Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 387

Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

"Quá nhiều chuyện, làm phai nhạt đi không ít lòng hiếu kỳ." Mộ Khinh Ca lắc đầu cười khổ.

Nhớ trước đây, nàng một lòng muốn đột phá để có thể phát hiện thêm bảo bối bị phong ấn.

Hiện giờ bảo bối tới tay, nàng ngược lại không tò mò nữa.

"Chủ nhân bây giờ có muốn đi xem không?" Manh Manh thúc giục.

Mộ Khinh Ca gật gật đầu: "Ừm, đi xem có thứ gì."

Nói xong, Mộ Khinh Ca và Manh Manh đã biến mất tại chỗ. Không đi dược điền, nàng trực tiếp đi tới Võ Kỹ quán. Trước giờ nàng đều không quá mức ỷ lại vũ khí, tăng thực lực mình lên mới là quan trọng nhất.

Cho nên nàng phải tìm cho nhóm Long Nha Vệ chút võ kỹ. Đương nhiên thuận tiện cũng tìm cho mình một ít.

Về phần Linh khí, Bảo khí hay Thần khí gì đó, vẫn chưa vội. Lúc trước trang bị nàng luyện chế cho Long Nha Vệ đã đạt tới cấp bậc Linh khí cao giai, cũng đủ cho bọn họ sử dụng. Chờ nàng làm xong chuyện, lại rèn luyện lần nữa, tăng lên cấp bậc Bảo khí. Đến lúc đó, chọn cho mỗi người họ một món Bảo khí thích hợp trong bảo khố, vũ lực sẽ tăng lợi hại.

Về phần nàng đã hứa cho cô cô Thần khí. Nếu Manh Manh có thể lấy ra Linh Lung Thương cho nàng, đã nói lên ở đây không chỉ có một món Thần khí. Chờ cô cô đột phá tử cảnh, nàng sẽ chọn cho cô cô một món Thần khí làm hạ lễ.

Mộ Khinh Ca tiến vào Võ Kỹ quán, phát hiện có một chùm quả cầu ánh sáng lơ lửng bên trong.

Manh Manh ở bên cạnh giải thích: "Chùm sáng này đều là Thiên giai võ kỹ!"

"Cái gì! Đều là Thiên giai!" Mộ Khinh Ca chấn kinh.

Nhớ trước đây Tư Mạch cho nàng một quyển Thiên giai Thiên Lôi Quyết, khiến nàng kích động không biết trời trăng. Hiện giờ ở trước mặt nàng, cư nhiên toàn bộ đều là Thiên giai võ kỹ!

Cần chấn động vậy không! Quả thực chính là hạnh phúc đập vào đầu!

Mộ Khinh Ca bỗng dưng ngửa đầu cười to.

"Chỉ là Thiên giai võ kỹ mà thôi, đều là tồn tại bét nhất. Chủ nhân kích động cái gì?" Vẻ mặt Manh Manh khinh thường.

Mộ Khinh Ca hít ngược khí lạnh, dùng sức chọc gương mặt bụ bẫm của Manh Manh: "Cái gì gọi là tồn tại bét nhất? Ngươi có biết Thiên giai võ kỹ ở bên ngoài là thứ vô giá không hả? Có ra giá cũng không ai bán."

"Hu hu hu, chủ nhân bắt nạt người ta!" Manh Manh bụm mặt chạy xa, không phục nói: "Vốn dĩ chính là vậy mà! Chờ ngài tiến lên cảnh giới cao hơn, sẽ được nhìn võ kỹ lợi hại hơn."

Mộ Khinh Ca ngừng động tác lại, hỏi: "Võ kỹ lợi hại hơn?"

"Ta không nói cho ngài đâu!" Manh Manh thè lưỡi giả làm mặt quỷ, xoay người lui ra ngoài.

Manh Manh trốn đi, để lại dấu hỏi to đùng trong lòng Mộ Khinh Ca.

Trên Thiên giai võ kỹ, còn có võ kỹ lợi hại hơn?

Nhìn chùm sáng trước mắt, Mộ Khinh Ca cảm thấy mình bình tĩnh hơn nhiều rồi.

