Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 512

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Hoa Cầm Tâm bĩu môi nói: "Không phải mẫu thân vẫn luôn dạy nữ nhi, nếu gặp phải nam tử ưu tú, thì không được bỏ lỡ sao? Hiện giờ nữ nhi tìm được rồi, mẫu thân ngược lại trở nên do dự vậy? Chẳng lẽ Mộ tiểu tước gia còn chưa đủ ưu tú sao?"

"Không phải không đủ ưu tú, chỉ là..." Hoa gia chủ hơi nhíu mày, hình như hơi do dự.

"Mà là cái gì?" Hoa Cầm Tâm thúc giục.

Hoa gia chủ vỗ vỗ tay nàng, chậm rãi nói: "Con là nữ nhi ta, tương lai phải kế thừa chức gia chủ Hoa gia. Cho nên con chỉ có thể chiêu một con rể tới ở nhà Hoa gia. Con cảm thấy Mộ tiểu tước gia sẽ đáp ứng sao?"

"Vì sao không đáp ứng?" Hoa Cầm Tâm đứng dậy khỏi lòng mẫu thân, nói như đương nhiên: "Hắn đến từ địa phương nhỏ bé tam đẳng quốc, nếu ở rể Hoa gia chúng ta, là lập tức có thể trở thành quý tộc Thánh Nguyên đế quốc. Muốn gió được gió muốn mưa được mưa, tại sao phải cự tuyệt?"


Hoa gia chủ thở dài, lắc đầu nói: "Con xem con kìa, khi nào mới có thể học được cách nhìn da xem xương?"

Hoa Cầm Tâm phùng má, như bất mãn mẫu thân đánh giá.

Hoa gia chủ tiếp tục nói: "Bên ngoài đều truyền Hoa gia chúng ta có thuật nhìn người. Kỳ thật làm gì có sách nào thần kỳ như vậy? Hoa gia chúng ta chỉ là có thiên phú tuệ nhãn nhìn người rõ hơn người khác vài phần mà thôi. Hơn nữa đặc biệt bồi dưỡng, tích lũy kinh nghiệm mới có thể đi đến hôm nay. Trong từ đường cất tập vẽ do các đời tổ sư biên tập. Con lại cố tình có tính hấp tấp, không chịu học cho tốt. Mộ tiểu tước gia đúng là ưu tú, vô luận thiên phú hay bề ngoài, tiềm lực sau này đều đủ trở thành con rể Hoa gia chúng ta. Nhưng tính cách hắn kiệt ngạo, nếu chỉ liên hôn đơn giản thì còn có khả năng, nếu muốn chiêu hắn đến ở rể, ta thấy con nên từ bỏ ý nghĩ này đi."


"Mẫu thân, con không muốn. Con thích hắn." Hoa Cầm Tâm nháo lên.

Hoa gia chủ nhíu mày: "Ta nói con không hiểu sao?"

"Con hiểu. Nếu hắn không muốn ở rể, con gả qua đó là được." Hoa Cầm Tâm nói thẳng.

"Con nói cái gì? Con là gia chủ tương lai của Hoa gia, sao có thể gả đến ngoại tộc?" Hoa gia chủ khiếp sợ nói.

Hoa Cầm Tâm kéo kéo cánh tay mẫu thân, dựa vào vai nàng, bình tĩnh nói: "Mẫu thân, con cũng nói rồi, con cách vị trí gia chủ còn khoảng cách. Con không phải người được chọn tốt nhất, vị trí gia chủ vẫn nên để lại cho muội muội đi. Muội ấy có thiên phú hơn con, càng giống mẫu thân hơn. Mà con chỉ muốn tìm một phu quân mình thích, sau đó theo hắn cả đời, sinh con dưỡng cái cho hắn."

"Cầm Tâm, con nói nghiêm túc?" Hoa gia chủ kinh ngạc nhìn con gái cả của mình.

Hoa Cầm Tâm gật đầu nói: "Mẫu thân, ngài biết mà, ánh mắt con rất cao. Nếu bỏ lỡ lúc này, con không biết sẽ còn có thể gặp lại người mình thích không."


"Con... Ài..." Hoa gia chủ muốn khuyên bảo nữ nhi, nhưng thấy nàng bướng bỉnh nghiêm túc, một câu không nói nên lời.

