Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 431

Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Phía bắc ngoài trăm dặm Vạn Phong thành.

Bên ngoài sơn trang, dưới mặt đất chợt loé ngân quang. Một bóng người vô cớ hạ xuống, lăn vào vùng tuyết, hôn mê.

Một thân hồng y hỗn độn, sắc mặt rất tái nhợt, lại không hề tổn hao đến ngũ quan khó phân nam nữ, tuyệt mỹ vô song của nàng.

Càn Khôn Bí Trận, là một bí thuật Mộ Khinh Ca tìm được trong Võ Kỹ quán ở không gian.

Lấy tinh huyết làm dẫn, tu vi làm phụ, là có thể dẫn động Càn Khôn Bí Trận, tùy cơ truyền tống cách ngoài trăm dặm. Đây được Mộ Khinh Ca coi là lá bài tẩy giữ mạng, giá đắt phải trả là trong thời gian nhất định, nàng sẽ mất đi linh lực, trở thành người không có tu vi.

Về phần linh lực khi nào khôi phục thì không xác định. Có lẽ là mấy ngày, mấy tháng, hoặc mấy năm.

Cho nên Càn Khôn Bí Trận không thể sử dụng bừa bãi.


Nhưng vì muốn hoàn toàn thoát khỏi truy kích, Mộ Khinh Ca vẫn phải dùng cách này rời khỏi Vạn Phong thành.

Gϊếŧ chết Phùng Khôn Hải chỉ là lợi tức, sớm muộn gì nàng cũng sẽ lấy mạng Hắc Mộc.

Tu vi Hắc Mộc cao hơn nàng. Cho dù có thương tích, cũng không phải dễ gϊếŧ. Huống chi Mộ Khinh Ca muốn khởi động Càn Khôn Bí Trận, cần đưa linh lực toàn thân vào. Nếu tiếp tục dây dưa với Hắc Mộc, sợ là sẽ vì linh lực không đủ mà dẫn tới Càn Khôn Bí Trận thất bại.

Cho nên Mộ Khinh Ca không liều mạng, chỉ đánh lén Hắc Mộc một chưởng. Lưu lại ám thương cho hắn, sau đó mới rời đi.

Ngoài trăm dặm phía bắc Vạn Phong thành, là một vùng cao nguyên tuyết vực.

Núi tuyết trải dài vô tận, quanh năm tuyết rơi.

Nơi duy nhất có người ở đây, là Vô Cấu sơn trang.

Tuyết lớn như lông ngỗng rơi xuống người Mộ Khinh Ca, dần che đi thân thể, khuôn mặt nàng. Bao trùm nàng thành người tuyết, chỉ để lại một khe hở chóp mũi.


Có lẽ bởi vì hơi thở ấm áp, nên hoà tan băng tuyết.

Đây là lần đầu tiên Mộ Khinh Ca sử dụng Càn Khôn Bí Trận. Linh lực mất hết dẫn đến nàng trực tiếp hôn mê.

Ban đêm dần dần đi qua tuyết vực trên không, sắc trời sáng lên.

Một đội ngũ từ nơi xa đi tới, dần dần đến nơi Mộ Khinh Ca ngất xỉu. Dọc theo đường này là có thể tới Vô Cấu sơn trang được xây trên vách đá.

Đột nhiên, đội ngũ dừng lại trước Mộ Khinh Ca cách đó không xa.

Tiếng hỏi thanh thúy như chim sa cá lặn truyền đến từ nhuyễn kiệu duy nhất trong đội ngũ: "Chuyện gì dừng lại?"

"Thiếu trang chủ, trên nền tuyết hình như có người." Ngoài nhuyễn kiệu, một nha hoàn khoác áo tơi chống tuyết ngồi trên lưng ngựa, quay đầu nói với người trong nhuyễn kiệu.

Nhuyễn kiệu im lặng một lúc, mới nói: "Hiện giờ tình thế sơn trang không rõ, chúng ta không cần thêm chuyện."


"Vâng, Thiếu trang chủ." Nha hoàn rũ mắt lên tiếng.

Thân là nha hoàn bên cạnh Thiếu trang chủ, nàng hiểu chủ tử mình không muốn xen vào việc của người khác.

Đội ngũ lại khởi hành, yên lặng đi qua Mộ Khinh Ca. Phảng phất chỉ coi nàng như đống tuyết.

