Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Huynh không muốn biết, muội càng muốn nói cho huynh biết!"
Dáng vẻ Vệ Quản Quản tức muốn hộc máu làm Mộ Khinh Ca không nhịn được cười.
Nàng không mở miệng, chờ Vệ Quản Quản nói tiếp.
Quả nhiên thấy Mộ Khinh Ca không phản ứng, Vệ Quản Quản không ra vẻ thần bí tiếp được. Có cái gì trong lòng đều nói hết ra: "Mộ Ca, huynh có biết không, giờ huynh là ngươi siêu nổi tiếng rồi! Nhân khí quả thực theo sát Mai sư huynh nha! Đám sư tỷ Duợc tháp cư nhiên còn thành lập hội Ái Ca."
"Hội Ái Ca? Trò gì thế?" Mộ Khinh Ca cổ quái nói.
Vệ Quản Quản vội vàng nói: "Ai nha, chính là hội luôn ủng hộ và duy trì huynh đó. Giống như Mai sư huynh cũng có, gọi là hội Khuynh Mai."
Mộ Khinh Ca chỉ cảm thấy bờ môi run rẩy, cảm giác ăn không tiêu đối với sự nhiệt tình của chúng nữ đệ tử Dược tháp.
Cuộc sống ở Dược tháp có bao nhiêu nhàm chán? Mới khiến chúng nữ đệ tử thoải mái nhàn hạ đi làm chuyện nhạt nhẽo này!
"Các nàng làm cái gì?" Mộ Khinh Ca da đầu tê dại hỏi.
Vệ Quản Quản che miệng cười khẽ, vẻ mặt đắc ý nói: "Huynh đi ra ngoài là sẽ biết. Quên nói cho huynh, muội cũng gia nhập hội Ái Ca đó nha!"
"Quản Quản ngươi tới Dược tháp là để học tập đấy." Mộ Khinh Ca đau đầu nói.
Người khác thế nào nàng không quản được, nhưng Vệ Quản Quản thì nàng lại không thể không nhắc nhở.
"Yên tâm đi, muội sẽ không chậm trễ luyện đan. Hơn nữa gia nhập hội Ái Ca, lúc muội luyện đan có cái gì không hiểu có thể đi hỏi các sư tỷ, thuận tiện hơn trước nhiều." Vệ Quản Quản chẳng hề để ý nói.
Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu: "Tùy ngươi vậy."
Dứt lời, nàng đi ra ngoài gian nhà.
Vệ Quản Quản ở phía sau truy hỏi: "Mộ Ca huynh đi đâu vậy?"
Mộ Khinh Ca định trả lời nàng là mình đi Đan phương quán. Nhưng nghĩ đến nàng giờ là thành viên cái gì Ái Ca. Nàng ngậm chặt miệng, phất phất tay, tăng tốc bước đi.
Chờ Mộ Khinh Ca ra khỏi nhà, nàng mới cảm nhận được câu nói 'ra ngoài sẽ biết' của Vệ Quản Quản là ý gì!
Mộ Khinh Ca nghẹn họng trân trối đứng tại chỗ. Một đám nữ đệ tử chờ bên ngoài đã lâu, vui mừng xông tới chỗ nàng. Sợ tới mức nàng lập tức chuồn đi, nháy mắt biến mất trước mặt chúng nữ đệ tử.
Các nữ đệ tử bị vồ hụt, trong lòng rất thất vọng.
Các nàng ôm lấy lễ vật trong tay, còn chưa tặng được.
"Làm sao bây giờ? Mộ sư đệ vừa thấy chúng ta là chạy rồi." Một nữ đệ tử nói.
Một nữ đệ tử khác nói: "Chắc là do chúng ta xuất hiện như thế doạ hỏng đệ ấy rồi."
"Chúng ta còn chưa tặng đồ nữa." Lại một nữ đệ tử khác nhìn nhìn lễ vật trên tay mình, tiếc nuối không thôi.
Lúc này, Vệ Quản Quản đi ra khỏi gian nhà trên cây.
"Ơ? Là Vệ sư muội!" Có người mắt sắc nhận ra Vệ Quản Quản.
Lập tức một đám nữ đệ tử bị Mộ Khinh Ca làm 'bi thương thấu tâm', nhanh chóng vây quanh Vệ Quản Quản.
