Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 510

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Cung phụng lập tức thu liễm biểu tình, trầm mặc đứng phía sau Hoàng Phủ Hạo Thiên.

Chỉ chốc lát, Hoàng Phủ Hoán đã dẫn một người trở về.

Người nọ không phải ai khác, đúng là gia chủ Thẩm gia, người mập mạp xử sự khéo đưa đẩy. Cũng chính là phụ thân Thẩm Bích Thành.

"Phụ hoàng, Thẩm gia chủ tới." Hoàng Phủ Hoán đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Hạo Thiên, thấp giọng nói.

"Ồ? Thẩm gia chủ cũng tới à!" Hoàng Phủ Hạo Thiên chậm rãi xoay người, đôi mắt mang theo ý cười nhìn về phía Thẩm gia chủ.

Nghe thấy Nguyên hoàng mở miệng, Thẩm gia chủ thu hồi ánh mắt khiếp sợ nhìn cuộc chiến, hành lễ với Hoàng Phủ Hạo Thiên: "Bệ hạ, đứa nhỏ Bích Thành thật sự quá lỗ mãng. Dù có sốt ruột khiêu chiến, cũng không nên chạy đến hoàng cung mạo phạm bệ hạ."


"Không sao, hoàng cung đã lâu không có náo nhiệt như vậy. Vừa vặn khoảng thời gian trước, trẫm đã nhìn chán cảnh sắc Ngự hoa viên, đang nghĩ tìm người tới dỡ bỏ rồi bố trí lại lần nữa. Không nghĩ tới, Thẩm tam thiếu và Mộ tiểu tước gia còn tri kỷ giúp trẫm giảm đi nhiều công phu. Nói như vậy, trẫm còn phải cảm ơn bọn họ đấy."

Thẩm gia chủ là người nào?

Từ trong lời nói Hoàng Phủ Hạo Thiên, đã đoán ra được đáp án muốn nghe.

Hắn vội nói: "Bệ hạ đại lượng, thật sự là khiến Thẩm Ngọc xấu hổ. Nếu Ngự hoa viên bị con ta phá hỏng, Thẩm gia ta nguyện ý bỏ vốn xây dựng lại Ngự hoa viên này, cũng coi như cảm kích bệ hạ có ân không trách."

"Trẫm sao có thể không biết xấu hổ để Thẩm khanh tốn kém?" Hoàng Phủ Hạo Thiên cười tủm tỉm.

"Sao có thể nói là tốn kém? Con ta gây ra, làm lão tử phải giúp nó thu dọn tàn cục, là chuyện đạo lý hiển nhiên. Vả lại, bệ hạ mỗi ngày đều vất vả việc nước, vì bá tánh mà mỗi ngày chỉ có thể bị vây khốn trong cung. Cảnh trí hoàng cung dù có đẹp như tiên cung, đến thời điểm xem chán, thì nên sớm xây dựng lại. Lời này do dự trong lòng ta đã lâu, vẫn luôn muốn nói với bệ hạ, chỉ là không có cơ hội. Hôm nay mượn việc rắc rối của khuyển tử, nói ra lời từ đáy lòng, mong bệ hạ đừng trì hoãn." Thẩm gia chủ nói đến đúng lý hợp tình, rất có dáng vẻ nếu Nguyên hoàng không đồng ý cho hắn chi tiền thì sẽ không bỏ qua.


Hắn nói xong, Hoàng Phủ Hạo Thiên do dự một lát, mới cố mà đồng ý nói: "Vậy hại Thẩm khanh tốn kém rồi."

"Bệ hạ khách khí! Có thể vì bệ hạ phân ưu, là vinh hạnh to lớn của Thẩm Ngọc, của toàn bộ Thẩm gia." Thẩm gia chủ chân thành nói.

Hoàng Phủ Hạo Thiên vừa lòng gật đầu, nói với Thẩm gia chủ: "Nếu Thẩm khanh tới, thì cùng xem đi. Thanh niên đồng lứa hiếm khi xuất hiện được hai thiên tài tuyệt thế ngang sức nhau. Trận chiến như vậy, cũng không nhiều lắm đâu!"

Dứt lời, hắn chỉ tới cung phụng đang đứng im lặng phía sau, nửa đùa nửa thật nói: "Cung phụng nói Thẩm tam thiếu thiên tư trác tuyệt, chưa đến mười năm chắc chắn vượt qua hắn đấy."