Đúng là Hoa gia lợi dụng nữ nhi để phát triển liên hôn, nhưng Hoa gia sẽ không miễn cưỡng bất kỳ một nữ tử nào trong gia tộc, gả cho người mà các nàng không muốn.

Hoa gia chọn nam nhân đều là nhân trung long phượng. Chỉ cần nữ nhi Hoa gia thích, tự nhiên sẽ là một cọc hôn nhân được thắt chặt. Mà chúng nam tử thích nhất là nữ tử Hoa gia thiệt tình. Đây không chỉ liên quan đến nữ nhi gả qua có hạnh phúc không, mà còn liên quan đến mạng lưới quan hệ bện thành có củng cố nắm chắc không.

"Nếu con đã quyết định, mẫu thân sẽ giúp con đi hỏi ý tứ Mộ tiểu tước gia một chút." Hoa gia chủ rốt cuộc nhả ra.

Thấy mẫu thân cuối cùng đáp ứng, Hoa Cầm Tâm vui vẻ đứng lên cười nói: "Đa tạ mẫu thân."
Dáng vẻ này của nàng, Hoa gia chủ không khỏi giội nước lạnh: "Con đừng vui vẻ quá sớm, ta thấy quan hệ giữa vị nữ hoàng Cổ Vu quốc và Mộ tiểu tước gia không cạn. Nói không chừng hai bên đã sớm lưỡng tình tương duyệt, ở bên nhau rồi. Đến lúc đó bị cự tuyệt, con tha hồ mà khóc."

"Hắn ưu tú như vậy, có nữ tử thích là chuyện bình thường. Cùng lắm thì, con và nữ hoàng Cổ Vu thờ chung một chồng là được." Hoa Cầm Tâm nghĩ rất cởi mở.

"Con! Ta sao lại dạy ra một nữ nhi không có tiền đồ vậy chứ." Hoa gia chủ nghe nữ nhi nói mà giận sôi máu, hung hăng chọc trán nữ nhi.

...

Trong dịch quán, Mộ Khinh Ca bị tiếng gõ cửa liên tục đánh thức.

Khó chịu rời giường, thấy người đứng cạnh cửa đang cười nàng đến 'run rẩy cả người' Triệu Nam Tinh.

Nàng vô lực cụp hai vai, gương mặt tràn đầy buồn ngủ, hai mắt nhắm tịt không mở nổi: "Triệu sư huynh, huynh có chuyện gì? Quấy nhiễu giấc ngủ người khác là hành vi không đạo đức, sẽ gặp báo ứng."
"Phi phi! Thu hồi miệng quạ đen của đệ lại. Đệ cho rằng ta tới tìm đệ làm gì? Còn phải chính đệ gây họa!" Triệu Nam Tinh dữ tợn nói.

"Hả?" Mộ Khinh Ca nỗ lực mở mắt ra, thẳng lưng lên, không hiểu ra sao: "Đệ? Đệ gây họa gì chứ?" Nàng không phải chỉ đánh một trận với Thẩm điên, hủy mất Ngự hoa viên của Nguyên hoàng thôi sao? Với cả đã có Thẩm gia phụ trách, liên quan chi đến nàng?

Nhìn Mộ Khinh Ca đầy mặt nghi hoặc, Triệu Nam Tinh lắc đầu thở dài, liếc mắt đánh giá nàng trên xuống: "Thường nói hồng nhan họa thủy, ta thấy đệ chính là thành lam nhan, không ngừng họa thủy. Muốn biết mình gây ra họa gì, thì mau rửa mặt sạch sẽ rồi tới chính sảnh đi, người ta tìm tới cửa rồi."

Triệu Nam Tinh ném xuống lời này, xoay người rời đi, để lại cho Mộ Khinh Ca bóng lưng 'bí hiểm'.
Mộ Khinh Ca sững sờ tại chỗ, não bộ mệt mỏi vận chuyển: "Ta gây họa? Người ta tìm tới cửa?" Nói thầm một câu, Mộ Khinh Ca xoay người về phòng, đóng cửa lại.

Chờ cửa phòng lại mở ra, nàng xuất hiện với tinh thần tỉnh táo. Đôi mắt thanh thấu nào còn mảy may ủ rũ?

Lắc lắc tay áo, Mộ Khinh Ca đi tới chính sảnh.