Vệ Quản Quản hoảng sợ, ấp úng nói: "Nhóm... sư tỷ, sao vậy ạ?"
Vẻ mặt nhóm nữ đệ tử ôn hoà nhìn Vệ Quản Quản: "Vệ sư muội, muội ở cùng nhà với Mộ sư đệ phải không?"
Vệ Quản Quản gật gật đầu.
Lập tức trong tay nàng chất đầy mọi kiểu lễ vật, còn có rất nhiều đồ nàng không kịp bắt cũng xuất hiện trước mắt nàng.
Vệ Quản Quản dở khóc dở cười nói chúng nữ đệ tử: "Các vị sư tỷ, Mộ Ca không ở nhà. Mấy thứ này đưa muội cũng vô dụng!"
Có một nữ đệ tử đi tới nói Vệ Quản Quản: "Không sao không sao, chúng ta sớm biết Mộ sư đệ không ở nhà rồi. Muội cũng không thể cầm nhiều đồ như vậy, không bằng muội dẫn chúng ta tới trước cửa phòng Mộ sư đệ. Chúng ta đặt đồ xuống rồi đi luôn."
"Cái này..." Vệ Quản Quản hơi do dự. Nàng hiểu tính tình Mộ Ca. Nếu không được hắn cho phép, tự tiện dẫn người vào chỉ sợ sẽ chọc giận huynh ấy.
Nghĩ đến hậu quả Mộ Khinh Ca tức giận, Vệ Quản Quản sợ tới mức buông lỏng tay, một đống lễ vật quà cáp đều rơi xuống đất. "Chư vị sư tỷ, chuyện này các tỷ vẫn nên đi tìm Mộ Ca đi!"
Vội vàng bỏ lại một câu, nàng xoay người chạy về ngôi nhà trên cây.
"Ơ này! Vệ sư muội đừng đi mà!"
"Vệ sư muội chạy cái gì!"
Thanh âm phía sau không ngừng truyền tới. Vệ Quản Quản bịt kín hai tai, miệng không ngừng nhắc lại: "Quá điên cuồng! Quá điên cuồng! Mấy nữ nhân này đều không cố kỵ nam nữ khác biệt sao? Công khai truy đuổi một nam tử như vậy!"
"Quản Quản ngươi làm gì đấy?" Ngay khi Vệ Quản Quản chạy đi thiếu chút đụng vào ngực người nào đó, bị người nào đó kịp thời gọi lại.
Vệ Quản Quản đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên. Thấy một gương mặt có bảy tám phần tương tự với mình đang tò mò nhìn.
"Sao vậy? Có người đuổi ngươi?" Vệ Kỳ khó hiểu nhìn phía sau Vệ Quản Quản, không phát hiện ra ai.
Vệ Quản Quản lắc lắc đầu, lập tức kể lại chuyện mình gặp phải bên ngoài một lần.
Vệ Kỳ nghe xong, hiếm khi khen ngợi nói: "Ngươi làm không sai. Nếu đã biết Mộ Ca không thích, mà vẫn ỷ mình là bằng hữu hắn tự tiện đi làm. Chỉ sợ sau này không còn là bằng hữu được nữa."
Vệ Quản Quản lòng còn sợ hãi, thở dài: "Ngươi chưa thấy hình ảnh kia đâu. Bị hơn chục nữ nhân vây quanh, ríu rít nói đi nói lại bên tai. Cả người sắp ngất đến nơi."
Vệ Kỳ đánh giá liếc mắt nhìn nàng, cười chế nhạo: "Không phải ngươi cũng là thành viên trong đó à?"
"Ta!" Vệ Quản Quản nghẹn lời. Lát sau, nàng mới nhụt chí nói: "Thời điểm ta gia nhập, chỉ là cảm thấy mọi người đều thích Mộ Ca. Nào biết các nàng ấy điên cuồng như vậy."
"Được rồi. Ngã một lần khôn hơn chút, lần sau không cần đi kết giao các nàng ấy." Vệ Kỳ đột nhiên duỗi tay vỗ vỗ đỉnh đầu Vệ Quản Quản, rất ra dáng huynh trưởng gật đầu.
