Edit: Diệp Lưu Nhiên
Các trưởng lão hộ tháp không muốn để ý tới lão.
Lúc lão nói chuyện, đều yên lặng quay mặt sang một bên.
Tựa như khinh thường nói chuyện với lão.
Sắc mặt Hoa Thương Truật trầm xuống, ánh mắt thêm vài phần âm trầm và tàn nhẫn.
"Không biết điều!" Hoa Thương Truật hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Lão lại đi tới chỗ mấy đan sư ngày thường đi lại khá gần với lão, dò hỏi ý tứ bọn họ. Nhưng mấy người này ngày thường như thiên lôi sai đâu đánh đó, hiện giờ cư nhiên biến thành xương cứng, chỉ cho lão một chữ 'mời'.
Cuối cùng, lão đi tới trước mặt Lâu Xuyên Bách, đối thủ ngày xưa của lão, ánh mắt lão thêm vài phần dữ tợn.
Lão cười lạnh nhìn Lâu Xuyên Bách: "Lâu Xuyên Bách, thế nào? Hiện giờ là ngươi thắng hay là ta thắng?"
Lâu Xuyên Bách nâng mắt nhìn lão, lại rũ mắt, khinh thường nói chuyện.
Vẻ dữ tợn trên gương mặt Hoa Thương Truật lại nặng thêm. Lão gằn giọng: "Không phải ngươi mạnh hơn ta sao? Sao chỉ có thể ngồi ở đây, mặc ta thịt cá? Ngươi có bản lĩnh như vậy, thì giải độc hết cho người ở đây đi!"
Lâu Xuyên Bách vẫn không nói một câu.
Hoa Thương Truật xùy một tiếng, khinh thường: "Ngươi cũng chỉ có thế!"
Dứt lời, lão xoay người rời khỏi đại điện. Lúc đóng cửa, lão lạnh lùng nói: "Các ngươi còn một ngày cuối cùng, là quy thuận ta, hay là chôn cùng phân viện Dược Tháp, các ngươi ngẫm lại cho kỹ đi."
Theo lão rời đi, cửa đại điện khép lại.
"Sư phụ..." Hoa Thương Truật vừa đi, Thương Tử Tô lo lắng nhìn về phía Lâu Xuyên Bách.
Mai Tử Trọng cũng nhìn về phía ông.
Vốn bọn họ lo lắng sư phụ mình bị Hoa Thương Truật ám toán, lúc rời đi đã để sư phụ đi Mộ phủ Tần quốc. Không ngờ bởi vì bọn họ về nước, sư phụ cũng từ Mộ phủ trở về phân viện, cuối cùng vẫn không tránh được âm mưu của Hoa Thương Truật.
Lâu Xuyên Bách thở dài thật sâu, bốn phía đè nén âm thanh thấp giọng thút thít.
Tiếng khóc này đến từ không ít nữ đệ tử.
Mai Tử Trọng mím môi: "Chắc chắn Hoa Thương Truật ủ mưu đã lâu, nếu không sẽ không như thế."
Lâu Xuyên Bách nhẹ gật đầu, nhìn hai đứa học trò của mình, trong mắt tràn đầy tiếc hận: "Ta già rồi, không sao cả. Chỉ là hai người các con..."
"Sư phụ không cần lo chúng con." Mai Tử Trọng trầm giọng nói.
Thương Tử Tô cũng gật đầu: "Sư phụ không cần lo lắng quá. Mộ sư đệ sẽ đến cứu chúng ta."
Nhắc tới Mộ Khinh Ca, ánh mắt Mai Tử Trọng hiện lên một tia phức tạp. Trong nội tâm hắn không hy vọng Mộ Khinh Ca mạo hiểm. Hắn nói: "Mộ sư đệ ở Tần quốc xa xôi, nước xa không cứu được lửa gần. Triệu sư đệ ở Ngu quốc, nếu phát giác không đúng, nhất định sẽ đến cứu giúp."
Nghe được đệ tử an ủi, Lâu Xuyên Bách gật đầu.
Ông nhíu mày nói: "Trong Dược tháp, không thiếu đệ tử có bối cảnh. Nếu Hoa Thương Truật muốn gϊếŧ hết toàn bộ, đó là không có khả năng. Ông ta rốt cuộc muốn làm gì? Ông ta cả gan làm loạn, chẳng lẽ không sợ tổng viện bên kia phái người truy cứu sao?"
