Edit: Diệp Lưu Nhiên
Mai Tử Trọng đành rời đi.
Hắn thỉnh thoảng quay đầu tìm kiếm bóng dáng Mộ Khinh Ca, nhưng đều không nhìn tới cái gì.
Hắn biết nàng rất mạnh, căn bản không cần mình bảo hộ. Nhưng hắn vẫn hy vọng có thể ở bên cạnh nàng, làm một ít chuyện trong khả năng cho phép.
Nhưng, cơ hội này không thể cho hắn sao?
...
"Hoa Thương Truật ngươi điên rồi!" Hạ Vô lạnh lùng nói.
Trước mắt, phân viện Dược Tháp đã hóa thành biển lửa, Hoa Thương Truật đứng ở Tàng đan tháp cười to càn rỡ.
Thế lửa đã lan tràn đến Tàng đan tháp phía sau lão. Không bao lâu sẽ đốt tới đây.
"Ha ha ha ha... đều chết đi! Ta chết, có các ngươi phụng bồi, coi như ta kiếm lời!" Hoa Thương Truật điên cuồng nói.
Tóc tai lão lộn xộn, y phục nhiễm máu, xộc xệch tổn hại, đây là do chiến đấu vừa rồi lưu lại. Tay lão gắt gao nắm lệnh bài thân phận viện trưởng, mặc cho lệnh bài kia nóng đến bỏng tay, lão cũng không muốn bỏ qua.
Đột nhiên, bên cạnh Hạ Vô có thêm một người, đưa tới tầm mắt mọi người.
Hoa Thương Truật nhìn Mộ Khinh Ca đột nhiên xuất hiện, nheo hai mắt, giọng căm hận: "Là ngươi?"
Hạ Vô vừa thấy Mộ Khinh Ca, trong phát bắn ra vui mừng. Hắn nhanh chóng giải thích chuyện vừa rồi cho Mộ Khinh Ca, sau đó nhìn về phía Hoa Thương Truật, khuôn mặt nghiêm túc.
Thái độ của Hạ Vô đối với Mộ Khinh Ca, khiến Hoa Thương Truật sinh nghi.
Đây không giống như là một trưởng lão đối với đệ tử. Ngược lại lão cảm thấy, Hạ Vô đang lấy Mộ Khinh Ca làm chủ.
Chuyện Mộ Khinh Ca được phong làm trưởng lão, vốn giao cho Hạ Vô tới đây tuyên bố. Mấy người Mai Tử Trọng hiểu rõ tình hình đều không phải người nói nhiều, dĩ nhiên sẽ không khoe ra khắp nơi.
Nhưng Hạ Vô còn chưa kịp nói, phân viện đã xảy ra chuyện, dẫn tới Hoa Thương Truật và bao gồm những người khác trong phân viện đều không biết thân phận hiện giờ của Mộ Khinh Ca.
"Làm sao để Địa Hỏa an tĩnh lại." Sắc mặt Mộ Khinh Ca hơi ngưng.
Nhưng không đợi Hạ Vô mở miệng, mọi người chỉ nghe được tiếng vang thanh thúy truyền đến. Ngước mắt nhìn, nhìn thấy hình ảnh lệnh bài vỡ vụn trong tay Hoa Thương Truật.
Sắc mặt Hạ Vô đại biến: "Hoa Thương Truật ngươi điên rồi!"
Ngữ khí hắn khẩn trương đến biến điệu.
Không cần hắn giải thích gì, Mộ Khinh Ca có thể đoán được, nếu muốn làm Địa Hỏa lui về là có liên quan đến lệnh bài. Bây giờ lệnh bài bị hủy, chỉ sợ Địa Hỏa sẽ càng mất khống chế.
Phảng phất xác minh ý nghĩ của Mộ Khinh Ca, sau khi lệnh bài bị hủy, trong phân viện truyền ra vài tiếng nổ mạnh. Mặt đất nứt ra, dần mở rộng vết rách, Địa Hỏa từ bên dưới bùng lên vô số ngọn lửa liếʍ ɭáρ thực vật trên mặt đất.
Những thụ ốc khiến Mộ Khinh Ca kinh diễm lúc ban đầu, đã sớm bị lửa lớn vây quanh. Dược điền không nhìn thấy giới hạn cũng hóa thành biển lửa, vô số dược thảo bị cháy thành tro.