Hai tay Vệ Quản Quản che đỉnh đầu, ngăn cản động tác Vệ Kỳ, kỳ quái nói: "Sao ta cảm thấy hôm nay ngươi có chút không giống vậy?"
"Không giống cái gì?" Vệ Kỳ tự đánh giá mình một chút, không hiểu nói.
Vệ Quản Quản mím môi tự hỏi, mới nói: "Cảm giác ngươi trưởng thành rất nhiều."
Ai ngờ lời này vừa nói ra, Vệ Kỳ lập tức xù lông: "Ta vẫn luôn rất trưởng thành. Tại ngươi vẫn luôn không coi ta là ca thôi."
...
Lúc Mộ Khinh Ca xuất hiện lần nữa, đã đi tới bên ngoài Đan phương quán.
Nàng phủi phủi góc áo không có chút bụi, cất bước đi vào Đan phương quán.
Nháy mắt lúc nàng tiến vào, nàng cảm thấy có một cỗ lực lượng cấm chế đảo qua người mình. Sau đó trong Đan phương quán lại vang lên thanh âm uy nghiêm.
"Xếp thứ tám Dược tháp nhân khí bảng, đan sư cao cấp được vào tất cả các tầng. Thời gian mỗi lần vào tháp không giới hạn."
Trong lòng Mộ Khinh Ca ngưng lại, nàng không ngờ hiệu suất làm việc của Dược tháp cao như vậy. Nàng còn chưa kịp đi đổi ngọc bài thân phận, Đan phương quán đã kịp thời cập nhật thay đổi thân phận nàng.
Niềm vui ngoài ý muốn là, vốn thay thế được Tống Ngọc trở thành xếp thứ tám, có thể hưởng thụ phúc lợi từ bảng xếp hạng như lời hắn nói. Nhưng bởi vì nàng luyện chế ra đan dược cao cấp, trở thành đan sư cao cấp. Thực lực vượt xa Tống Ngọc, cho nên phúc lợi được mở rộng.
Ví như nàng có thể tùy ý tiến vào các tầng trong tháp, không cần bị hạn chế.
Ví như thời gian nàng ở Đan phương quán không còn bị giới hạn nữa.
Điều này có nghĩa là chỉ cần nàng nguyện ý, là có thể vẫn luôn ở trong Đan phương quán không cần ra ngoài.
'Thật là lựa chọn tốt!' Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi bên ngoài nhà, Mộ Khinh Ca lập tức sinh ra ý nghĩ muốn bế quan trong Đan phương quán.
Tiến vào Đan phương quán, Mộ Khinh Ca trực tiếp đi lên tầng ba bốn.
Nàng một khi ở lại Đan phương quán chính là một ngày. Lúc nàng đi tới tầng thứ tư, ngoại trừ Thương Tử Tô thì không có bóng ai.
Nhìn thấy thân ảnh thanh lệ của Thương Tử Tô đọc sách dưới đèn, Mộ Khinh Ca hơi sửng sốt.
Nàng không biết Thương Tử Tô tiến vào Đan phương quán khi nào, nhưng có thể khẳng định là đến sau nàng. Bởi vì Thương Tử Tô không giống nàng có được đặc quyền không bị giới hạn thời gian.
Đan phương quán, tổng cộng có bảy tầng.
Tầng một tầng hai, chỉ có đan sư cấp thấp có thể tiến vào.
Tầng ba tầng bốn, yêu cầu đan sư trung cấp mới có thể vào.
Tầng năm và tầng sáu, cần đan sư cao cấp mới vào được.
Tầng bảy có nhiều đan phương trân quý nhất. Đan sư cao cấp có thể vào, nhưng nghe nói tầng bảy có cấm chế cường đại, sẽ tự động lựa chọn người tiến vào.
Lúc trước Tống Ngọc nói chỉ cần thắng hắn là có thể thay thế xếp hạng, mỗi tháng sẽ có một cơ hội tiến vào tầng cao nhất, không phải là nói bừa. Mà là để kíƈɦ ŧɦíƈɦ tinh thần cạnh tranh ở Dược tháp, cố ý tạo ra đặc quyền.
Mỗi tháng tầng thứ bảy sẽ vô điều kiện mở ra với người nằm trong nhân khí bảng.