Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Thương Tử Tô nhân cơ hội đi tới cạnh Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nhìn nàng, hỏi: "Vì sao không dùng độc?"
Thương Tử Tô bị nàng hỏi đến sửng sốt.
Mộ Khinh Ca lại nói: "Độc, cũng là một thủ đoạn của chúng ta."
Chỉ một câu, khiến Thương Tử Tô lĩnh ngộ.
Mộ Khinh Ca nhìn chằm chằm những phi châm rơi xuống đất, thấp giọng nói: "Thật là không ngờ, ở chỗ này cư nhiên có người có thể chế tạo ra ám khí tinh tế như vậy."
Có hai người trong bốn người tránh né không kịp, bị phi châm nhập thể.
Những phi châm đó dễ dàng xuyên thấu qua linh khí phòng hộ, tiến vào cơ thể chúng.
Tiếp đến nhìn thấy hai người thống khổ ngã trên mặt đất. Phi châm nho nhỏ phảng phất mang đến cho bọn chúng thống khổ vô cùng tận.
"Ám khí đó cư nhiên có uy lực như thế?" Thương Tử Tô kinh hãi nhìn hai người ôm đầu lăn lộn dưới mặt đất.
Đinh Mão chật vật bò dậy, không thèm nhìn đến hai tên đang lăn lộn kêu rên. Ánh mắt âm trầm nhìn về phía Mộ Khinh Ca và Thương Tử Tô, lạnh lùng nói: "Phi châm này là kiệt tác tâm đắc của sư phụ ta. Một khi xâm nhập cơ thể, có thể theo đường mạch máu phá hư kinh mạch tiến vào đại não. Không nghĩ tới các ngươi tránh thoát được!"
"Thật ác độc!" Thương Tử Tô nghe đến mà lòng phát lạnh.
Nàng cũng là người tu luyện, tự nhiên biết nỗi đau kinh mạch bị hao tổn.
Nhưng càng khiến nàng thấy đáng sợ là Đinh Mão. Sư đệ hắn bị ám khí hắn ngộ thương. Thống khổ như thế, hắn cư nhiên có thể thờ ơ nói chuyện.
Hắn tựa như căn bản không quan tâm đến thương thế sư đệ, chỉ là tiếc nuối Mộ Khinh Ca không bị thương.
"Bọn họ rất thống khổ." Thương Tử Tô nhíu mày nói một câu.
Nàng cũng không biết vì sao mình lại muốn nói ra.
Nhưng nàng nói xong câu đó, Đinh Mão bỗng dưng cười lạnh: "Mỹ nhân đau lòng? Vậy tốt, ta giúp ngươi kết thúc nỗi thống khổ của bọn chúng."
Dứt lời, hai đạo thanh quang từ tay hắn bắn ra, trực tiếp đâm vào giữa mi tâm hai người dưới đất, nháy mắt lấy đi tánh mạng.
Một màn cực kỳ lãnh khốc, khiến sắc mặt Thương Tử Tô biến đổi. Tràn ngập cảnh giác nhìn về phía Đinh Mão.
Mà người bên cạnh Đinh Mão lại giống như đã sớm thành thói quen. Không hề tỏ ra nửa điểm phản đối với hành vi Đinh Mão, thậm chí không có chút sợ hãi nào.
"Ám khí như vậy còn rất nhiều. Ngươi có thể thoát lần đầu tiên, chẳng lẽ cảm thấy mình còn có thể thoát được lần thứ hai, thứ ba?" Đinh Mão cười lạnh, lại lôi ra một quả cầu kim loại từ trong lòng.
Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu, như cười nhạo hắn ngu ngốc.
Nàng lật tay, trong tay có thêm một vật hình dáng kỳ lạ, không nhìn ra chút sắc bén nào.
Thứ này xa lạ đối với bọn Đinh Mão, nhưng đối với Mộ Khinh Ca thì lại vô cùng quen thuộc. Đây là súng lục luyện chế do nàng căn cứ vào nguyên lý súng cải tạo qua.
Viên đạn là lực lượng thú hạch chuyển hoá.