Thẩm gia chủ biến sắc, quá sợ hãi: "Khuyển tử chỉ là mãng phu nhất thời xúc động, sao có thể so sánh với cung phụng? Bệ hạ tán thưởng, Thẩm Ngọc, Thẩm Bích Thành không dám nhận!"


"Hầy, khẩn trương thế làm gì? Hài tử ưu tú là chuyện tốt! Thế hệ sau phải mạnh hơn thế hệ trước mới được. Nào, xem so đấu đi." Hoàng Phủ Hạo Thiên cười tủm tỉm nói xong, cũng không để ý đến Thẩm gia chủ một thân đầy đầu mồ hôi lạnh, ngẩng đầu tiếp tục xem chiến đấu kịch liệt giữa không trung.

Phanh --!

Va chạm kịch liệt, làm cho hai thân ảnh mơ hồ tách ra.

Người vây xem trên mặt đất, không khiến hai người họ phân tâm.

Mộ Khinh Ca ngưng mắt nhìn Thẩm Bích Thành đối diện, toàn thân xương cốt thoải mái kêu đến rắc rắc. Lâu lắm rồi nàng không được đánh một trận thống khoái như vậy.

Tỷ thí ngang sức, nàng rất thích.

Nhưng nàng biết mình còn chưa dùng hết toàn lực, Thẩm Bích Thành cũng không. Đối chiến này, giống như hai bên thăm dò và hiểu rõ.

Kết quả thế nào không quan trọng, quan trọng là quá trình.
Trong mắt Mộ Khinh Ca sáng ngời, nhắm tới Thẩm Bích Thành hô lớn: "Lại đến!"

Thẩm Bích Thành cũng sáng mắt, không hề sợ hãi nghênh hướng Mộ Khinh Ca. Hai người giao chiến lần thứ hai, thân ảnh trở nên mơ hồ, nháy mắt đã đánh ra mấy trăm chiêu.

Người ngoài chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng màu tím không ngừng lập lòe.

Mà ở trong mắt Mộ Khinh Ca và Thẩm Bích Thành, lại nhìn đến vô số quyền ảnh và chưởng ấn.

Dưới hồ nước đã bị lực lượng của bọn họ thổi bay, thành một cái ao lõm tròn. Những bọt nước bị đánh bay ngược lên không trung, rồi lại rơi xuống, như ngưng tụ thành chiếc bát lớn trong suốt bao vây hai người bọn họ, khiến người bên ngoài xem càng mơ hồ.

Chiến đấu vẫn tiếp tục đến gần trưa.

Bời vì mệnh lệnh của Hoàng Phủ Hạo Thiên, trận đánh kinh thiên động địa không có ai tới gần.
Tận mắt nhìn thấy thiên tài so đấu thiên tài, cũng chỉ có bốn người bọn họ.

Cuối cùng, nước bị nhấc lên khỏi hồ chợt hạ xuống, trở về chỗ cũ.

Hai thân ảnh đánh đến khó hòa thối lui sang một bên, đứng trên không trung.

"Đánh lâu như vậy, linh lực bọn họ còn có thể giữ cho bọn họ đứng giữa không trung. Hai người này rốt cuộc là quái vật gì? Có bao nhiêu linh lực?" Hoàng Phủ Hoán bị đả kích đến chết lặng, cười khổ nói.

Tu vi hắn là Lam cảnh đỉnh, đúng là cặn bã trước mặt hai người này!

Sự thật tuy đả kích người, nhưng hắn không thể không thừa nhận.

Không trung trên mặt hồ, Thẩm Bích Thành nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca, thần sắc bình tĩnh, gương mặt không nhìn ra một tia ủ rũ. Phải nói là, hai người ngoại trừ quần áo hơi lộn xộn, tinh thần đều rất tốt, hưng phấn trong mắt còn chưa thối lui.
"Ngươi rất không tồi!" Thẩm Bích Thành đột nhiên mở miệng.

"Quá khen, ngươi cũng không kém!" Mộ Khinh Ca câu môi trả lời.

Thẩm Bích Thành lại im lặng, nói với Mộ Khinh Ca: "Hôm nay quá nhiều người, đánh không tận hứng. Ngày khác ngươi và ta tìm chỗ nào không ai quấy rầy đến phân cao thấp."

