Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Biết Mộ Khinh Ca có tâm gϊếŧ hắn, lại thấy mình không thể bỏ chạy. Lập tức sắc mặt trắng bệch, quỳ rạp xuống đất: "Đừng gϊếŧ ta! Tất cả đều do lão thất phu Hoa Thương Truật ép ta đi làm, ta cũng thân bất do kỷ. Lão thất phu (*) kia mới đáng chết, ta chỉ là nghe lệnh làm việc thôi."
(*) Lão thất phu: hàm ý coi khinh.
Vì để mình sống sót, Điêu Nguyên không chút do dự bán đứng sư phụ mình.
Mộ Khinh Ca mặt mày lạnh lẽo, tràn ngập trào phúng. Chu Linh cũng tràn đầy khinh miệt và khinh thường nhìn hắn: "Sao ta có thể cùng với loại người như ngươi, bái cùng một sư môn được chứ."
Điêu Nguyên đột nhiên trừng Chu Linh, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Hắn cầu xin Mộ Khinh Ca: "Chỉ cần ngươi không gϊếŧ ta, ngươi muốn ta làm gì đều được! Ta có thể giúp ngươi luyện đan. Nếu ngươi muốn Hoa Thương Truật chết, ta cũng có thể giúp!"
Mộ Khinh Ca càng cười trêu cợt hơn. Nàng rũ mắt nhìn Điêu Nguyên quỳ gối trước mặt mình, lạnh lùng nói: "Một bại tướng dưới tay, ta sẽ hiếm lạ đan thuật của ngươi sao? Ta muốn Hoa Thương Truật chết, không cần ngươi giúp."
Con mắt Điêu Nguyên hung ác, biết Mộ Khinh Ca không muốn buông tha hắn.
Đơn giản, hắn cũng không cầu xin nữa. Đột nhiên đứng lên, lấy ra một bình sứ trong suốt. Trong bình có chất lỏng màu xanh lục lưu động.
Hắn giơ cao bình lên, lạnh lùng nói với Mộ Khinh Ca: "Nếu ngươi không chịu thả ta đi, vậy hôm nay chúng ta đồng quy vu tận!"
Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhàn nhạt lướt qua bình sứ trong tay hắn, không hề có phản ứng khẩn trương.
Điêu Nguyên niết mạnh bình sứ. Đôi mắt âm độc nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca: "Ta nhận thua! Chỉ cần ngươi thả ta ra, ta có thể bảo đảm sau này sẽ không trêu chọc ngươi."
"Ta chỉ tin tưởng người chết." Mộ Khinh Ca lạnh nhạt vô cùng.
"Ngươi thật sự khăng khăng gϊếŧ ta?" Điêu Nguyên nheo hai mắt lại, khe hở toát ra hung quang: "Ngươi có biết dịch Phệ Huyết?"
"Dịch Phệ Huyết!" Chu Linh bỗng mở to mắt.
Nàng nhìn về phía Mộ Khinh Ca, giải thích ngắn gọn: "Nghe nói Hoa Thương Truật ngẫu nhiên có được một lọ nọc độc, một khi đổ ra sẽ phát huy. Phát huy thành thể khí, người bị dính khí sẽ bị hút khô máu, biến thành thây khô." Nói xong nàng nhìn cái bình sứ trong suốt trong tay Điêu Nguyên, nghiêm túc nhìn chất lỏng xanh lục nửa bình, thất thanh nói: "Chẳng lẽ đây là dịch Phệ Huyết?"
Điêu Nguyên cười lạnh: "Quả nhiên là đồng môn! Biết rõ bảo bối của lão đông tây (*)."
(*) Đông tây: cách gọi đặc chỉ người hoặc động vật, hàm nghĩa có cảm tình yêu hoặc ghét.
Những lời này không thể nghi ngờ là thừa nhận Chu Linh suy đoán.
