Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 49

Edit: Diệp Lưu Nhiên

______________________

Mộ Khinh Ca theo gia gia mình ra khỏi thành.

Có lẽ trong khoảng thời gian này, nàng không ra đường làm việc ác. Nàng nhạy bén cảm giác được, sự e ngại và chán ghét của dân chúng xung quanh tựa hồ không còn mạnh mẽ như trước.

Không hề trở ngại ra khỏi thành, Mộ Hùng liền dẫn đoàn người hướng tới quân doanh nơi đại quân trú đóng.

Đại bộ phận Mộ gia quân, binh sĩ trực hệ Mộ Hùng đều không ở Lạc Đô, mà là đang đóng giữ biên cương. Người phụ trách công việc trong quân, là tâm phúc tả hữu của Mộ Hùng.

Mộ gia quân lưu tại Lạc Đô, bất quá chỉ có một vạn người mà thôi.

Hơn nữa bộ phận này, không có hoàng mệnh, quyết không thể dễ dàng rời khỏi quân doanh, nếu không chính là ý đồ mưu phản.

Ngay cả Mộ gia quân ở biên cương xa xôi cũng như vậy, không có thánh chỉ triệu hồi, cũng không thể dễ dàng rời đi. Mộ Hùng ở Lạc Đô, chính là con bài tốt nhất trong tay Hoàng đế để khống chế Mộ gia quân.

Thân vệ Mộ gia, đều được tuyển ra từ trong quân đội Mộ gia.

Mộ gia quân đi theo Mộ Hùng cả đời, tính trung thành chính là tuyệt đối.

Nơi Mộ gia quân đóng quân, là ở bên trong khe núi vùng ngoại ô Lạc Đô. Hoàn cảnh ẩn nấp, dễ thủ khó công. Trong vòng phạm vi trăm dặm, đều bị liệt vào khu vực quân sự, bất luận kẻ nào đều không được tiến vào.

Từ điểm này có thể thấy được, Mộ Hùng cũng lưu lại một tay.

Mộ gia quân trung thành với Mộ Hùng, đối với Hoàng đế Tần Thương mà nói, giống như một tuyệt sắc mỹ nhân cô lãnh, khiến hắn cố kỵ nhưng lại thèm muốn.

Hắn muốn bí mật thẩm thấu Mộ gia quân, đáng tiếc vẫn không có thành công.

Có thể thấy được, tài mang binh của Mộ Hùng chính là số một số hai.

Có lẽ chính bởi vì Mộ gia quân quá mức đoàn kết trung thành, mới có thể khiến cho Hoàng đế đối với Mộ Hùng càng thêm kiêng kỵ.

Tuy nhiên, dục gia chi tội (*). Quân muốn giết người, cần lí do sao? Một khi ngươi đã trở thành họa lớn trong lòng quân vương, dù cho ngươi không có tâm mưu phản, cũng phải chết. Tùy tiện nói, đều biến thành tội trạng.

(*) Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ: muốn gán tội cho người khác, không sợ tìm không ra lí do. Nếu muốn vu oan giá họa, nói lời gì mà chẳng được.

Mộ Khinh Ca đi theo Mộ Hùng, dần dần tiến vào phạm trù quân doanh. 

Dọc theo đường đi, các trạm canh gác ngoài sáng trong tối, an bài xảo diệu không hề có kẽ hở.

Cho dù là Mộ Hùng tự mình dẫn đầu, cũng cần phải kiểm tra tầng tầng. Trị quân nghiêm ngặt, khiến cho Mộ Khinh Ca là linh hồn đến từ quân đội hiện đại cũng không thể không bội phục vài phần.

Rốt cuộc, Mộ Khinh Ca thấy được doanh địa ẩn trong khe núi.

Quân trướng san sát, thanh âm tướng sĩ diễn luyện từng trận như sấm, kinh động chim thú trong rừng.

"Ca nhi, đây là quân doanh Mộ gia quân chúng ta. Ngươi vẫn là lần đầu tiên tới đây." Mộ Hùng ngẩng đầu vững vàng ngồi trên lưng ngựa, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc kiêu ngạo.

Mộ Khinh Ca hướng mắt tới. Quân sĩ xếp hàng chỉnh tề, động tác đều nhịp, ý chí chiến đấu sục sôi.

