Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 535

Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Mộ tiểu tước gia ở trong xe sao? Thiếu chủ nhà ta nói, Mộ tiểu tước gia là khách quý trong Lâu, cố ý chuẩn bị phòng tốt nhất, xin Mộ tiểu tước gia xuống xe để ti chức đưa ngài qua."

Mộ Khinh Ca nhíu mày. Suy nghĩ đầu tiên là 'Hàn Thải Thải đang làm cái quỷ gì?'

"Thì ra Mộ tiểu tước gia và thiếu chủ Vạn Tượng Lâu có giao tình." Hoàng Phủ Hoán ý vị thâm trường cười nói.

"Ngươi mau đi đi, xem hắn làm trò gì? Có chuyện gì thì ngươi cứ kêu to ra, ta sẽ tới cứu ngươi!" Khương Ly nói với Mộ Khinh Ca.

Khóe miệng Mộ Khinh Ca co rút, cực kỳ im lặng đối với Khương Ly.

Đương nhiên, nàng cũng không có xấu hổ. Bước xuống khỏi xe ngựa trước mắt bao người, đi theo người Vạn Tượng Lâu vào trong.

Mộ Khinh Ca bị dẫn vào đường nhỏ hẻo lánh, càng đi càng an tĩnh, dường như cách xa đại sảnh đấu giá.


"Ta là tới tham gia hội đấu giá." Mộ Khinh Ca nhắc nhở nói.

Lần hội đấu giá này, nàng cần phải lấy được đồ vật. Nếu bỏ lỡ, lần sau không biết phải chờ đến năm nào tháng nào.

Người hầu dẫn đường phía trước dừng lại, xoay người cung kính nói với Mộ Khinh Ca: "Mộ tiểu tước gia yên tâm, thiếu chủ nói sẽ không cản trở việc của ngài."

Dứt lời, người hầu lại tiếp tục xoay người dẫn đường.

Mộ Khinh Ca nhăn mi, chỉ có thể đuổi kịp.

Vạn Tượng Lâu ở Thiên Đô thật sự rất lớn, giống như cung điện.

Mộ Khinh Ca đi theo người hầu vòng vèo hồi lâu, mới tiến vào kiến trúc.

Trong kiến trúc có vô số hành lang gấp khúc, chằng chịt đan xen khắp nơi, tựa như mê cung. Nếu không có người dẫn dắt, rất dễ dàng đi nhầm đường, bị lạc phương hướng.

Mộ Khinh Ca đi theo người hầu vòng tới vòng lui, thời điểm đi qua một hành lang gấp khúc mới thấy được cảnh tượng đại sảnh bán đấu giá.


Lúc này, bên trong đã dần ngồi đầy người.

Rất nhiều người ở Thiên Đô trong khoảng thời gian này, khiến Mộ Khinh Ca quen mặt.

Tứ đại gia tộc, tam đại thế lực, nhị đẳng quốc, còn có Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi cũng ở trong đó. Lúc nàng sắp đi qua hành lang gấp khúc kia, còn thấy được Khương Ly và Hoàng Phủ Hoán.

Đi hết hành lang gấp khúc có chỗ rẽ.

Sau khi rẽ vào, xung quanh thoáng cái an tĩnh lại.

Lại lên mấy tầng thang lầu, xuống mấy tầng thang lầu, xuyên qua một cây cầu hình vòm, Mộ Khinh Ca rốt cuộc được đưa vào kiến trúc trông như tòa bảo tháp ba tầng.

Bố trí kiến trúc, Mộ Khinh Ca thấy cực kỳ khoa trương. Kim sắc hường phấn không chỗ nào không có, vừa thấy đã biết là địa bàn của ai.

Người hầu dẫn Mộ Khinh Ca tới, rồi yên lặng lui xuống.

Cửa lớn đóng lại, Mộ Khinh Ca đảo qua xung quanh, nhíu mày trầm giọng nói: "Hàn Thải Thải, ngươi lại làm cái quỷ gì?"


"Ngươi không thể khách khí với ta chút à?" Thanh âm lười biếng của Hàn Thải Thải truyền đến.

Ngay sau đó, mấy thiếu nữ độ tuổi thanh xuân đi tới, kéo mấy tầng sa mỏng ngăn trở tầm mắt Mộ Khinh Ca lên, lộ ra Hàn Thải Thải đang nằm trên giường ngủ trong cùng.

