Edit: Diệp Lưu Nhiên
Khương Ly nói, khiến Mộ Khinh Ca bình tĩnh hơn nhiều.
'Đúng vậy! Chỉ cần ta không ngừng cường đại lên, là có thể rút ngắn lại chênh lệch giữa chúng ta.' Mộ Khinh Ca tự nói với mình.
"Rốt cuộc kẻ nào khua môi múa mép trước mặt ngươi thế?" Mạch não Khương Ly lại trở về nguyên điểm.
"Hàn Thải Thải." Lúc này, Mộ Khinh Ca không giấu nàng.
"Hàn Thải Thải? Thiếu chủ Vạn Tượng Lâu?" Khương Ly có chút ngoài ý muốn.
Năng lực tình báo của Khương Ly luôn khiến Mộ Khinh Ca bội phục. Nàng nhìn đối phương: "Ngươi có hiểu biết gì về Vạn Tượng Lâu?"
Khương Ly khinh thường nở nụ cười: "Chỉ là đứa con trai bị vứt bỏ ở Hàn gia hỏa hệ Trung Cổ Giới, bị trục xuất đến Lâm Xuyên tự sinh tự diệt thôi." Nói xong, ánh mắt nàng hơi ngưng lại, nói: "Nhưng mà cho dù là khí tử Trung Cổ Giới, cũng là bá chủ một phương ở đại lục Lâm Xuyên rồi."
"Lai lịch Hàn gia, rất nhiều người biết sao?" Mộ Khinh Ca kinh ngạc hỏi.
Khương Ly lắc đầu nói: "Ta không biết có bao nhiêu người biết, nhưng đại lục Lâm Xuyên nghìn năm qua bỗng nhiên nhảy ra một người Hàn gia, dĩ nhiên khiến cho nhiều thế lực thăm dò. Thế lực lớn chân chính trong Trung Cổ Giới căn bản không phải bí mật gì. Một vài bí văn, thêm chút công sức là có thể tìm hiểu ra được."
Thì ra là vậy.
Mộ Khinh Ca lại có cảm giác giữa tam đẳng quốc và quốc gia khác, bản chất khác nhau.
"Nhưng mà, Hàn Thải Thải hình như không chấp nhận mình bị trục xuất, một lòng một dạ muốn trở về lấy lại danh dự ở Trung Cổ Giới. Ta đoán là hắn sẽ không ở đại lục Lâm Xuyên lâu." Khương Ly lại ném ra một tin giật gân.
Mộ Khinh Ca trừng lớn hai mắt, từ trong tình báo của Khương Ly, nàng cảm nhận được quyết tâm như lần Hàn Thải Thải muốn liều chết cắn nuốt Hỏa Vân Dương Viêm.
Đột nhiên, Khương Ly xoay người ghé bên nàng, ánh mắt sáng láng đánh giá nàng mấy lần.
Bị ánh mắt trần trụi kia nhìn, khiến Mộ Khinh Ca sởn tóc gáy: "Ngươi nhìn gì đấy?"
Khương Ly híp híp mắt vươn tay, chạm đến đường cong duyên dáng ở cằm Mộ Khinh Ca: "Ngươi nói xem, có phải Hàn Thải Thải kia biết ngươi là nữ nên mới nói câu kia không? Lo ngươi bị Thánh Vương bệ hạ cuỗm đi mất?"
Sắc mặt Mộ Khinh Ca túng quẫn, duỗi tay đánh rớt cái tay tác oai tác quái của Khương Ly: "Đừng nói bậy!"
Khương Ly nhanh chóng thu tay về, trừng lớn mắt: "Ta nói bậy? Ta mới không nói bậy. Ngươi là gia hỏa trì độn chuyện tình cảm. Người khác thích ngươi, ngươi cũng không nhìn ra được, đúng là không cứu nổi."
Mộ Khinh Ca không phản bác được.
Nàng đúng là trì độn chuyện tình cảm, nhưng bất kể thế nào nàng cũng không tin Hàn Thải Thải sẽ thích nàng!
Gia hỏa tâm tư xảo trá kia, sao có thể dễ dàng thích một người?
"Được rồi, đừng suy nghĩ miên man. Ngủ đi." Mộ Khinh Ca lật người, đưa lưng về phía Khương Ly, kéo chăn đắp cho mình.
Khương Ly kéo khóe miệng, nhịn không được vỗ nàng một cái, nói thầm: "Rốt cuộc là ai suy nghĩ miên man hả?"
Dứt lời, nàng cũng nghiêng người nằm, lôi kéo chút chăn.
