Edit: Diệp Lưu Nhiên
Điểm này, Khương Ly từ nhỏ đã biết. Cho nên, nếu trái tim nói cho nàng biết nguy hiểm đang đến gần, vậy nàng phải thuận theo tâm, tra cho rõ ràng.
"Khương nữ hoàng." Đột nhiên, Hoàng Phủ Hoán đi tới chỗ Khương Ly.
Khương Ly bất động thanh sắc thả tay mình xuống, ngước mắt nhìn nam tử tôn quý đi tới chỗ mình.
Lấy thân phận Hoàng Phủ Hoán, nói hắn là nam tử tôn quý nhất trong lớp trẻ ở Lâm Xuyên cũng không quá. Nếu là ở thời gian khác, tình cờ gặp gỡ như vậy, không chừng Khương Ly sẽ đối xử ôn hòa với hắn chút.
Nhưng hiện tại, lo lắng trong lòng nàng còn chưa giải, đâu ra tâm trạng cùng Hoàng Phủ Hoán nói chuyện yêu đương?
"Khương nữ hoàng, vòng đấu thứ hai đã kết thúc. Ba ngày nghỉ ngơi sắp tới, không biết Khương nữ hoàng có tính toán gì không?" Hoàng Phủ Hoán chủ động mời.
Tựa hồ sau khi hắn thổ lộ, hành vi ngôn từ của hắn càng trở nên lớn mật và thẳng thắn.
Khương Ly câu môi cười lạnh: "Xin lỗi, Thái tử điện hạ. Ta phải đi thân thân Khinh Ca mới từ 'lung' ra, phải ở bên cạnh cùng hắn, không muốn đi đâu."
"Vậy..." Hoàng Phủ Hoán cũng không cảm thấy ngoài ý muốn đối với lời Khương Ly. Hắn cũng không tức giận, nụ cười vẫn duy trì như cũ, nói: "Vậy, Hoán sẽ không quấy rầy. Chờ nữ hoàng bệ hạ rảnh rỗi, Hoán lại mời nữ hoàng bệ hạ."
Dứt lời, hắn xoay người rời đi, không hề dây dưa dài dòng.
Sự sòng phẳng này, trái lại khiến người ta sinh thêm mấy phần thưởng thức.
Nhìn Hoàng Phủ Hoán rời đi, Khương Ly cũng rời khỏi sơn cốc thi đấu. Nàng không trở về dịch quán của mình, mà đi tới dịch quán của tam đẳng quốc.
...
Trở lại dịch quán, Mộ Khinh Ca không nhiều lời với Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi, chui vào phòng mình.
Đóng cửa phòng lại, Mộ Khinh Ca quay người biến mất tại chỗ, đi vào không gian.
Bên trong không gian dường như không có gì khác. Nguyên Nguyên còn đang chơi đùa ở đồng cỏ. Ngân Trần thì an tĩnh tu luyện.
Duy nhất thiếu, là Manh Manh.
"Mẫu thân lão đại!" Nhìn thấy Mộ Khinh Ca xuất hiện, Nguyên Nguyên lập tức vui vẻ chạy vội tới nàng.
Đứa trẻ bụ bẫm nhào vào lòng ngực, Mộ Khinh Ca vội vàng vươn tay đón lấy.
Nguyên Nguyên ăn Bát Hoang Hư Không Viêm, bây giờ đã thành đứa trẻ ba bốn tuổi. Đột nhiên nhào qua, khiến hai tay Mộ Khinh Ca trĩu xuống.
"Mẫu thân lão đại, Nguyên Nguyên nhớ ngài. Ngài sao giờ mới đến nha!" Dựa vào lòng ngực Mộ Khinh Ca, Nguyên Nguyên thân mật dụi dụi áo nàng. Mộ Khinh Ca truyền đến mùi hương khiến hắn thoải mái nhắm mắt lại.
Đối với tiểu hài tử, Mộ Khinh Ca thật sự không có kinh nghiệm gì.
Giao tiếp với tiểu hài tử, càng thiếu thốn hơn.
Dù Nguyên Nguyên không phải đứa trẻ bình thường, hắn là dị hỏa. Là Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm đứng đầu bảng xếp hạng dị hỏa ở Lâm Xuyên giới.
Nhưng hiện tại hắn chính là một đứa trẻ, hơn nữa còn là đứa trẻ trưởng thành sớm.