Lâu Xuyên Bách không nhìn thấu ý định của Hoa Thương Truật, Mai Tử Trọng và Thương Tử Tô càng không nhìn thấu.
Trong đám người, ở một góc đại điện, Vệ Quản Quản nói với Vệ Kỳ: "Lão cẩu họ Hoa đến tột cùng muốn làm gì? Nếu ông ta muốn gϊếŧ chúng ta, lão cha sẽ không bỏ qua!"
Vệ Kỳ giữ lấy tay muội muội, dùng sức nhéo nhéo, an ủi nói: "Đừng sợ, có ta ở đây."
Sáu chữ đơn giản, bao hàm vô hạn cảm xúc.
Vệ Quản Quản nghe đến mũi chua xót, lại không nhịn được lên tiếng: "Xú Vệ Kỳ, ai sợ? Ta mới không cần huynh bảo hộ, huynh tự chăm sóc mình là được!"
Lúc này, Phục Thiên Long đột nhiên mím môi: "Nếu thực sự có vạn nhất, ta kê lót sau, các ngươi rời đi."
"Thiên Long huynh!" Thủy Linh giật mình nhìn hắn. Trong ánh mắt không tán thành quyết định của hắn.
Phục Thiên Long nhìn qua huynh muội Vệ gia, nói với Thủy Linh: "Thủy Linh muội nghe ta nói, ta chỉ cần kích phát huyết mạch Thần Thú trong cơ thể, Hoa Thương Truật kia không thương tổn được ta. Các ngươi tranh thủ thời gian chạy, rời đi càng xa càng tốt. Nơi này gần Ba quốc, chỉ cần trở lại Ba quốc muội sẽ an toàn. Đến lúc đó, đem âm mưu của Hoa Thương Truật truyền ra!"
Nói xong, hắn lại nhìn về phía huynh muội Vệ gia: "Ly quốc cách nơi này quá xa, các ngươi đừng về nhà gấp, trước cùng Thủy Linh về Ba quốc. Chờ mọi chuyện an ổn, rồi trở về. Chỉ là an nguy của Thủy Linh ta nhờ các ngươi, vô luận thế nào cũng phải mang muội ấy bình an về Ba quốc."
"Vậy còn huynh?" Thủy Linh nôn nóng hỏi.
Phục Thiên Long mạnh mẽ kéo ra tươi cười: "Đã nói rồi, ta kích hoạt huyết mạch Thần Thú. Chờ mọi người rời đi, rồi ta chạy, sẽ không chịu chết."
"Sau đó thì sao?" Thủy Linh tức giận hỏi.
"Sau đó?" Phục Thiên Long sửng sốt.
Thủy Linh cố nén nước mắt: "Huyết mạch Thần Thú đi qua, huynh sẽ lâm vào hoàn cảnh cực kỳ suy yếu. Năng lực tự bảo vệ mình còn không có, vạn nhất bị bắt trở về thì sao bây giờ? Vạn nhất bị chúng tra tấn thì sao bây giờ?"
"Sẽ không!" Thấy Thủy Linh muốn khóc, Phục Thiên Long lập tức luống cuống tay chân, không biết nên ứng đối thế nào.
Thủy Linh nhìn hắn, dùng sức cắn môi, giọt lớn giọt nhỏ nước mắt tí tách tràn ra.
"Chúng ta trước đừng bi quan như vậy, nói không chừng sẽ có người tới cứu chúng ta." Vệ Kỳ an ủi nói.
Vệ Quản Quản dường như bị Thủy Linh bi thương làm cảm nhiễm, cuộn người lại, hai tay ôm chân: "Nhưng mà, ai sẽ biết phân viện có biến cố? Sẽ có ai đến cứu chúng ta?"
"Có lẽ không ai sẽ đến, nhưng có một người nhất định sẽ đến! Mộ Ca nhất định sẽ đến, ta tin tưởng vững chắc!" Ánh mắt Vệ Kỳ kiên định.
"Mộ Ca?" Vệ Quản Quản ngẩng đầu, đôi mắt ươn ướt chớp động, hỏi: "Xú Vệ Kỳ, Mộ Ca thật sự sẽ đến sao?"