Hàn Thải Thải nằm ngủ trên giường, tay chống đầu, sợi tóc tùy ý lả tả, vạt áo trước mở rộng lộ ra xương quanh và vòm ngực mê người. Những cẩm bào thêu hoa tầm thường, được hắn nâng lên như yêu nghiệt.

Đôi mắt phượng hẹp dài, tràn ngập tinh quang nhỏ vụn, u buồn mà thần bí.

Mộ Khinh Ca bình tĩnh nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Ta muốn đi tham gia hội đấu giá, đây là phòng ngươi chuẩn bị cho ta?"

Hàn Thải Thải không để ý ngữ khí của nàng, chỉ nhàn nhạt nói: "Đồ ngươi muốn ở chỗ ta, còn đi tham gia hội đấu giá làm gì?"
"Bản đồ ở chỗ ngươi?" Mộ Khinh Ca nhíu mày, không tin nói.

Hàn Thải Thải tựa hồ đã sớm dự liệu nàng nghi ngờ. Tay áo rộng phất lên, lộ ra hộp gỗ dưới tay áo.

Tầm mắt Mộ Khinh Ca trực tiếp rơi trên hộp gỗ kia, dường như bên trong là bản đồ Tâu châu Trung Cổ Giới mà nàng muốn.

"Một mình lấy đồ của người ủy thác, hình như không phù hợp với quy củ Vạn Tượng Lâu?" Mộ Khinh Ca nheo mắt, cảnh giác hỏi.

"Chỉ cần lấy được đồ vật mà người ủy thác muốn, đặt ở đâu chả giống nhau?" Hàn Thải Thải đột nhiên ngồi dậy trên giường.

Động tác hai chân hắn lộ ra từ áo bào.

Mộ Khinh Ca lúc này mới phát hiện, tên này cư nhiên không mang giày vớ, mà trần trụi đôi chân.

Ánh mắt dời khỏi người Hàn Thải Thải, Mộ Khinh Ca hỏi: "Người ủy thác muốn cái gì?"

"Một viên đan dược Bảo cấp có thể nghịch thiên cải mệnh." Hàn Thải Thải nói.
Đan dược Bảo cấp!

Còn muốn nghịch thiên sửa mệnh!

Mộ Khinh Ca im lặng.

Trong thời gian này, nàng vẫn theo đuổi đột phá cảnh giới, chưa có tu luyện nhiều về đan đạo hay luyện khí thuật.

Hiện nay thuật luyện đan của nàng vẫn chỉ dừng lại ở cảnh giới đan sư Linh cấp như cũ. Dù nàng có được cảnh giới hoàn mỹ, nhưng vẫn là đan sư Linh cấp, chưa đột phá đến đan sư Bảo cấp.

Mà thuật luyện khí, nói ra hơi hổ thẹn. Hiện tại chế tạo Bảo khí, vấn đề không lớn, nhưng muốn chế tạo Thần khí lại rất khó.

"Ta không có đan dược Bảo cấp." Im lặng một lúc, Mộ Khinh Ca nói thật.

"Ta biết." Hàn Thải Thải không bất ngờ.

Nếu biết rồi, vậy Hàn Thải Thải có ý gì?

Mộ Khinh Ca nhìn về phía Hàn Thải Thải, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Hàn Thải Thải cầm hộp gỗ trên giường, đột nhiên ném tới Mộ Khinh Ca. Ánh mắt Mộ Khinh Ca co rụt lại, duỗi tay tiếp được, nhưng ánh mắt vẫn nghi hoặc.
Thanh âm lười biếng của Hàn Thải Thải tùy theo bay tới: "Ta đã hẹn tốt với đối phương, trong ba năm ngươi sẽ mang Địa Hoàng Đan đến Trung Cổ Giới tìm hắn."

"Ngươi nói cái gì?" Mộ Khinh Ca trừng lớn mắt, nàng không thể tin được Hàn Thải Thải cư nhiên dám tự mình làm chủ thay nàng.

Địa Hoàng Đan! Đối phương muốn cư nhiên là Địa Hoàng Đan!

Địa Hoàng Đan quả thực thuộc về đan dược Bảo cấp, tác dụng của nó chính là khiến người chết trong vòng trăm năm thân thể không rữa nát, thần hồn bất diệt.