Một cái chăn bị hai người lôi kéo nhau. Không có khói thuốc súng, ngược lại có thêm lạc thú giữa tỷ muội khuê phòng.
Nếu là bị Long Nha Vệ, hay là những người từng chấn động với biểu hiện bá khí của Mộ Khinh Ca thấy một màn hình ảnh thiếu nữ thế này, không biết bao nhiêu người sẽ kinh ngạc đến ngây người, té rớt bao nhiêu cằm, rơi bao nhiêu tròng mắt.
"Nếu ngươi lo lắng, vậy chờ gặp Thánh Vương bệ hạ rồi đi hỏi rõ ràng chẳng phải được rồi sao?" Đột nhiên, Khương Ly ném ra một câu.
Mộ Khinh Ca đã nhắm mắt, lại mở mắt: "Nói sau đi." Sau đó, lại nhắm mắt.
'Nếu quyết định là người này, như vậy hắn là ai có gì quan trọng sao? Cách xa quá, thì mình cố gắng đến gần là được.' Tự nói thầm trong lòng, Mộ Khinh Ca dần dần ngủ.
Ngày thứ hai, sáng sớm.
Mộ Khinh Ca tinh thần no đủ rời khỏi phòng Khương Ly.
Những thị nữ chuẩn bị hầu hạ Khương Ly rời giường, còn có thị vệ trong dịch quán đều bị nàng làm cả kinh đến nồi bát gáo chậu quăng hết ra đất.
Mộ tiểu tước gia đến dịch quán lúc nào? Sao lại rời đi từ phòng nữ hoàng bọn họ?
Hu hu hu, trong sạch nữ hoàng bệ hạ bị hủy rồi sao?
Nhóm nữ quan Cổ Vu quốc mang theo tâm tình bi phẫn nhảy vào phòng Khương Ly. Khương Ly hẵng còn buồn ngủ bị đánh thức, tức giận rống lên: "Cút đi!!!"
Chấn đến toàn bộ nóc nhà dịch quán đều lung lay.
Mộ Khinh Ca về tới dịch quán, mấy ngày liền nàng không rời đi nữa.
Thoáng cái đã qua năm ngày, hội Lâm Xuyên sắp tổ chức.
Sáng sớm, trong hoàng cung đã phái người đưa tới quy tắc hội Lâm Xuyên, giao vào tay đại biểu của các quốc gia các thế lực trong dịch quán.
Nghiêm khắc mà nói, hội Lâm Xuyên lần này chỉ là trận so đấu giữa tam đẳng quốc và nhị đẳng quốc. Những thế lực khác và Thánh Nguyên đế quốc đã sớm được danh ngạch, chẳng qua là phải ngồi ở một bên xem diễn thôi.
Cho nên quy tắc đại hội có ba vòng. Lấy đoàn thể tiến hành đào thải, bốn quốc gia thắng được sẽ chiếm được bốn danh ngạch cuối cùng.
Chỉ là thời điểm khi Mộ Khinh Ca đọc quy tắc, nội tâm dâng lên một tia nghi hoặc.
"Làm sao vậy?" Triệu Nam Tinh thấy thần sắc Mộ Khinh Ca khác thường, mở miệng hỏi.
Mộ Khinh Ca đưa quy tắc trong tay cho Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi, nhíu mày nói: "Lần này người tứ đại gia tộc cũng sẽ tham gia."
"Bọn hắn đi góp vui cái gì?" Triệu Nam Tinh kinh ngạc nói.
Phượng Vu Phi càng quan tâm đến vấn đề chia danh ngạch: "Nếu thêm bọn họ tham gia mà thắng, vậy cũng phải chia cho một danh ngạch sao?"
Mộ Khinh Ca lắc đầu nói: "Đây là chỗ kỳ quái. Thật ra mỗi lần tổ chức hội Lâm Xuyên, tứ đại gia tộc đều sẽ chiếm được vị trí trong danh ngạch của Hoàng Phủ hoàng thất, cho nên sẽ không tham gia hội Lâm Xuyên. Lần này tuy rằng tham gia, lại chỉ là tham gia chứ không có tranh đoạt danh ngạch."
Triệu Nam Tinh cũng gật đầu, vừa nhìn quy tắc vừa nói: "Trên quy tắc có nói, tộc nhân trong tứ đại gia tộc tham gia hội Lâm Xuyên, chỉ là để cho đệ tử các gia tộc có cơ hội rèn luyện."
"Kỳ quái vậy? Không được bất kỳ chỗ tốt gì, mà tứ đại gia tộc vẫn muốn tham gia?" Phượng Vu Phi cũng nghi hoặc hỏi.
