Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 314

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Đan phương quán giờ đã không còn ai, ngược lại cũng coi như là chỗ an toàn.

Mộ Khinh Ca mang Chu Linh đến tầng thứ tư, đặt nàng dưới mặt đất, mới hỏi: "Chu sư tỷ, ngươi bị sao vậy?"

Chu Linh suy yếu dựa vào kệ sách, thái dương đã ướp nhẹp mồ hôi lạnh. Nàng nở nụ cười chua xót, không trực tiếp trả lời vấn đề Mộ Khinh Ca hỏi, mà nói: "Mộ sư đệ, ngươi có thể lại giúp ta một việc không?"

Mộ Khinh Ca có ấn tượng không tệ với Chu Linh, cho nên không lên tiếng từ chối.

Đối phương im lặng, làm Chu Linh thấy được một tia hy vọng.

Nàng chống tay lên mặt đất, trước cúi người, nhìn lên Mộ Khinh Ca năn nỉ nói: "Mộ sư đệ là đan sư cao cấp, có thể lên tầng đỉnh giúp ta tìm một đan phương không?"

"Đan phương gì?" Mộ Khinh Ca nhíu mày lại.

Chu Linh cắn cắn môi. Đôi môi tái nhợt bị nàng cắn ra tia máu. Thanh âm nàng lạnh vài phần, lộ ra hận ý: "Đan phương Khôi Lỗi đan."

"Khôi Lỗi đan?" Mộ Khinh Ca có chút kinh ngạc.

Phản ứng của nàng, làm Chu Linh kích động lên: "Mộ sư đệ biết?"

Mộ Khinh Ca chậm rãi gật đầu: "Ta mới từ tầng bảy xuống."

Chu Linh sửng sốt, lập tức hâm mộ nói: "Mộ sư đệ quả nhiên thiên phú hơn người, có thể tự do ra vào tầng bảy." Nàng đơn giản là hy vọng Mộ Khinh Ca nghĩ cách đi lên tầng bảy một chuyến. Không nghĩ tới, người sau cư nhiên đã đi qua rồi.

"Mộ sư đệ biết Khôi Lỗi đan là gì, sư tỷ cũng không dối gạt ngươi." Chu Linh lại dựa vào kệ sách, nụ cười thê thảm chậm rãi nói: "Ta bị rót Khôi Lỗi đan."

Mộ Khinh Ca mãnh liệt nhìn, chậm rãi mím môi.

Ngữ khí Chu Linh suy yếu nói: "Sư đệ biết Khôi Lỗi đan, nói vậy đã biết tác dụng của nó. Hiện giờ ta đang dùng dược vật thôi miên dị trùng trong đan, tạm thời không quá đáng ngại. Nhưng ta không biết có thể khắc chế bao lâu, khi nào ta sẽ đánh mất lý trí trở thành con rối."

"Cho nên ngươi không cho ta mang đi gặp Thương sư tỷ, là sợ hãi vạn nhất dược vật áp chế mất đi hiệu lực, ngươi sẽ xúc phạm đến nàng? Mà ngươi muốn ta hỗ trợ tìm giải dược luyện chế để giải độc?" Mộ Khinh Ca nói.

Chu Linh chậm rãi gật gật đầu.

Thần sắc nàng phức tạp nói: "Ta không muốn trở thành con rối, càng không muốn thương tổn Tử Tô. Nếu không thể giải độc, ta cầu xin sư đệ gϊếŧ ta, cho ta cái chết thống khoái. Để tránh ta bị kẻ gian lợi dụng, làm ra chuyện trái ý muốn."

Không thể tưởng được Chu Linh còn là nữ tử kiên cường!

Mộ Khinh Ca chậm rãi ngồi xổm xuống, nói Chu Linh: "Ta đã xem đan phương Khôi Lỗi đan, tự nhiên cũng đã biết phương pháp phá giải. Sư tỷ không cần quá mức lo lắng."

"Ngươi nói thật sao?" Chu Linh vừa nghe, trong lòng kích động lên.

Mộ Khinh Ca nghiêm túc gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ngươi trước tiên nói cho ta biết, đến cùng chuyện là thế nào? Là ai hạ Khôi Lỗi đan cho ngươi?"