Hiện giờ cũng chỉ có ba tòa Tháp có thể kiên trì. Nhưng trên thân Tháp cũng bắt đầu xuất hiện vết rách.
"Mộ trưởng lão, hiện giờ chúng ta phải làm sao?" Hạ Vô suy sút nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
"Ngươi gọi hắn là gì?!" Nghe hắn xưng hô Mộ Khinh Ca, lại khiến Hoa Thương Truật kích động.
Lão không thể tin vào lỗ tai mình, gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca, muốn Hạ Vô xác nhận.
Hạ Vô như muốn cố ý chọc giận Hoa Thương Truật, nghiến răng cười lạnh, đầy châm chọc: "Xem ra ngươi còn không biết. Sau khi Mộ trưởng lão đi tổng viện đã thuận lợi thông qua khảo hạch trưởng lão, trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất từ trước tới nay của Dược Tháp, rất được viện trưởng coi trọng."
"Cái gì! Hắn là trưởng lão? Không! Không thể nào!" Ngũ quan Hoa Thương Truật dữ tợn đến vặn vẹo, ánh mắt nhìn về phía Mộ Khinh Ca cơ hồ có thể gϊếŧ người.
Mộ Khinh Ca căn bản không nghe đôi bên nói cái gì. Mà trong đầu đang nhanh chóng tìm kiếm biện pháp giải quyết vấn đề...
Làm sao bây giờ? Biện pháp tin cậy nhất đã bị một tay Hoa Thương Truật hủy hoại.
Nàng phải giải quyết thế nào?
Thả Nguyên Nguyên ra? Dùng Bạch Cốt Yêu Diễm giải quyết Địa Hỏa? Bạch Cốt Yêu Diễm là dị hỏa, giải quyết Địa Hỏa dĩ nhiên không thành vấn đề. Vấn đề là, Bạch Cốt Yêu Diễm cũng là lửa, độ ấm cực thấp. Nếu thả nó ra, người Dược Tháp vẫn không thể gánh nổi, phân viện Dược Tháp bị hủy như nhau.
Không thể dùng Nguyên Nguyên, vậy có thể dùng cái gì?
Đại não Mộ Khinh Ca cấp tốc bay nhanh. Tình cảnh càng hỗn loạn, nàng càng phải bình tĩnh.
Đột nhiên, nàng cảm nhận được Phần Thiên Lô trong không gian truyền đến dị động, phảng phất như muốn ra ngoài.
Mộ Khinh Ca nhíu mày, tiếng nói của viện trưởng tổng viện vọng vào tai nàng...
'Phần Thiên Lô không chỉ có thể luyện đan, còn có một tác dụng lớn khác.'
Nhưng tác dụng khác của Phần Thiên Lô là cái gì, viện trưởng tổng viện không nói rõ, có lẽ ngài ấy cũng không biết cụ thể. Cho tới giờ Phần Thiên Lô đều rất yên tĩnh, bây giờ lại có dị động, chẳng lẽ nó có thể giải quyết nguy cơ phân viện Dược Tháp lần này?
Ánh mắt Mộ Khinh Ca hơi chớp động, buông tay, Phần Thiên Lô xuất hiện trong tay nàng.
Vách lò đỏ như máu, gió mạnh xoay quanh, Phần Thiên Lô tự mình bay ra, càng biến càng lớn. Dị tượng này lập tức hấp dẫn chú ý tầm mắt mọi người dưới đất.
"Phần Thiên Lô!" Hoa Thương Truật khiếp sợ.
Lão khó tin nhìn huyết đỉnh lơ lửng trên không trung, chỉ sợ lão thế nào cũng không đoán ra nổi Phần Thiên Lô lại nằm trong tay Mộ Khinh Ca.
"Đó là cái gì?"
"Hình như là Đan lô!"
Các đệ tử Dược Tháp đi theo Long Nha Vệ ra ngoài. Nghe tiếng động trên bầu trời, nhìn lại chỉ thấy mơ hồ trong lửa lớn có hình dáng mơ hồ.
Nhưng Mai Tử Trọng và Triệu Nam Tinh liếc mắt là nhận ra Phần Thiên Lô.
Nhìn thấy Phần Thiên Lô, bọn họ biết Mộ Khinh Ca đã ra tay. Dù lửa lớn vẫn lan tràn như cũ, bọn họ lại mạc danh thầm thở phào.