"Từ đã." Lúc đội ngũ gần như đi qua Mộ Khinh Ca, bên trong nhuyễn kiệu lại truyền ra tiếng nói lần hai.

Nha hoàn cưỡi ngựa ghé sát vào, rũ mắt hỏi: "Thiếu trang chủ, có gì phân phó?"

Giây lát, bên trong nhuyễn kiệu truyền đến thanh âm dễ nghe: "Cứu người một mạng còn hơn xây bảy tầng tháp. Vẫn là mang hắn theo đi, về sơn trang mời đại phu trị liệu cho hắn. Chờ hắn tỉnh, khôi phục sức lực rồi đưa hắn rời đi."

"Vâng, Thiếu trang chủ." Nha hoàn gật đầu lên tiếng, phân phó thị vệ đi tới chỗ Mộ Khinh Ca.

Lúc này, một bàn tay ngọc vén sa mành trên nhuyễn kiệu tạo nên khe hở. Người bên trong phảng phất như xuyên qua khe hở nhìn về phía chỗ Mộ Khinh Ca hôn mê bên ngoài.
Hai gã thị vệ đi đến đống tuyết, quỳ một gối xuống, dùng tay gạt tuyết đọng đi, dần dần lộ ra bộ dáng Mộ Khinh Ca.

Một thân hồng y áo gấm, thấy rõ ràng trên nền tuyết.

Khi dung nhan tuyệt mỹ tái nhợt của nàng xuất hiện, hai thị vệ không khỏi ngẩn người. Trong mắt có chút kinh diễm.

Cũng may dựa vào tố chất huấn luyện thường ngày, sau phút kinh diễm, đã khôi phục bình thường. Nhấc Mộ Khinh Ca lên khỏi mặt tuyết.

Sa mành nhuyễn kiệu không biết đã buông xuống từ khi nào.

Chỉ nghe nha hoàn nói: "Công tử này thật đẹp, nô tỳ lớn đến tầm này, còn chưa gặp qua người nào đẹp như vậy. Chỉ là không biết đã nằm trong tuyết bao lâu, còn có thể cứu sống được không."

"Nâng hắn vào đi." Thanh âm đột nhiên vang lên trong nhuyễn kiệu.

Nha hoàn chấn động, nhìn về phía nhuyễn kiệu: "Thiếu trang chủ, nam nữ khác biệt. Sao có thể đưa nam tử xa lạ vào nhuyễn kiệu của người? Nếu bị trang chủ biết, nô tỳ có mấy cái mạng cũng không đủ làm trang chủ bớt giận."
"Nâng vào đi. Nhân mệnh quan thiên (sinh mệnh do trời định), nào có nhiều lễ tiết vô lý như vậy? Ngươi đã nói không biết hắn hôn mê trên tuyết bao lâu. Nếu tiếp tục để hắn chịu gió lạnh bên ngoài, vậy chẳng phải giậu đổ bìm leo? Nếu đã thế, còn không bằng tiếp tục ném hắn vào nền tuyết, không cứu cho rồi." Ai ngờ, người trong nhuyễn kiệu lại kiên trì.

Nha hoàn không biết phải nói gì, đành sai thị vệ đưa người vào nhuyễn kiệu.

Nghĩ nghĩ, vì bảo hộ danh dự của chủ tử, nha hoàn cũng cởϊ áσ tơi chui vào nhuyễn kiệu.

"Thiếu trang chủ." Nha hoàn nhìn về phía thiếu nữ đang khoanh chân ngồi trong nhuyễn kiệu. Khăn che mặt, lộ ra đôi mắt đẹp thu thủy.

Thiếu nữ mặc y phục vàng nhạt, trên cổ mang theo da cừu chống lạnh. Khăn che mặt khiến dung nhan nàng như ẩn như hiện. Nhưng chỉ nghe thanh âm và cặp mắt đẹp kia, không khó đoán ra đây là một mỹ nhân hiếm thấy.
Mộ Khinh Ca được nâng vào, nằm ở trước mặt nàng.

Tầm mắt nàng dừng trên người Mộ Khinh Ca, cẩn thận đánh giá. Mang theo vài phần tò mò, cũng mang theo vài phần kinh diễm.

Đích xác đúng như lời nha hoàn nàng nói, nàng chưa gặp qua thiếu niên nào đẹp như thế. Dung mạo tuyệt thế kia, như khiến những khuôn mặt khác đều ảm đạm.