"Được." Mộ Khinh Ca gật đầu đồng ý.

Nàng vừa đồng ý, Thẩm Bích Thành xoay người biến mất tại chỗ.

Hắn căn bản không quan tâm đứng trên bờ là ai, cũng không quan tâm đây là nơi nào, bị hắn đánh thành thảm trạng gì.

"Nghịch tử! Nghịch tử!" Thẩm gia chủ đứng bên người Nguyên hoàng, tức giận đến dậm chân.

Trơ mắt nhìn con trai mình cứ thế chạy đi, hắn tức giận đến râu ria cũng vểnh lên.

Thở hổn hển mấy hơi, Thẩm gia chủ mới hành lễ nói với Hoàng Phủ Hạo Thiên: "Bệ hạ, khuyển tử vô lễ, đợi Thẩm Ngọc trở về giáo huấn hắn, bắt hắn tự mình vào cung xin lỗi bệ hạ. Thẩm Ngọc không quấy rầy bệ hạ, xin cáo từ trước."
Nói xong, hắn lại gật đầu với cung phụng và Thái tử Hoàng Phủ Hoán, mới xoay người nhanh chóng rời đi.

Về phần Mộ Khinh Ca, giờ phút này hắn không có tâm tình gì hàn huyên cùng nàng. Huống chi hiện tại Mộ Khinh Ca vẫn còn đứng treo lơ lửng trên mặt hồ.

Đợi Thẩm gia chủ rời khỏi, Mộ Khinh Ca chậm rãi đáp xuống bờ hồ.

Nhìn lướt qua bãi lộn xộn xung quanh, khóe miệng nàng giựt giựt, đối diện là khuôn mặt mỉm cười của Hoàng Phủ Hạo Thiên: "Nguyên hoàng... Thật có lỗi."

Hoàng Phủ Hạo Thiên chẳng hề để ý: "Không sao, dùng một Ngự hoa viên của trẫm, đổi lại được xem so đấu xuất sắc như thế, rất đáng giá."

Nguyên hoàng nói, khiến Mộ Khinh Ca 囧 nóng cả mặt.

Người ta mời ngươi tới nhà làm khách, ngươi lại hủy nhà người ta đi. Sao mà nói nổi.

Nội tâm xoắn xuýt, Mộ Khinh Ca đau lòng nói: "Nếu không, Nguyên hoàng thống kê lại tổn thất một chút, ta bồi thường."
"Ha ha ha ha..., không cần." Hoàng Phủ Hạo Thiên cười to xua tay. Sau đó, hắn nói với Hoàng Phủ Hoán: "Mộ tiểu tước gia cũng mệt mỏi, Hoán nhi đưa Mộ tiểu tước gia về dịch quán nghỉ ngơi trước đi."

"Vâng, phụ hoàng." Hoàng Phủ Hoán vui vẻ lĩnh mệnh.

Sau đó, Hoàng Phủ Hạo Thiên hòa ái nhẹ gật đầu với Mộ Khinh Ca, rồi quay người rời đi.

Cung phụng từ lúc Thẩm gia chủ đến vẫn luôn im lặng, nỗ lực giảm xuống cảm giác tồn tại của bản thân, cùng rời đi theo đó.

Đưa mắt nhìn hai người họ rời đi, tươi cười bên miệng Mộ Khinh Ca mới thu liễm lại, híp hai mắt: "Lão giả gầy nhom phía sau Nguyên hoàng bệ hạ là ai vậy?"

Hoàng Phủ Hoán nhẹ cười, cũng không gạt Mộ Khinh Ca: "Đó là vị cung phụng nội cung, phụng dưỡng nhiều thế hệ Hoàng Phủ ta. Cung phụng của Hoàng Phủ gia có tổng cộng bảy vị, bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh của gia chủ Hoàng Phủ gia."
"Bảy vị?" Mộ Khinh Ca kinh ngạc, nói thật: "Hắn rất mạnh." Ít nhất phải mạnh hơn nàng bây giờ. Ba người đứng trên bờ, nàng ngay từ đầu đã chú ý tới, hoặc là nói vẫn luôn chú ý đến vị cung phụng này. Bởi vì dù hắn đã thu liễm hơi thở, nhưng vẫn khiến nàng có cảm giác không dò xét được.

Bình Luận (0)
Comment