Đột nhiên, miệng Phần Thiên Lô nhắm ngay những ngọn lửa tàn sát bừa bãi đó.
Phù văn thần bí trên người nó nở rộ quang mang kim sắc, trồi lên thân lô, quấn quanh mấy vòng chung quanh nó, không ngừng xoay tròn hình thành từng dòng chữ dài quang mang kim sắc.
Một cỗ hấp lực cực lớn từ miệng Phần Thiên Lô phát ra, hướng tới ngọn lửa dưới đất.
Địa Hỏa ẩn núp trong phân viện Dược Tháp như chịu công kích mãnh liệt, không hề có năng lực phản kháng đã bị hút vào Phần Thiên Lô. Ngọn lửa trong phân viện Dược Tháp như thủy triều thối lui, độ ấm cũng dần dần hạ xuống.
"Trời ơi! Đan lô có thể ăn lửa!"
"Quá thần kỳ!"
"Đây là bảo bối gì!"
Gần như trong khoảnh khắc, tất cả ngọn lửa đều bị hút vào Phần Thiên Lô. Lúc chỉ còn dư lại một hạt hỏa tinh, nó mới không thỏa mãn điều chỉnh góc độ, thỏa mãn đánh cái nấc.
Nhưng âm thanh này nghe vào tai mọi người, lại như bị sét đánh.
Hoàn thành nhiệm vụ, phù văn kim sắc xoay quanh Phần Thiên Lô dần dần khôi phục, ấn vào vách lò.
Mộ Khinh Ca mắt sắc phát hiện ngay lúc này, phù văn hình như có chút quen thuộc.
Đột nhiên ánh mắt nàng co rụt lại, nghĩ tới đã gặp qua ở đâu!
Phù văn múa may này rất giống với văn tự trên cuốn kinh thư tàn được gia tộc truyền thừa xuống.
Nếu thật là vậy, kinh thư là Thần tộc trong truyền thuyết lưu lại, vậy Phần Thiên Lô này...
Mộ Khinh Ca hít sâu một hơi, không dám nghĩ xa hơn.
Đồ vật bên người, từng món đều quan hệ đến Thần tộc. Điều này làm cho nàng có cảm giác rơi vào vòng xoáy, phảng phất trong tương lai nàng sẽ tiếp xúc đến một bí ẩn thiên cổ.
Phần Thiên Lô không ngừng xoay tròn, rớt xuống, càng xuống càng nhỏ.
Lúc nó rớt xuống bên cạnh Mộ Khinh Ca. Mộ Khinh Ca bỗng lao ra, một phát bắt lấy áo Hoa Thương Truật đang khiếp sợ, một tay khác thuận tay rút túi Càn Khôn của lão ra, ném tới Hạ Vô.
"A!!!"
Giữa không trung, quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của Hoa Thương Truật.
Không đợi tiếng kêu tiêu tán, lão đã rơi vào Phần Thiên Lô, bị ngọn lửa vây quanh.
Phanh --!
Phần Thiên Lô đáp mạnh xuống đất, khiến mặt đất xuất hiện vết rách.
Tựa như oán giận Mộ Khinh Ca cho nó ăn đồ nó không thích ăn.
"A!!! Cứu ta!!! A!!! A a a!!!" Trong Phần Thiên Lô, tiếng kêu thảm thiết từ Hoa Thương Truật không ngừng truyền ra.
Tiếng kêu thảm thiết kia, khiến người bên cạnh không nhịn được rùng mình.
Nhưng Mộ Khinh Ca lại bình tĩnh thản nhiên đi đến bên Phần Thiên Lô, duỗi tay vỗ vỗ thân lô: "Thiêu ba ngày ba đêm, mới có thể để lão tắt thở."
Hít!!
Câu nói vô cùng bình tĩnh, làm các trưởng lão hộ tháp phân viện đều hít khí lạnh, ánh mắt nhìn Mộ Khinh Ca tràn đầy sợ hãi.
Bọn họ không thể hiểu nổi, Mộ Khinh Ca còn trẻ như thế, vì sao có tâm tính tàn nhẫn như vậy.
Cho dù bọn họ hận Hoa Thương Truật thấu xương, cũng không tưởng được nàng lại tra tấn như vậy.
Bị lửa lớn thiêu cháy là cảm giác thế nào?
Còn phải thiêu ba ngày ba đêm, đây quả thật là tra tấn thống khổ nhất thế gian.