Trong mắt Chu Linh căm phẫn, thống hận vô cùng nói: "Ngoại trừ Điêu Nguyên thì còn ai?" Nói xong, nàng lại suy sút cười rộ lên: "Nhưng ta biết Khôi Lỗi đan là sư phụ luyện chế."

Mộ Khinh Ca nghe hiểu.

Cho Chu Linh ăn đan dược ác độc như thế, chỉ sợ không thoát khỏi quan hệ đến Điêu Nguyên và Hoa Thương Truật.

Nhưng là...

"Vì sao?" Mộ Khinh Ca đưa ra nghi vấn.

Chu Linh miễn cưỡng cười, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Hôm qua sau khi ta về, vốn là đi tìm hiểu tình huống, ta lo Điêu Nguyên sẽ gây phiền toái cho Tử Tô. Chỉ là không nghĩ tới, Điêu Nguyên bị sư... Hoa Thương Truật gọi đi."

Lần nữa nhắc lại Hoa Thương Truật, trong mắt Chu Linh toát ra một tia quyết tuyệt, không còn xưng lão là sư phụ.

"Ta chờ bên ngoài, mãi đến khi Điêu Nguyên đi ra. Lúc ấy hắn cảnh cáo ta, ta vẫn chưa để ý. Chỉ là không nghĩ tới sáng nay hắn đột nhiên tới tìm ta, nói là hy vọng ta tổ đội với đội Tử Tô đi thí luyện. Lúc ấy ta cảm thấy kỳ quái, giao hảo giữa ta và Tử Tô mọi người đều biết. Nhưng Điêu Nguyên vẫn hay không vui, vì sao hắn đột nhiên lại đưa ra yêu cầu như vậy. Ta từ chối, hắn không nói thêm cái gì. Chỉ là lấy ra một viên đan dược nói là mới luyện chế, để ta nhìn xem. Ta không nghi ngờ hắn, lại không nghĩ tới hắn nhân cơ hội đánh lén ta. Chế trụ ta, bắt ta ăn Khôi Lỗi đan." Nói đến câu sau, ngũ quan Chu Linh hơi dữ tợn.

Chỉ sợ trong quá trình đó trải qua không tốt, nàng không muốn nói ra.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhàn nhạt đảo qua y phục hỗn loạn của nàng, trong lòng đã có phán đoán.

"Ta liều mạng phản kháng trốn thoát, chỉ nghe thấy tiếng cười điên cuồng phía sau. Nói ta không thoát được khỏi bàn tay hắn, sớm muộn ta sẽ ngoan ngoãn tự động trở lại bên cạnh hắn, nghe hắn phân phó." Chu Linh nói như sắp thoát lực.

"Hắn muốn làm gì?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Chu Linh lắc đầu: "Hắn chưa nói. Nhưng sẽ có chuyện gì tốt chứ? Tuy hắn che giấu sâu, nhưng ta biết hắn tham muốn Tử Tô đã lâu. Hơn nữa hắn rất ghen ghét Mai sư huynh, nói không chừng sẽ lợi dụng ta cho mục đích gì đó không ai biết."

Mộ Khinh Ca mím môi suy tư.

Xem ra lần thí luyện này, Điêu Nguyên muốn nhất lao vĩnh dật (một lần cực khổ đổi lấy về sau an nhàn). Muốn lợi dụng cơ hội này diệt trừ hết người làm hắn không thuận mắt?

Bắt Chu Linh ăn Khôi Lỗi đan, sợ là lợi dụng giao tình giữa nàng và Thương Tử Tô, dễ dàng tiến vào đội ngũ bọn họ. Thời khắc mấu chốt ra một đòn trí mạng.

Kỹ xảo như vậy, Mộ Khinh Ca dễ dàng đoán được tám chín phần.

Nàng nhìn về phía Chu Linh nói: "Khôi Lỗi đan là đan dược cao cấp. Cho nên ngươi cho rằng là Hoa Thương Truật luyện chế?"