Mặc dù là thao luyện thông thường, cũng hoàn thành không chút nào qua loa, hừng hực khí thế.

Binh tướng như vậy trên chiến trường, đích xác có thể khiến địch nhân sợ hãi, nhưng còn chưa đủ.

Mộ Khinh Ca nhấp nhẹ môi.

Kiếp trước, nàng là át chủ bài của bộ đội tác chiến đặc thù. Tiếp thu huấn luyện không phải binh sĩ bình thường có thể so sánh. Mà trên tinh cầu kia, thời đại kia, có rất ít cuộc chiến quy mô lớn trên chiến trường trực diện, mà nhiều hơn chính là lẻn vào quân địch.

Nàng tinh thông chính là đặc chủng tác chiến, trong lúc nói cười có thể lấy mạng người.

Vì vậy Mộ gia quân trước mắt này, tuy rằng không tồi, nhưng không khiến nàng rung động.

Sau khi biết được Mộ Hùng muốn dựng lại đội thân vệ cho mình, trong lòng Mộ Khinh Ca mơ hồ liền có một cái ý nghĩ. Có lẽ nàng có thể tại dị giới này tạo nên một chi quân đội thuộc về mình, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không gì làm không được, một thần binh bất khả chiến bại. 

Đem ý nghĩ trong lòng mình tạm thời đè xuống, Mộ Khinh Ca theo Mộ Hùng xuống ngựa, bước tới hướng binh sĩ đang thao luyện.

Nửa đường, mấy phó tướng nghe tin tiến đến nghênh đón.

Mấy người kia, Mộ Khinh Ca ngược lại nhận thức nhưng không biết tên. Chỉ nhớ mang máng, ngày đó nàng tiếp thụ hình phạt quất roi, bọn họ chính là canh giữ bên cạnh Mộ Hùng.

"Lão tướng quân, tiểu tước gia!"

Mọi người ôm quyền, áo giáp trên người va chạm phát ra âm vang.

Mộ Khinh Ca hơi hơi gật đầu, thoáng lui một bước. Loại trường hợp này giao cho gia gia xử lý là tốt nhất.

Mộ Hùng cũng đồng dạng nhẹ gật đầu, đối với mấy người nói: "Các tướng sĩ nói đi."

Mấy vị phó tướng liếc mắt lẫn nhau, tất cả đồng thanh đáp: "Bẩm báo lão tướng quân, chuyện Tiểu tước gia muốn tuyển chọn thân vệ, thuộc hạ đã báo cho toàn quân biết. Hiện Mộ gia quân cả thảy một vạn người, đang tại thao luyện tràng chờ lão tướng và tiểu tước gia kiểm duyệt!"

Mộ Hùng hài lòng cười nói: "Được rồi, lần này là vì Ca nhi tiểu tử thúi này chọn lựa thân vệ, không phải đại sự gì, không cần làm long trọng như thế."

Dứt lời, hướng mấy vị phó tướng nói: "Các ngươi đi trước an bài đi. Ta và Ca nhi tới sau."

Mấy vị phó tướng lĩnh mệnh tiến đến.

Lúc này bên người Mộ Hùng, chỉ còn có mấy người cùng nhau đến đây.

Ánh mắt Mộ Hùng ý bảo Mộ Khinh Ca sóng vai cùng ông đi.

Người đi theo cũng rất thức thời, biết hai vị chủ tử có chuyện muốn nói, liền thả chậm bước chân, chú ý động tĩnh bốn phía, phòng ngừa có kẻ nghe lén.

Tuy rằng, trong quân Mộ gia không cần như thế.

Nhưng huấn luyện phản ứng nghiêm chỉnh, lại để cho bọn hắn từ trong xương phản xạ có điều kiện.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca ẩn ẩn đảo qua, phát hiện không chỉ có thân vệ Mộ Hùng như thế, ngay cả hai nha hoàn của nàng, còn có gã sai vặt Mặc Dương cũng như vậy.

Ánh mắt bọn họ đều thập phần tương tự, chính là tuyệt đối trung thành.

"Ca nhi, lần này thân vệ của ngươi, chính ngươi tới chọn." Mộ Hùng đột nhiên nói.

Chính mình chọn? Đúng là hợp ý nàng.
Bình Luận (0)
Comment