Chu Linh biến đổi sắc mặt, nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Ý nàng muốn nói, nếu chọc giận Điêu Nguyên làm hắn bóp nát bình sứ. Vậy bọn họ ở đây không ai trốn thoát được, đều sẽ lập tức biến thành thây khô.
Nhưng dù đã biết dịch Phệ Huyết lợi hại, vẻ mặt Mộ Khinh Ca vẫn lạnh nhạt bình thản như cũ.
Chu Linh nhìn về phía Điêu Nguyên, không tin nói: "Hoa Thương Truật vậy mà đưa trọng bảo cho ngươi?"
Điêu Nguyên trào phúng nói ra: "Lão thất phu kia? Có bảo bối thế này chỉ biết giấu đi, sao có thể lấy ra? Bình dịch Phệ Huyết đương nhiên là do ta trộm được."
Bỗng nhiên, Mộ Khinh Ca cười: "Nói vậy là, Hoa Thương Truật không còn bình dịch Phệ Huyết nào?"
Điêu Nguyên không rõ ý nàng, nhưng vẫn tự nhiên đáp lại: "Không sai!"
"Rất tốt!" Mộ Khinh Ca chợt nở nụ cười.
Chỉ là giây tiếp theo nàng bỗng biến mất tại chỗ. Lúc xuất hiện lại, đã đi tới trước mặt Điêu Nguyên.
Điêu Nguyên co rụt hai mắt, theo bản năng thối lui ra sau. Đồng thời chuẩn bị bóp vỡ bình sứ dịch Phệ Huyết.
Nhưng động tác hắn chậm hơn Mộ Khinh Ca.
Còn chưa chờ hắn dùng sức, bình sứ đã bị Mộ Khinh Ca cướp đi. Ngay sau đó, Mộ Khinh Ca bóp mặt hắn, để hắn hé miệng.
Mộ Khinh Ca trực tiếp nhét miệng bình vào mồm hắn. Chất lỏng nghiêng đi xuôi dòng chảy vào cơ thể Điêu Nguyên.
Sau khi bình thấy đáy, Mộ Khinh Ca buông tay ra, lắc mình tới cửa xe ngựa.
Vỗ vỗ tay, Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói: "Nguyên nhân chết, nói nhảm quá nhiều." Nếu Điêu Nguyên không nói nhảm nhiều như thế. Dưới tình huống bọn họ không kịp chuẩn bị mà sử dụng luôn dịch Phệ Huyết, sợ là bọn họ đích xác chạy trời không khỏi nắng. Nhưng cố tình là hắn sợ chết, chỉ muốn dùng dịch Phệ Huyết uy hiếp bọn họ để hắn rời đi. Cuối cùng, cũng chỉ tự nhận lấy hậu quả.
"A!!!" Điêu Nguyên bóp chặt cổ mình. Hai mắt dại ra, vẻ mặt dữ tợn mà thống khổ.
Thân thể hắn nhanh chóng thay đổi, máu và nước trong người như bị hút cạn. Cơ thể trở nên khô khốc xám trắng, cuối cùng rớt xuống đất hoá thành đống bụi.
Chỉ là chuyện trong chớp mắt, nhưng vẻ mặt Điêu Nguyên và cả quá trình đã nói lên hắn đã trải qua thống khổ thế nào.
Có lẽ đối với bọn họ, chỉ là một cái chớp mắt.
Nhưng đối với Điêu Nguyên, đã trải qua thời gian rất dài.
Chu Linh nhìn bột phấn Điêu Nguyên, chậm rãi đi qua.
Đột nhiên một làn khói nhẹ màu xanh lục bỗng nổi lên, đánh úp tới nàng.
Chu Linh sợ tới mức vội vàng lùi ra sau. Mộ Khinh Ca thuận thế đứng lên, thả lực lượng trong tay thổi tan làn khói xanh lục. Khói nhẹ lướt qua cỏ dại dưới đất, cỏ dại lập tức héo rũ biến thành cát bụi.
"Quá khủng bố!" Chu Linh lòng còn sợ hãi nói.