Chu Linh dùng sức gật đầu, cắn môi nói: "Không phải cho rằng, mà là khẳng định. Ta đã từng thấy Hoa Thương Truật nghiên cứu Khôi Lỗi đan một đoạn thời gian. Điêu Nguyên có lợi hại cũng không có khả năng đi trộm, khẳng định là Hoa Thương Truật chỉ thị sau lưng. Hoa Thương Truật và Lâu đại sư tranh đấu nhiều năm, hiện giờ sắp tới ngày tuyển chọn đi hộ tống dược. Nếu có làm Lâu đại sư trọng thương, đối với Hoa Thương Truật là động cơ tuyệt đối."

"Ngươi biết đan phương giải dược Khôi Lỗi đan thì thế nào? Ngươi có thể luyện ra đan dược cao cấp sao?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Chu Linh rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Ta vốn muốn xâm nhập tầng bảy tìm đan phương, rồi cầu Mai sư huynh hoặc Lâu đại sư luyện chế. Nếu không luyện chế thành công, thì chết trong tay Mai sư huynh cũng tốt. Không nghĩ tới bây giờ gặp được Mộ sư đệ, đây là ta may mắn. Ta không biết dược lực còn tiếp tục áp chế dị trùng thức tỉnh nữa hay không. Nếu ta không đợi được giải độc, cầu xin Mộ sư đệ gϊếŧ ta."

"Ta có thể cho ngươi giải độc." Mộ Khinh Ca đột nhiên nói.

"Cái gì!" Chu Linh ngẩng đầu, ánh mắt rưng rưng nhìn nàng.

Nàng từng nghĩ tới nhờ Mộ Khinh Ca giúp nàng luyện đan, nhưng không tìm được lý do mở miệng.

Không ngờ đối phương lại chủ động nói ra.

"Ta có thể giúp ngươi giải độc, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một chuyện." Mộ Khinh Ca lại nói.

Chu Linh động đậy thân thể suy yếu, nói Mộ Khinh Ca: "Mộ sư đệ nói đi. Đừng nói là một chuyện, mười chuyện, trăm chuyện ta đều đáp ứng ngươi!"

Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần, ngươi chỉ cần đáp ứng một chuyện là được."

"Được!" Chu Linh cũng là người lưu loát, không dây dưa thêm vấn đề này.

Nàng vừa dứt lời, Chu Linh đột nhiên ôm đầu thống khổ kêu lên.

Nàng trực tiếp ngã trên mặt đất, thân thể cuộn lại. Thống khổ mãnh liệt đập đầu xuống sàn nhà, như muốn bổ đầu ra.

Mộ Khinh Ca ngưng mắt, biết là dị trùng thức tỉnh.

Không kịp nghĩ nhiều, Mộ Khinh Ca trực tiếp đánh xỉu Chu Linh, phòng ngừa nàng tiếp tục làm tổn thương mình. Đồng thời móc ra một viên đan dược, cho nàng ăn vào.

Viên đan dược này không thể giải độc, nhưng có thể làm dị trùng an tĩnh lại. Tác dụng gây tê trong đó, có thể áp chế dị trùng.

"Xem ra phải nhanh luyện chế giải dược." Mộ Khinh Ca tự nói một câu.

Hiện tại nàng may mắn chính là tàng thư trên tầng bảy tuy đều là độc dược, nhưng đều ghi kèm giải dược trong đó. Nếu không nàng thật đúng là phải ngẫm xem có nên giải phẫu cứu Chu Linh không.

Chu Linh đã hôn mê, Mộ Khinh Ca cẩn thận an trí nàng. Sau đó lắc mình vào không gian, dựa theo đan phương luyện chế giải dược Khôi Lỗi đan.

Lại một lần, nàng đối với việc dược liệu được cung ứng vô hạn rất là vừa lòng.

Đêm muộn, Mộ Khinh Ca không trở lại chỗ ở.

Điều này làm Lâu Xuyên Bách lo lắng không thôi, ngay cả Mai Tử Trọng và Thương Tử Tô đã thu thập xong cũng trở nên lo lắng sốt ruột. Cuối cùng vẫn là Triệu Nam Tinh nói Mộ Khinh Ca đi Đan phương quán, nói không chừng là đọc sách đến mê mẩn nên quên mất thời gian. Lúc này mới làm bọn họ yên tâm chút.

Bình Luận (0)
Comment