Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Mộ công tử, Mộ công tử! Mộ công tử!"
Ngoài cửa truyền đến thanh âm dồn dập, cắt đứt Mộ Khinh Ca đang tu luyện. Nàng dừng thổ nạp (*), chậm rãi mở mắt ra. Đôi mắt thanh thấu không nhìn ra hỉ nộ.
(*) Thổ nạp: thổ nạp để chỉ thở hít hay hô hấp. Thổ (hô) để chỉ thở ra. Còn gọi là thổ cố nạp tân (thở khí cũ ra, nạp khí mới vào). Nạp (hấp) để chỉ hít vào. Thổ nạp dài ngắn tùy ý, không bắt buộc.
Ngay khi Mộ Khinh Ca vừa kết thúc tu luyện, tiếng đập cửa đã vang lên.
"Vào đi." Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn về phía cửa đóng.
Cửa phòng theo tiếng mở ra, có ba người đang bước vào.
Hai người trong đó là tiểu nha đầu được lưu lại chiếu cố nàng ở đây. Một người còn lại có vẻ mặt hoảng loạn, đúng là Thải Vi.
"Mộ công tử, cầu ngài cứu cứu Thiếu trang chủ nhà ta!" Thái Vi tìm một vòng trong phòng, lập tức chú mắt nhìn vị trí Mộ Khinh Ca, đi tới hướng nàng.
Mộ Khinh Ca nhíu nhíu mày, ánh mắt khó hiểu.
Lúc này Thải Vi đã chạy tới trước mặt nàng, bùm một tiếng, hai đầu gối quỳ xuống. Hai tiểu nha hoàn kia cũng quỳ rạp xuống đất theo, vẻ mặt cầu xin nhìn nàng.
Mộ Khinh Ca lắp bắp kinh hãi, vội đứng dậy khỏi giường, khom lưng nâng Thải Vi dậy: "Có chuyện gì, đứng lên rồi nói."
Thải Vi được Mộ Khinh Ca nâng dậy, thần sắc sốt ruột đã lui. Chỉ là xác nhận lại với nàng: "Mộ công tử, ngài từng nói mình là đại phu phải không?"
Mộ Khinh Ca sửng sốt, gật đầu, không phủ nhận lý do thoái thác trước đó của mình.
Được đáp án khẳng định, gương mặt kinh hoảng của Thải Vi rốt cuộc lộ vẻ tươi cười. Nàng đột nhiên túm chặt ống tay áo Mộ Khinh Ca, kéo ra ngoài: "Vậy thì tốt quá, mời ngài theo ta đi cứu Thiếu trang chủ."
Mộ Khinh Ca giữ lại ống tay áo mình, không di động: "Thải Vi cô nương, ngươi muốn ta hỗ trợ thì cũng nên nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?"
Nàng vừa nói, thần sắc Thải Vi tối lại. Lấy lại bình tĩnh, cũng buông lỏng tay áo Mộ Khinh Ca.
"Là ta đường đột."
Thải Vi khom người nói.
Mộ Khinh Ca khẽ lắc đầu, nhìn về phía nàng: "Thiếu trang chủ bị sao vậy?"
Mũi Thải Vi đau xót, viền mắt hồng ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Muốn quỳ xuống lần nữa, lại bị Mộ Khinh Ca ngăn lại: "Mộ công tử, ngài theo ta đi xem Thiếu trang chủ nhà ta đi! Ngài ấy đột nhiên ngất xỉu, trang chủ lại không cho đại phu tới xem. Chỉ là thả ngài ấy vào phòng, còn phái thị vệ sơn trang trông coi bên ngoài."
"Này... Vì sao?" Mộ Khinh Ca nghe mà chẳng hiểu ra sao, cảm thấy hơi kỳ quái.
Hình như trong câu nói của Thải Vi có giấu một ít điểm mấu chốt, khiến người khác không hiểu logic.
Con mình bị bệnh, không chỉ không lập tức trị liệu, ngược lại phái người trông coi. Chẳng lẽ Trang chủ của Vô Cấu sơn trang không niệm cốt nhục tình thâm?
Thải Vi sốt ruột dậm chân, cắn môi nói: "Mấu chốt trong đó đề cập đến chuyện quan trọng của sơn trang. Ta là một nô tỳ không tiện nói ra. Hiện tại chỉ mong công tử cứu Thiếu trang chủ. Chỉ khi Thiếu trang chủ tỉnh, mới ngăn cản Trang chủ tự mình chủ trương."