Nàng đột nhiên hơi tò mò. Tò mò khi thiếu niên mở mắt ra, sẽ là phong hoa gì. Thiếu niên như vậy sẽ có một đôi mắt thế nào?

"Mang áo choàng của ta ra đây, đắp cho vị công tử này." Nàng phân phó nha hoàn.

Nha hoàn nghe tiếng, mang tới một chiếc áo choàng làm từ da lông động vật đắp lên Mộ Khinh Ca.

Nhuyễn kiệu rất ấm áp, mang theo mùi hương thiếu nữ nhàn nhạt.

Ấm áp bỗng nhiên tới, xua tan hàn ý trong thân thể Mộ Khinh Ca. Khiến chân tay đông cứng của nàng như khôi phục chút mềm mại.
Chẳng qua, nàng vẫn chưa tỉnh.

Bông tuyết rơi đầy trên con đường, Vô Cấu sơn trang đứng sừng sững bên vách núi tuyết, rốt cuộc xuất hiện trong tầm mắt.

Đội ngũ đi một mạch, không bị ngăn trở tiến vào sơn trang.

Khác với bên ngoài, sơn trang này tràn ngập ấm áp. Ngay cả độ ấm cũng tăng cao vài phần. Nếu nói bên ngoài là trời đông giá rét, vậy bên trong như đầu xuân khiến người thích ý.

Mộ Khinh Ca được đưa vào phòng khách trong sơn trang, mới vừa đặt nàng lên giường thì nàng đã tỉnh lại.

Lông mi dày còn mang theo bọt nước tinh tế, là tàn lưu của tuyết đọng hoà tan.

Khi tầm mắt dần trở nên rõ ràng, nàng mới phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ.

"Các ngươi cẩn thận hầu hạ, mời đại phu tới xem cho vị công tử này. Có gì cần thì bẩm báo Thiếu trang chủ." Một giọng nữ truyền vào tai Mộ Khinh Ca. Nàng chuyển mắt nhìn nơi phát ra tiếng, thấy bóng dáng nha hoàn bên cạnh Thiếu trang chủ.
'Đây là nơi nào?' Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày. Bàn tay túm lấy mép giường, cử động người.

Đột nhiên, một tiếng kinh hô truyền đến: "Ơ! Thải tỷ tỷ, hắn tỉnh kìa!"

Thải Vi xoay người, vừa lúc nhìn thấy Mộ Khinh Ca ngồi dậy.

Nàng vội nói với hai tiểu nha hoàn: "Còn không mau hầu hạ công tử?"

Hai tiểu nha hoàn vội đi qua, muốn đỡ lấy tay Mộ Khinh Ca. Nhưng bị nàng xua tay từ chối.

Nàng không có suy yếu như các nàng tưởng đâu.

Mộ Khinh Ca ngồi bên mép giường, nhìn về phía Thải Vi.

Thải Vi cũng đi tới, tò mò đánh giá Mộ Khinh Ca. Thầm khen: 'Công tử này tỉnh lại, mở mắt ra càng có thêm phong thái.'

"Cô nương, đây là chỗ nào? Vì sao ta lại ở đây?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Thải Vi phục hồi tinh thần. Ánh mắt dừng trên người Mộ Khinh Ca, nhíu mày nói: "Ngài mau nằm xuống trước đã. Ngài chẳng lẽ không biết mình nằm trên tuyết lâu như thế, vừa tỉnh lại không nên cử động sao?"
Tuyết?

Mộ Khinh Ca sửng sốt, thầm nghĩ: 'Càn Khôn Bí Trận có thể truyền tống người ra ngoài trăm dặm. Trước khi quyết định sử dụng, nàng còn vọng tưởng sẽ được truyền tống đến phía tây nam, càng gần U Hải hơn. Không nghĩ rằng chỉ là do nàng vọng tưởng thôi. Nhưng ngoài trăm dặm Vạn Phong thành, chỗ nào có tuyết?'

Nàng đột nhiên trầm mặc, làm cho Thải Vi nhìn một hồi, không nhịn được nói: "Ngài không sao chứ? Có phải thân thể không thoải mái không, ta đây mời đại phu tiến vào."

Mộ Khinh Ca ngước mắt lắc đầu, nói với nàng: "Không cần, thân thể ta không có trở ngại. Nhưng mà, vẫn đa tạ cô nương cứu giúp."

Bình Luận (0)
Comment