khinh Ca trong mắt mọi người càng thêm bất phàm.
Rượu quá ba tuần, Vệ Lâm Lang đứng lên đang định hướng tất cả mọi người tuyên bố phu nhân mình đã được Mộ Khinh Ca chữa khỏi, chợt nhìn thấy người hầu trông cửa vội vàng tới.
“Thành chủ đại nhân, có khách quý đến.” Người hầu còn chưa tiến vào phòng khách, đã quỳ xuống đất nói.
Lúc này có khách quý đến?
Vệ Lâm Lang nhíu mày, vung tay lên, vũ cơ đang nhảy múa đều thu lại động tác, lui sang hai bên. Cổ nhạc cũng ngừng lại, chờ đợi Vệ Lâm Lang phân phó.
“Là người phương nào đến?” Vệ Lâm Lang nhìn người hầu đang quỳ dưới đất, hỏi.
Người hầu cúi đầu trả lời: “Là từ Hoán Đô tới, tự xưng là Tam hoàng tử điện hạ.” Người hầu cũng chưa gặp qua bộ dáng Tam hoàng tử Phượng Vu Quy của Ly quốc, chỉ có thể đem lời của đối phương nói ra.