'Xem ra chắc chắn có ẩn tình.' Mộ Khinh Ca rũ mắt nghĩ.
Cuối cùng, trong dáng vẻ chờ đợi tha thiết của Thải Vi, nàng gật đầu: "Cũng được, ta đi xem giúp ngươi. Coi như là báo đáp ân cứu mạng của Thiếu trang chủ."
Mộ Khinh Ca trả lời làm Thải Vi vui sướng.
Nàng dẫn theo Mộ Khinh Ca rời khỏi sân viện dành cho khách, cẩn thận tránh khỏi thủ vệ sơn trang, đi tới nội viện.
"Mộ công tử, ngài có cần đồ nghề gì không?" Nhìn Mộ Khinh Ca đi tay không, Thải Vi không khỏi hỏi.
Mộ Khinh Ca lắc đầu: "Đi xem trước Thiếu trang chủ vì sao hôn mê, ta mới có thể biết nên cần cái gì."
Câu trả lời của nàng làm Thải Vi an tâm hơn nhiều.
Lập tức nàng không nhiều lời nữa, mà nhanh chóng nện bước đưa Mộ Khinh Ca tới một tòa tiểu viện u tĩnh, thanh lịch tao nhã.
Hai người núp mình sau núi đá, nhìn về phía thị vệ tuần tra qua lại cửa viện.
Thải Vi nhỏ giọng nói với Mộ Khinh Ca: "Trang chủ ra lệnh, phái một tổ thị vệ sơn trang trông giữ cửa. Đằng sau cửa này là chỗ ở của Thiếu trang chủ, cửa vào chỉ có một. Lát nữa ta dụ bọn họ rời đi, ngài nhân cơ hội đi vào."
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu.
Đừng nhìn đây chỉ là một nha hoàn nho nhỏ. Cũng rất có tâm tư, mọi việc đều biết động não, không làm bừa, không xông vào!
Thấy Mộ Khinh Ca hiểu được ý mình, Thải Vi lúc này mới sửa sang lại vạt áo, ra khỏi núi giả đi tới cửa viện.
"Đứng lại!" Mới vừa tới gần, Thải Vi đã bị ngăn lại.
Thải Vi ngước mắt nhìn hai người ngăn nàng lại. Sau lưng nàng còn có sáu bảy người đi qua. Bọn họ là thị vệ canh cửa không ngừng tuần tra động tĩnh bốn phía.
Dư quang khóe mắt nhìn mấy người phía xa, Thải Vi mới nói với hai người: "Thế nào? Ta là nha hoàn bên cạnh Thiếu trang chủ, không thể đi vào hầu hạ sao?"
Hai thị vệ liếc mắt lẫn nhau, như đang lưỡng lự.
Đột nhiên thần sắc Thải Vi cả kinh, chỉ vào chỗ bóng cây chập trùng xa xa, hô: "Là người nào?"
Hai gã thị vệ vừa nghe lập tức đề phòng, nhìn chỗ đó.
Người tuần tra vừa đi, không ai có thể tiến lên điều tra.
Thải Vi giả vờ tức giận nói: "Hai người các ngươi còn thất thần cái gì? Không mau chạy qua nhìn xem. Nếu không cẩn thận để gian tế chạy mất, coi chừng Trang chủ muốn mạng chó của các ngươi!"
Hai gã thị vệ vốn có chút chần chừ, nghe Thải Vi nói, không thể không đi tới chỗ đó điều tra.
Hai người vừa đi xa, Thải Vi đã chạy nhanh tới chỗ núi giả nháy mắt ra hiệu, ám chỉ Mộ Khinh Ca mau vào sân. Mộ Khinh Ca đương nhiên không làm nàng thất vọng, thong dong bước ra khỏi núi đá, thừa dịp hai tên thị vệ điều tra tới chỗ đó, men theo đường mòn đi vào trong sân.
Mộ Khinh Ca đi vào, trong lòng Thải Vi trộm nhẹ nhàng thở ra, cũng thẳng lưng lên.
Lúc này hai gã thị vệ đã đi tới bóng cây tìm tòi một lúc, không phát hiện ra cái gì. Nghi hoặc liếc nhau, vội vàng chạy về.