Hít một hơi thật sâu, nàng đi qua đi lại trong điện tìm võ kỹ thích hợp. Chỉ chốc lát, trong lòng ngực nàng đã có thêm mười mấy võ kỹ. Những võ kỹ này đều không màu mè hoa lá, lại có thể bộc phát ra lực lượng kinh người, rất thích hợp cho Long Nha Vệ tu luyện.

Nhưng còn nàng, sau khi học thương pháp của Linh Lung Thương, nàng không còn chấp nhất theo đuổi võ kỹ nữa. Trừ phi phát hiện có võ kỹ khiến nàng cực kỳ khát vọng, mới có thể làm nàng xúc động tu luyện.

"Càn Khôn Bí Trận?" Mộ Khinh Ca cầm Thiên giai võ kỹ lên nhìn, có chút tò mò.

Chờ nàng xem xong miêu tả Võ Kỹ này, đôi mắt lập tức tràn ngập kinh hỉ, thu ngay Càn Khôn Bí Trận vào túi.

Nghiêm khắc mà nói, Càn Khôn Bí Trận không phải võ kỹ, mà là một dạng bí pháp.

Sau khi phát động bí pháp, có thể nháy mắt ngưng tụ thành trận pháp, tùy cơ truyền tống người đến nơi cách xa trăm dặm. Quả thực chính là vũ khí bảo mệnh!

Thời khắc mấu chốt không chỉ có thể bảo mệnh, còn có thể không bại lộ bí mật không gian của nàng. Thật là thứ tốt!

Nhưng bí thuật này rất khó khởi động. Cần phải lấy máu làm dẫn, lấy tu vi linh lực làm phụ, truyền tống bản thân mình ra ngoài. Hơn nữa nơi truyền tống rất ngẫu nhiên. Không ai biết sau khi truyền tống sẽ gặp phải nơi nào.

Khiến người lo lắng nhất chính là, mỗi lần sau khi phát động bí thuật sẽ có một đoạn thời gian mất tu vi linh lực.

Đây là tác dụng phụ cực lớn, không thể sử dụng bừa bãi.

Nhưng đối với Mộ Khinh Ca, có thủ đoạn bàng thân như vậy, chính là có thêm một bảo đảm, một lá bài tẩy. Vì vậy nàng vẫn không chút do dự thu Càn Khôn Bí Trận về.

Mộ Khinh Ca đi vòng quanh Võ Kỹ quán, quả nhiên phát hiện sâu bên trong có một tầng trở ngại mông lung, ngăn cản nàng tiếp tục đi vào. Có lẽ bên trong cất giấu võ kỹ lợi hại hơn Thiên giai võ kỹ như lời Manh Manh nói.

Khi nào mới có thể vào?

Mộ Khinh Ca nhíu mày, xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng khi nàng mới đi được vài bước, đột nhiên phát hiện trên vách tường Võ Kỹ quán có khắc một ít chữ phù. Những chữ phù đó làm nàng rất quen thuộc.

Mộ Khinh Ca lại gần vách tường, cẩn thận quan sát những chữ phù đó.

Càng xem, đôi mắt nàng càng mở lớn. Nàng gấp gáp hô: "Manh Manh!"

Manh Manh nháy mắt xuất hiện trước mặt nàng, lập tức hỏi to: "Chủ nhân, có chuyện gì thế?"

Mộ Khinh Ca chỉ vào chữ phù trên tường, hỏi: "Đây là cái gì?"

"À, đây là một dạng chữ viết đã rất lâu rất lâu rất lâu trước kia." Manh Manh lúc lắc đầu nói.

Quả nhiên là văn tự!

Mộ Khinh Ca vui vẻ, vội hỏi: "Ngươi có nhận ra chữ viết này không?"

Manh Manh gật đầu: "Đương nhiên!"

Mộ Khinh Ca không nhịn được đến gần Manh Manh chút: "Trên đó viết cái gì?"

Manh Manh nhìn thoáng qua, tiếp theo trong miệng niệm ra một đoạn dài âm tiết 'huyên thuyên'. Mộ Khinh Ca nghe đến nhíu mày.

Chờ Manh Manh nói xong, Mộ Khinh Ca nhíu mày hỏi: "Có nghĩa gì?"