Nếu đụng phải cơ duyên, là có thể khiến người chết sống lại!

Là người nào, cư nhiên cần Địa Hoàng Đan?

"Kinh ngạc vậy làm gì? Dù ta không đáp ứng, nhưng khi ngươi biết điều kiện này, cũng sẽ đáp ứng không phải sao?" Thấy mặt Mộ Khinh Ca biến đen, Hàn Thải Thải không hề để ý.
Mộ Khinh Ca trầm mặc.

Đích xác, lời hứa trong ba năm, đổi lấy bản đồ Trung Cổ Giới, nàng sẽ đồng ý không do dự.

Hơn nữa, trong ba năm tấn chức lên đan sư Bảo cấp đối với nàng cũng không quá khó.

Chỉ là, vì sao Hàn Thải Thải đáp ứng thay nàng?

"Người cần thực hiện lời hứa là ta, ngươi thay ta đáp ứng rồi, vạn nhất ta không làm được thì sao? Ngươi sẽ làm thế nào?" Mộ Khinh Ca trầm mặt.

Nhưng, Hàn Thải Thải lại không hề lo lắng: "Ta có lòng tin với ngươi."

"..." Mộ Khinh Ca còn có thể nói gì?

Không đáp ứng thì cũng đã đáp ứng rồi.

Nàng nhẹ rũ mắt, nhìn hộp gỗ trong tay.

Đầu ngón tay gảy lên móc chụp, mở nắp hộp ra. Bên trong hộp gỗ là một tấm bản đồ da thú không biết tên.

Mộ Khinh Ca lấy bản đồ từ hộp gỗ, kéo mở ra hai bên nhìn lướt qua.

Phía trên là địa danh xa lạ, đánh dấu chữ 'Tây châu Trung Cổ Giới'. Địa vực trong bản đồ cực kỳ bao la, thậm chí có thể so được với toàn bộ Lâm Xuyên.
Nàng nâng mắt, bình tĩnh nói với Hàn Thải Thải: "Làm sao ta biết đây là bản đồ thật?"

Hàn Thải Thải phất tay áo nói: "Vạn Tượng Lâu không bán hàng giả. Huống chi, bản đồ này ta đã tự mình kiểm nghiệm qua."

Mộ Khinh Ca mím môi trầm tư. Gia tộc Hàn Thải Thải vốn đến từ Trung Cổ Giới, có lẽ tương đối hiểu biết đối với địa vực Tây châu. Cho nên, có thể bảo đảm tính chuẩn xác của bản đồ.

Cất tốt bản đồ vào cổ tay áo, Mộ Khinh Ca hỏi: "Người ủy thác là ai? Ta luyện chế xong Địa Hoàng Đan thì phải gặp hắn thế nào?"

Hàn Thải Thải nhẹ giương khóe miệng, lộ ra nụ cười yêu dã mà lười biếng: "Ngươi không cần lo lắng. Chờ ngươi luyện chế xong Địa Hoàng Đan, rồi giao đồ ngươi làm cho Vạn Tượng Lâu là được."

Mộ Khinh Ca nghe xong, nhíu mày: "Thời gian ba năm, ta không cam đoan còn ở Lâm Xuyên."
"Vạn Tượng Lâu không phải chỉ có ở Lâm Xuyên. Ba năm sau, ta cũng không ở nơi này." Hàn Thải Thải nói.

Mộ Khinh Ca híp mắt, suy đoán ý tứ trong lời Hàn Thải Thải. Lại liên hệ tới Khương Ly từng miêu tả về Hàn Thải Thải. Nàng đã đoán được, Hàn Thải Thải chắc là muốn trở về Hàn gia Trung Cổ Giới rửa sạch khuất nhục.

Nhưng, hắn chắc chắn lần này có thể trở về thành công? Hơn nữa có thể khống chế Hàn gia? Nếu Trung Cổ Giới cũng có Vạn Tượng Lâu, vậy chỉ có thể xuất từ Hàn gia.

Hàn Thải Thải bảo nàng giao Địa Hoàng Đan cho Vạn Tượng Lâu, đã nói lên hắn đủ tin tưởng có thể trong vòng ba năm khống chế Hàn gia Trung Cổ Giới.

Bình Luận (0)
Comment