Mộ Khinh Ca cẩn thận nghĩ, mím môi nói ra suy đoán của mình: "Cũng không phải không có chỗ tốt. Nếu trong hội Lâm Xuyên, có thể tiêu hao thế lực các nước, vậy khi thăm dò vào di tích Thượng Cổ, người được lợi là bọn họ."
"Nhưng nói vậy không khỏi có chút gượng ép." Triệu Nam Tinh do dự nói.
Mộ Khinh Ca nhíu mày gật đầu: "Đây chính là chỗ khiến ta kỳ quái. Hiện tại không hiểu nổi, có lẽ ở hội Lâm Xuyên sẽ dần hiểu."
"Ừm." Triệu Nam Tinh gật đồng đồng ý.
Dù sao tứ đại gia tộc tham gia đã được định, bọn họ phản đối cũng vô dụng.
Triệu Nam Tinh vùi đầu cẩn thận nghiên cứu quy tắc thi đấu, sau đó đưa quy tắc cho Phượng Vu Phi. Hắn nhìn về phía Mộ Khinh Ca nói: "Thi đấu ba vòng, mỗi vòng thi bảy ngày, sau đó nghỉ ngơi ba ngày, lại tiếp tục. Vòng thứ nhất là xa luân chiến, sáu quốc gia tranh đoạt danh ngạch chia thành sáu lôi đài. Người các quốc gia mang đến sẽ chia thành hai đội một thủ một công. Đội thủ phụ trách bảo vệ lôi đài, nếu lôi đài của nước đó bị đoạt, tức thì đội ngũ đại biểu cho nước đó phải ngừng thi đấu một vòng tuần hoàn. Đội công chịu trách nhiệm công kích lôi đài nước khác, thua sẽ không có ảnh hưởng gì. Thủ lôi thành công một lần, đạt được ba tích điểm. Công lôi thắng một lần, đạt được hai tích điểm. Thời gian đấu bảy ngày sẽ không phân biệt ngày đêm. Một khi bắt đầu, chấm dứt sẽ vào bảy ngày sau. Cuối cùng xếp theo tích điểm. Quy tắc đã nói rõ, hai quốc gia bị đào thải sẽ dựa vào tổng tích điểm ở cả ba vòng."
Phượng Vu Phi đã xem xong, cười nói: "Nếu ở trong trăm chiêu công chiếm được lôi đài mới xem như thủ lôi thất bại, bị ngừng đấu một vòng. Nếu ngoài trăm chiêu mới đánh thắng được người thủ lôi, chỉ coi như là khiêu chiến thành công, có thể tiếp tục khiêu chiến lôi đài khác, mà người thủ lôi không tính là thất bại."
Mộ Khinh Ca cong ngón tay gõ mặt bàn, nhắc nhở hai người: "Cho nên chúng ta phải nhớ rõ quy tắc này. Nếu muốn đối phương ngừng đấu một vòng, mất đi ít nhất mười tích điểm, nhất định phải trong vòng trăm chiêu đá được đối phương xuống lôi đài."
"Đây là chia theo tích điểm. Nếu người của chúng ta có thể khiến nước họ ngừng đấu, tích điểm của bọn họ sẽ bị ảnh hưởng." Phượng Vu Phi nói.
Triệu Nam Tinh suy diễn trong lòng một lần, lắc đầu nói: "Không, chúng ta không thể chỉ nhìn kết quả một vòng. Còn có hai đợt thi đấu nữa, vòng thứ nhất này chúng ta phải cố gắng thắng được tích điểm."
Mộ Khinh Ca tán đồng nói: "Không sai. Hiện tại không phải thời điểm tranh thắng thua, chúng ta trước tiên phải giữ chắc tích điểm của mình. Cho nên phải mấu chốt chọn người thủ lôi, cần phải gánh được công kích từ ba nước nhị đẳng quốc, không thể bị ngừng đấu, mất đi thời gian lấy tích điểm. Mà người được chọn công lôi, chỉ cần bảo đảm mỗi lần công kích có thể lấy được tích điểm là được rồi."
Nghe thì không khó, nhưng chân chính thực hiện thì...
Phượng Vu Phi và Triệu Nam Tinh liếc nhau, cười khổ trong lòng.
Người bọn họ mang đến cho dù là tinh nhuệ trong nước, nhưng đối với người nhị đẳng quốc vẫn có chênh lệch nhất định. Vô luận là thủ lôi hay công lôi, đều không chiếm được ưu thế.