"Không có gì cả." Thị vệ nói với Thải Vi.
Thải Vi làm bộ kinh ngạc 'ơ' một tiếng, mới nói thầm: "Có lẽ ta nhìn nhầm rồi."
Thấy nàng nói thế, hai gã thị vệ cũng không truy cứu nữa, chỉ có thể tiếp tục canh giữ tại chỗ.
Thải Vi lại nhíu mày nói: "Ta rốt cuộc có thể đi vào hay không? Vạn nhất Thiếu trang chủ tỉnh lại không tìm thấy người hầu hạ, các ngươi ai phụ trách?"
Hai người nghĩ nghĩ, cuối cùng đành nhường đường.
"Đi vào thì có thể, nhưng không được rời khỏi." Lúc Thải Vi sắp bước vào tiểu viện, một thị vệ trong đó đột nhiên lên tiếng cảnh cáo.
Thải Vi ghé mắt nhìn hắn.
Hắn bổ sung thêm: "Trang chủ có lệnh, bất luận kẻ nào đều không được rời khỏi viện này!"
Thái độ cứng rắn khiến Thải Vi bất mãn. Nàng hừ lạnh một tiếng, vung tay áo, mới không quay đầu lại đi vào tiểu viện. Hiện giờ Mộ Khinh Ca đi trước một bước đã sắp tới lụa mỏng che đậy trước giường.
Sau màn lụa mỏng là bóng dáng mơ hồ.
Mộ Khinh Ca đứng ở mép giường, không tùy tiện xốc màn lụa lên.
"Mộ công tử." Phía sau truyền đến tiếng Thải Vi cẩn thận thở nhẹ.
Mộ Khinh Ca xoay người nhìn về phía nàng, đáp: "Ta ở đây."
Thải Vi đi vào phòng thấy Mộ Khinh Ca. Ánh mắt nhẹ nhàng nhìn tới giường, đáy mắt hiện lên một tia lo lắng, bước nhanh tới vén màn lụa lên, vừa nói: "Đây là Thiếu trang chủ nhà ta, mong Mộ công tử ra tay cứu giúp."
Màn lụa bị vén lên buộc vào cột giường, lộ ra bóng người trên giường.
Sau khi thấy rõ, Mộ Khinh Ca hơi bất ngờ, không nghĩ tới Thiếu trang chủ của Vô Cấu sơn trang lại là một thiếu nữ!
Trên mặt thiếu nữ mang mặt nạ, nhìn không rõ diện mạo. Nhưng giữa hàng lông mày bên ngoài khăn che mặt lại mang một vẻ đạm nhiên như tuyết rơi.
Mi mắt không nhăn nhó khó chịu, tựa như đang ngủ cực kỳ ngon.
"Mộ công tử?" Thải Vi không nghe thấy Mộ Khinh Ca đáp lại, không khỏi kêu một tiếng.
Mộ Khinh Ca chớp mắt, nói với Thải Vi: "Nhìn từ hô hấp của Thiếu trang chủ, không nhìn ra có bệnh trạng gì... Hình như chỉ đang ngủ say."
Nàng nói ra phán đoán đầu tiên của mình.
Thần sắc Thải Vi hơi chán nản, nói: "Tóm lại, nguyên nhân Thiếu trang chủ hôn mê chắc chắn không đơn giản. Vì Thiếu trang chủ, vì Vô Cấu sơn trang, xin Mộ công tử tận lực cứu giúp."
"Ta đã biết." Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, lướt qua Thải Vi, ngồi xuống ghế bên mép giường.
Thải Vi lập tức cầm tay đang đặt trên bụng Cung Giáng Tuyết lên để bên mép giường, lộ ra mạch môn.
Hai ngón tay Mộ Khinh Ca nhẹ đáp lên cổ tay Cung Giáng Tuyết, trầm mặc một hồi, nàng mới buông ra. Chậm rãi đứng lên, nâng mắt nhìn Thải Vi: "Thì ra trong cơ thể Thiếu trang chủ bị phong bế huyệt đạo Linh lực, mới dẫn đến hôn mê."
"Có cách chữa không?" Nghe Mộ Khinh Ca nói ra nguyên nhân gây bệnh, Thải Vi kích động nói.