"Nghĩa là..." Manh Manh lại lặp lại phát âm vừa rồi.

Trán Mộ Khinh Ca nhăn nhúm, nghiến răng đen mặt: "Ngươi chơi ta?"

"Nào có!" Vẻ mặt Manh Manh vô tội.

Mộ Khinh Ca cười lạnh, tản mát ra hơi thở nguy hiểm đến gần Manh Manh: "Ta hỏi ngươi có nghĩa gì. Ngươi nói một đống lời nghe không hiểu, còn không phải chơi ta?"

Manh Manh mờ mịt nhìn nàng.

"Phiên dịch! Phiên dịch hiểu không?" Mộ Khinh Ca gầm nhẹ.

Manh Manh nhìn bản mặt hung ác của Mộ Khinh Ca, đột nhiên 'oa' lên khóc lớn. Nước mắt phun ra như suối.

Mi mắt Mộ Khinh Ca giựt giựt, thu liễm vẻ mặt dữ tợn: "Im miệng!"

Manh Manh lại càng khóc lớn hơn.

Mộ Khinh Ca bất đắc dĩ, chỉ có thể uy hiếp: "Nếu không muốn ăn đan dược, thì cứ khóc tiếp đi."

Lập tức, Manh Manh im luôn.

Nước mắt nói không có là không có.

Thấy nó không khóc, Mộ Khinh Ca mới kiên nhẫn nói: "Ta muốn biết chữ viết này có nghĩa gì, mà không phải muốn biết nó đọc như thế nào."

Manh Manh ủy khuất không thôi. Tay nhỏ bụ bẫm chỉ vào vách tường: "Nhưng... Nhưng người ta chỉ biết đọc, cũng hiểu nghĩa. Nhưng không có biện pháp dịch ra ngôn ngữ hiện tại."

Cổ quái vậy?

Mộ Khinh Ca nhíu mày, tò mò: "Đây rốt cuộc là văn tự gì?"

Manh Manh bĩu môi nói: "Truyền thuyết ở thời kỳ Tuyên Cổ, Thần và Ma đều cùng chung một mảnh đại lục. Văn tự này, chính là thuộc về văn tự Thần tộc."

"Văn tự Thần tộc?" Mộ Khinh Ca càng khó hiểu hơn.

Tổ tiên Mộ gia tại sao có được kinh thư văn tự Thần tộc? Hơn nữa, thế gian này sẽ có thần sao?

Thần là gì?

Trong cách hiểu của Mộ Khinh Ca, những nhân vật lợi hại có được thủ đoạn thần kỳ, có thể khởi tử hồi sinh, thọ mệnh lâu dài được con người bình thường coi thành thần tiên.

Nhưng đấy là hình dung về thần tiên qua thế giới kiếp trước của nàng.

Trường sinh, là tiêu chuẩn cơ bản để làm thần tiên.

Vậy thần ở thế giới này?

Sẽ là khái niệm nào?

Người nơi này có thể tu luyện linh khí, thông qua tu luyện vốn có thể đạt tới tuổi thọ siêu dài. Như vậy, thần thì có thể làm gì?

"Bây giờ còn có Thần Ma sao?" Mộ Khinh Ca hỏi Manh Manh.

"Đương nhiên là có! Nhưng không ở nơi này!" Manh Manh trả lời khẳng định.

Con ngươi Mộ Khinh Ca co rụt lại: "Thần là gì? Ma là gì?"

"Cái này..." Manh Manh nhíu mày, khó xử nói: "Bảo bảo thật sự không biết nên giải thích thế nào. Chờ sau này chủ nhân cường đại hơn xíu nữa, sẽ chậm rãi biết."

Mộ Khinh Ca mím môi. Mang theo nghi hoặc, nàng rời khỏi không gian.

Không gian bên trong cư nhiên xuất hiện chữ viết giống với nội dung kinh thư. Nàng cho rằng có thể cởi bỏ bí mật kinh thư, lại không ngờ, bí mật không được cởi bỏ, ngược lại còn làm nàng hoang mang thêm.

"Kinh thư thật sự đến từ Thần tộc sao? Vậy trên đó ghi lại cái gì?" Mộ Khinh Ca lầu bầu nói.

...

Bình Luận (0)
Comment