Mộ Khinh Ca lãnh đạm nhìn mặt đất bị ăn mòn, xoay người lên xe ngựa, phân phó: "Tiếp tục lên đường."
Nói xong nàng đi vào xe ngựa, Chu Linh suy nghĩ rồi cũng đi vào theo.
Chu Linh vừa tiến vào, nhìn thấy Mộ Khinh Ca khoanh chân nhắm mắt dưỡng thần. Nàng ngồi lên đệm mềm bên kia, muốn mở miệng hỏi gì đó, rồi lại không biết nên nói thế nào.
"Chu sư tỷ muốn hỏi gì sao?" Mộ Khinh Ca đột nhiên mở miệng.
Chu Linh sửng sốt, nói với Mộ Khinh Ca: "Vừa rồi đệ hỏi Điêu Nguyên, Hoa Thương Truật có còn dịch Phệ Huyết hay không..."
"Chỉ là phòng ngừa lão chó cùng rứt giậu thôi." Mộ Khinh Ca chậm rãi mở mắt, con ngươi thấu triệt vô cùng.
Tinh tế cảm thụ lời nói của nàng, Chu Linh đã hiểu.
Nếu Hoa Thương Truật còn dịch Phệ Huyết. Vậy sau này khi đối mặt sẽ phải đề phòng lão đồng quy vu tận, thả dịch Phệ Huyết.
Bây giờ biết Hoa Thương Truật không còn thứ bảo bối này, làm cho người ta nhẹ nhàng thở ra.
Chu Linh mím môi, lại hỏi: "Gϊếŧ Điêu Nguyên thực sự không thành vấn đề chứ?"
Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, nói với nàng: "Cho dù Hoa Thương Truật biết chúng ta gϊếŧ Điêu Nguyên thì sao? Lão không vươn tay đến Tần quốc được. Huống chi, chúng ta còn sư phụ Lâu Xuyên Bách."
Chu Linh yên lặng gật đầu.
Trong Dược tháp còn có ba người Mai Tử Trọng, Triệu Nam Tinh và Thương Tử Tô. Hơn nữa có Lâu đại sư đúng là sẽ không làm mọi chuyện xấu đi. Hiện tại Điêu Nguyên đã chết, nguy cơ của nàng cũng giảm bớt vài phần, không khỏi thả lỏng trong lòng.
"Mộ sư đệ, không quấy rầy đệ tiếp tục tu luyện. Ta ra ngoài đây." Chu Linh cười hì hì với Mộ Khinh Ca, rời khỏi xe ngựa.
Tiễn xong Chu Linh, Mộ Khinh Ca lại quay trở về không gian.
Lúc này không còn ai quấy rầy. Thời gian nửa tháng, nàng ở không gian điên cuồng luyện chế năm trăm súng đạn. Chỉ cần có thú hạch là có thể kích phát năng lượng chuyển hoá công kích.
Hiện tại đoàn xe đã tiến vào cảnh nội Ly quốc. Nhưng bọn họ không ngừng lại, mà đi đường tắt, trực tiếp xuyên qua Lạc Nhật hoang nguyên tiến vào Tần quốc.
Trên đường, có tin tức từ Lạc Đô truyền đến.
Nói là tiểu hoàng đế Lạc Đô đã ban bố chiếu thư, muốn Mộ Khinh Ca mau chóng hiện thân. Nếu không sẽ gây bất lợi cho Mộ phủ.
Một động thái này, khiến các quốc gia trong tam đẳng quốc ồ lên.
Nhưng không có quốc gia nào dị động.
Đồ quốc gần Ly và Tần quốc, sớm đã bị Mộ Khinh Ca đánh sợ. Chỉ cần không truyền đến tin Mộ Khinh Ca chết, bọn họ sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mà Ly quốc đang hãm sâu vào tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, căn bản không rảnh giúp xử lý chuyện nước khác. Ngu quốc và Ba quốc không có ân oán gì với Tần quốc, lại đường xá xa xôi, không cần thiết nhúng tay.