Mộ Khinh Ca cầm súng. Họng súng tối om nhắm ngay Đinh Mão. Ngón tay đã đặt lên cò súng.
Thương Tử Tô mở to hai mắt, không hiểu nhìn hành động của Mộ Khinh Ca.
Đinh Mão và sư đệ kia nhíu mày, không biết Mộ Khinh Ca đang cầm thứ đồ chơi gì.
"Không biết ngươi còn cơ hội ném ra ám khí hay không." Mộ Khinh Ca quơ quơ cây súng trong tay, nguy hiểm câu môi.
Đinh Mão hung ác: "Ngươi dám coi thường ta!" Hắn bị Mộ Khinh Ca chọc giận, đã quên từ đầu đến cuối Mộ Khinh Ca không hề hiển lộ ra tu vi bản thân.
Đinh Mão giơ tay lên, chuẩn bị ném quả cầu kim loại.
Bang!
Một tiếng súng vang, doạ Thương Tử Tô nhảy dựng, cũng trấn trụ hai tên Đinh Mão.
Đinh Mão chỉ cảm thấy tay mình đau đớn. Cuối cùng không giữ được quả cầu, để nó lăn xuống đất.
Hắn cúi mắt nhìn, mới phát hiện cổ tay mình có thêm lỗ nhỏ bằng đầu ngón tay. Máu thân thể hắn không ngừng trào ra từ lỗ máu.
'Sao lại thế này!' Đinh Mão vô cùng hãi hùng.
Người bên cạnh hắn càng khiếp sợ. Bởi hắn chỉ nhìn thấy thứ đồ kia giật một cái, vang một tiếng. Tiếp theo sư huynh mình đã bị thương.
Tốc độ này, khiến hắn biến sắc.
Hắn cảm thấy nếu lỗ máu này không ở trên cổ tay sư huynh, mà là ở mi tâm mình, chỉ sợ hắn bây giờ đã thành một khối thi thể lạnh băng.
"Ngươi! Kia rốt cuộc là cái gì!" Đinh Mão che lại tay không ngừng chảy máu, hoảng sợ nói.
Mộ Khinh Ca cầm súng, từng bước một đi tới gần hắn. Thần sắc lạnh nhạt: "Vừa rồi ngươi nói, muốn phế đi tay chân ta?"
Đinh Mão hít sâu một hơi. Mím chặt môi, không dám mở miệng.
Đồ vật quái dị trong tay đối phương, cũng đủ làm hắn câm miệng. Hắn không muốn lỗ máu tiếp theo xuất hiện ở miệng hắn.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, hắn hiểu đạo lý này!
Đột nhiên Đinh Mão bùm bùm gập đầu gối, quỳ rạp xuống đất.
Người phía sau thấy hắn làm vậy, cũng lập tức quỳ theo.
"Ta có mắt không thấy thái sơn, tha ta một con ngựa đi! Công tử, ta đảm bảo, sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi. Cầu xin ngươi thả ta!" Đinh Mão lên tiếng cầu xin.
Hắn không muốn chết, cũng không thể chết.
Chỉ cần qua được đêm nay, hắn có rất nhiều cách trả thù!
"Ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi nói?" Mộ Khinh Ca cười nghiền ngẫm, cây súng trong tay lại nhắm ngay Đinh Mão. Mà lúc này, mục tiêu nàng nhắm chuẩn chính là giữa mi tâm.
Bị súng nhắm vào, Đinh Mão mạc danh căng thẳng. Một cỗ hàn ý quét qua cả người.
Bỗng dưng giữa hai chân hắn lầy lội một mảnh, mùi khai chậm rãi khuyếch tán.
Thương Tử Tô thấy vậy nhíu mày, nghiêng người đi.
Đinh Mão không hề tự biết, đôi môi run rẩy cầu xin Mộ Khinh Ca: "Ta... Ta sẽ không lừa ngươi... Cầu xin ngươi tin ta một lần... Nếu ta lừa ngươi, lại tìm ngươi gây chuyện, thì ngươi cứ dùng thứ đó nổ đầu ta!"
Hắn nói rất chắc chắn, ngữ khí chân thành.