Còn chưa vào cửa, đã nghe thấy thanh âm Phượng Vu Phi truyền đến: "Hoa gia chủ, mời dùng trà. Tiểu tước gia đêm qua tán gẫu suốt đêm với Thái tử Hoán, vừa mới trở về không lâu. Tiếp đón không được chu đáo, xin thứ lỗi."

Hoa gia chủ? Nàng ta tới làm gì? Nàng và Hoa gia làm gì có xu quan hệ nào!

Mộ Khinh Ca nâng chân chậm rãi hạ xuống, không lập tức đi vào, mà đứng ở ngoài cửa định nghe ngóng một chút chuyện là thế nào.

Quả nhiên, trong chính sảnh truyền ra thanh âm Hoa gia chủ: "Ta thật không phải phép, mạo muội tới chơi, quấy rầy Mộ tiểu tước gia nghỉ ngơi. Nề hà, nữ nhi của ta đối với Mộ tiểu tước gia là vừa gặp đã thương. Không chờ được, một hai đòi ta phải tới cửa hỏi Mộ tiểu tước gia đã cưới thê chưa, trong nhà có hôn ước không."
"Cái này... việc riêng của Tiểu tước gia, ta cũng không hiểu rõ lắm." Thanh âm khó xử từ Phượng Vu Phi truyền ra.

Mộ Khinh Ca nghe lén bên ngoài, như bị sét đánh.

Nàng hiểu được ý Triệu Nam Tinh rồi.

Sờ sờ mặt mình, Mộ Khinh Ca cười khổ không thôi. Xem ra, đúng là mình vô ý gây họa.

Chỉ là nàng không rõ, mình rõ ràng không trêu chọc người Hoa gia, càng không có hành động gì khiến người ta hiểu lầm, làm cho vị tiểu thư Hoa gia kia hiểu lầm. Vì sao, tiểu thư Hoa gia kia lại nhìn trúng nàng!

Mộ Khinh Ca đứng sau cửa, thật sự xoắn xuýt.

Nàng không biết bây giờ mình đi ra, nên giải thích Hoa gia chủ thế nào.

Vừa đến Thiên Đô, nàng cũng không muốn chọc thị phi, nhưng thị phi lại cố tình chọc nàng.

Suy đi nghĩ lại, Mộ Khinh Ca cảm thấy không thể để tiểu thư Hoa gia tiếp tục hiểu lầm nữa. Cắn răng, Mộ Khinh Ca nâng bước vào chính sảnh.
"Mộ tiểu tước gia, ngươi tới rồi." Hoa gia chủ vừa thấy Mộ Khinh Ca, sáng mắt.

Phượng Vu Phi mỉm cười nói với Mộ Khinh Ca: "Tiểu tước gia, Hoa gia chủ tìm ngươi có việc."

"Ta biết rồi." Mộ Khinh Ca gật đầu với nàng, nhìn về phía Hoa gia chủ, giả vờ hỏi: "Hoa gia chủ đột nhiên tới chơi, là có chuyện gì?"

Hoa gia chủ cũng không phải người e thẹn, nói thẳng: "Lần này ta tới là muốn hỏi Tiểu tước gia có hôn phối chưa? Có ý trung nhân không?"

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, rũ mắt cười nói: "Ta đã có thê tử."

Hoa gia chủ sửng sốt, bị Mộ Khinh Ca trả lời làm chấn động. Nàng cười trừ: "Lời Mộ tiểu tước gia là thật?"

Mộ Khinh Ca biết mạng lưới tình báo Hoa gia rất lợi hại, cho nên không giấu giếm, nói thẳng: "Dĩ nhiên là thật. Chỉ là, thê tử ta đã qua đời." Nàng không tin Hoa gia sẽ cho nữ nhi mình làm vợ kế!
"Đã qua đời!" Hoa gia chủ hơi kinh ngạc, lập tức khôi phục bình tĩnh, nói với Mộ Khinh Ca: "Nếu như thế, Mộ tiểu tước gia có lẽ cần tìm người hầu hạ bên cạnh đi!"

Mộ Khinh Ca sửng sốt, không ngờ Hoa gia chủ cư nhiên chưa từ bỏ ý định.

Đang định đáp lời, lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến thanh âm nữ tử: "Bên cạnh hắn đã có ta, không cần nữ nhân khác!"

Bình Luận (0)
Comment