Vệ Kỳ gật đầu chắc nịch, duỗi tay xoa xoa đầu muội muội, ôn nhu nói: "Đương nhiên, chúng ta phải tin tưởng Mộ Ca, huynh ấy có bao giờ khiến chúng ta thất vọng chưa?"
Vệ Quản Quản mím môi, dùng sức gật đầu.
...
Hoa Thương Truật trở về chỗ ở của mình, phất tay áo trút giận, giọng nói căm hận: "Đều là một đám không biết điều!"
Lúc này có một người đi ra từ trong phòng, toàn thân ăn mặc võ sĩ. Khuôn mặt có một vết sẹo dữ tợn, nhìn qua rất hung ác khủng bố. Cả người gã phát ra hơi thở lạnh lẽo, tựa như đi ra từ núi thây biển máu.
"Thời gian chúng ta không nhiều lắm." Người nọ vừa xuất hiện, lãnh đạm nói với Hoa Thương Truật.
Ngữ khí nói chuyện của gã không tồn tại quá nhiều cung kính.
Hoa Thương Truật đen mặt: "Ta biết. Ngày mai, ngày mai bọn chúng nếu vẫn còn hồ đồ ngang bướng, thì hành sự theo kế hoạch." Dứt lời, lão ngước mắt nhìn về phía người nọ, hỏi: "Bên kia ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?"
Người nọ câu môi cười lạnh, vết sẹo trên mặt như sống dậy, trở nên càng dữ tợn: "Người đã tụ tập không sai biệt lắm, chỉ cần canh giờ vừa đến, sẽ vọt vào phân viện Dược Tháp, đốt gϊếŧ đánh cướp. Đến lúc đó, phân viện Dược Tháp sẽ biến mất ở Ngu quốc, viện trưởng ngươi cũng sẽ anh dũng hy sinh, tất cả đều bị cướp sạch không còn. Còn có vô số đệ tử, đan sư cũng táng thân trong đó. Sau đó, ngươi sẽ mai danh ẩn tích, chúng ta cùng tạo nên nghiệp lớn!"
Trong mắt Hoa Thương Truật nổi lên dã tâm suиɠ sướиɠ khi được thực hiện, phảng phất đã nhìn thấy ngày mình công thành danh toại.
Lão dữ tợn cười gằn: "Để bọn chúng chết thật là đáng tiếc. Những thi thể đấy đến lúc đó để lại cho ta, ta muốn bắt bọn chúng làm thực nghiệm, tương lai sẽ trở thành quân đội bất tử của chúng ta, giúp chúng ta mở mang bờ cõi lập công huân! Mà những đệ tử có bối cảnh kia..." Lão cười âm hiểm: "Cũng sẽ trở thành ám cờ trong tay chúng ta, thời điểm cần thiết sẽ có tác dụng mang tính quyết định!"
"Được! Ngươi có bản lĩnh như vậy, cộng thêm năng lực của ta, lo gì không thành đại sự? Đến lúc đó toàn bộ tam đẳng quốc chính là thiên hạ của chúng ta! Thậm chí là nhị đẳng quốc, cũng không phải lời nói suông." Người nọ cười bừa bãi.
Hai người phảng phất thấy được ngày mai tốt đẹp, nhìn nhau cười ha hả.
Lúc trước Hoa Thương Truật bị khói mù, phảng phất cũng bị mộng đẹp được bện lên trở thành hư không!
"Hạ trưởng lão, chúng ta đi xuống trước. Phi hành thú quá rõ thấy." Đập vào mắt đã là Tang Chỉ thành, Mộ Khinh Ca nói với Hạ Vô.
Hạ Vô gật đầu, mệnh lệnh phi hành thú đáp xuống chỗ kín đáo.
Mộ Khinh Ca nhảy xuống, chuyển mắt nhìn phi hành thú của Hạ Vô, đột nhiên trầm tư.
"Làm sao vậy?" Hạ Vô đi tới bên cạnh Mộ Khinh Ca hỏi.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng rơi xuống người hắn, hỏi: "Hạ trưởng lão, chẳng hay có thể mời phi hành thú của ngài làm giúp một việc không?"
....