"Nhưng ngươi quấy rầy ta ngủ." Mộ Khinh Ca hơi nghiêng đầu, như có chút do dự.
Đinh Mão lập tức nhặt kiếm mình lên. Tự đâm vào mình mấy nhát kiếm, toàn thân chảy máu nhiễm ướt hắc y.
Đủ loại vết thương trên người hắn, nếu không kịp thời cứu trị, sớm muộn sẽ mất máu mà chết. Mà hắn đang cho Mộ Khinh Ca xem, nên không dám vận linh lực cầm máu.
Không bao lâu, Đinh Mão đã bị nhuộm thành người máu. Mùi máu tanh lan tràn không khí, khiến Thương Tử Tô không khoẻ nhíu mày.
"Đủ... Đủ chưa..." Đinh Mão ngẩng đầu lên, đáng thương hề hề nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhìn hắn. Hồi lâu, mới cười trêu tức, họng súng kề lên trán hắn: "Nhớ kỹ lời ngươi nói. Nếu còn đến lần nữa, ngươi sẽ biến thành cái xác không đầu. Đương nhiên trước khi ngươi chết, ta cũng sẽ để ngươi hưởng thụ cái giá của việc phản bội lời hứa. Cút."
Mộ Khinh Ca thu súng về. Hai tên Đinh Mão vịn lẫn nhau, tè quần bỏ chạy.
"Từ đã." Mộ Khinh Ca bỗng mở miệng, khiến hai tên sợ tới mức cứng lưng.
Mộ Khinh Ca chỉ vào hai cỗ thi thể dưới mặt đất; "Xách chúng đi, đừng ô nhiễm chỗ ở của ta."
Đinh Mão và một người khác nhanh chóng kéo thi thể trên mặt đất, rời khỏi khách điếm.
Từ đầu tới đuôi, khách điếm không có một ai xuất hiện. Không biết là Đinh Mão dùng thủ đoạn gì doạ bọn họ, hay là dùng mê dược. Nhưng hiện tại coi như giản lược phiền toái cho Mộ Khinh Ca.
Sau khi bọn Đinh Mão rời khỏi, Thương Tử Tô đi tới cạnh Mộ Khinh Ca. Cúi đầu nhìn súng trong tay, không hỏi nhiều mà chỉ nói: "Hắn nói không thể tin."
Mộ Khinh Ca gật đầu.
Nàng biết lời Đinh Mão nói không thể tin.
Nhưng nếu nàng gϊếŧ Đinh Mão, tất sẽ kéo sư phụ chuyên bao che của hắn đến. Tới lúc đó chuyện càng diễn biến kéo dài, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của nàng.
Mộ Khinh Ca là người có tính mục đích rất mạnh. Một khi đã lên kế hoạch, thì phải nghĩ mọi cách hoàn thành.
Lần này mục đích của nàng là Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm, những chuyện khác đều không quan trọng. Thả Đinh Mão, không đại biểu sẽ tin hắn không đến gây chuyện. Mà là không muốn chuyện xé ra to. Đinh Mão không có đầu óc, nàng hy vọng người có chút đầu óc trong Luyện Đúc Tháp sẽ ngăn cản hành vi ngu ngốc của Đinh Mão.
Mộ Khinh Ca có thể kết luận, Đinh Mão chắc chắn mang một thân thương tích trở về Luyện Đúc Tháp, báo tất cả cho vị sư phụ kia của hắn. Vị sư phụ kia hẳn là có thể từ câu nói Đinh Mão mà đoán ra nàng không dễ đối phó.
Nhưng nếu hắn vẫn chấp mê bất ngộ, vậy nàng không ngại đấu một trận với Luyện Đúc Tháp.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca lạnh lùng.
"Sư đệ, không bằng chúng ta suốt đêm rời đi." Suy tư một lát, Thương Tử Tô đề nghị Mộ Khinh Ca.
Suốt đêm rời đi? Cũng là một cách tránh rắc rối.
Mộ Khinh Ca tính toán thời gian hẹn Mặc Dương, nói Thương Tử Tô: "Đêm nay nghỉ ngơi cho khoẻ trước. Mọi chuyện chờ ngày mai nói sau."