Cảm giác được Nguyên Nguyên đang dụi dụi ngực mình, dù có huyễn khí ngụy trang, nhưng vẫn làm Mộ Khinh Ca đỏ mặt. Nàng xách cổ áo Nguyên Nguyên lên, không chút khách khí ném hắn ra ngoài, cố ý trầm mặt: "Manh Manh đâu?"
Nguyên Nguyên ủy khuất bò dậy dưới đất, xoa xoa cái mông bụ bẫm của mình: "Nàng ấy biết mẫu thân lão đại sắp vào, nên trốn đi rồi."
Khóe miệng Mộ Khinh Ca hơi co lại, đi tới Lôi Trì ném xuống một câu: "Bảo nàng ta tới Lôi Trì gặp ta, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả."
Nàng và Thẩm Bích Thành đại chiến qua đi, thân thể mệt mỏi. Thời cơ luyện thể tốt nhất, tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Đi vào Lôi Trì, Mộ Khinh Ca chìm toàn bộ thân thể mình vào trong đó. Lực lôi điện ở Lôi Trì không ngừng du tẩu trên người nàng, phát ra tiếng vang 'xẹt xẹt', rèn luyện làn da, máu thịt và xương cốt nàng.
Mộ Khinh Ca đắm chìm trong tu luyện, chờ cơ thể nàng vận hành một vòng chu thiên. Mở hai mắt, hai tia lôi điện thực chất bắn ra khỏi mắt nàng.
Mà ở góc Lôi Trì, Manh Manh ngồi xổm ở đó, trong tay cầm gậy gỗ nhỏ liên tục chọc dưới đất.
"Manh Manh." Nhìn nàng, Mộ Khinh Ca mở miệng.
Đột nhiên nghe thấy thanh âm Mộ Khinh Ca, Manh Manh sợ tới mức vứt gậy gỗ đi, đột nhiên đứng lên, hai tay giấu sau người.
Bộ dáng của nàng khiến Mộ Khinh Ca nhướng mày, khóe miệng nở nụ cười nhạt nghiền ngẫm: "Ngươi khẩn trương cái gì?"
"Không, không có gì nha!" Ánh mắt Manh Manh phiêu hốt, căn bản không dám nhìn Mộ Khinh Ca.
Dáng vẻ chột dạ kia, khiến Mộ Khinh Ca cười lạnh. Nàng thu liễm biểu tình, trầm giọng hỏi: "Ta hỏi ngươi, khi ta so đấu với Thẩm Bích Thành, ngươi đột nhiên nói câu Hỏa linh căn bẩm sinh là có ý gì?" Nếu nàng không nhớ lầm, khi nàng vừa mới đến thế giới này, vận dụng lôi hệ dị năng bị Tư Mạch thấy được, cũng kinh ngạc nói câu Lôi linh căn.
"A! Ta không có nói gì, có phải chủ nhân nghe lầm rồi không? Bảo bảo chả nói gì sất." Manh Manh mạnh mẽ lắc đầu.
"Thật sự không có?" Mộ Khinh Ca híp mắt nguy hiểm: "Vậy tốt, về sau ta không cho ngươi đan dược nữa."
"Ôi đừng mà!!" Manh Manh thê lương hô.
Tuy nói nhai đan dược không thể tăng tiến thực lực nàng. Nhưng một khi ăn rồi thì như bị nghiện, như giòi trong xương, ném không xong mà bỏ cũng không được. Một khi không có, quả thực chính là muốn mạng già.
Manh Manh vẻ mặt đưa đám, bĩu môi: "Chủ nhận thật xấu! Lần nào cũng uy hiếp bảo bảo!"
Mộ Khinh Ca giơ tay lên, đầu ngón tay quấn quanh lôi điện như rắn, tạc xuống dưới chân Manh Manh tạo thành hố nhỏ. Manh Manh hoảng sợ nhảy gấp ra sau, tránh khỏi nguy hiểm.
Vẻ mặt nàng hoảng sợ nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca thần sắc hờ hững nói: "Rất nhiều chuyện ngươi luôn lấy tu vi ta ra, mà từ chối không nói. Nhưng ngươi phải làm rõ chút, ta mới là chủ nhân của ngươi, ngươi cần phải nghe lệnh của ta. Cái gì có lợi cho ta, có hại cho ta, người phán đoán là ta chứ không phải ngươi."
"Chủ nhân..." Manh Manh ngơ ngẩn nhìn Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca như vậy, nàng chưa bao giờ tiếp xúc qua.
Mộ Khinh Ca chậm rãi đứng dậy khỏi Lôi Trì, tới bên bờ. Đi tới trước mặt Manh Manh, từ trên cao nhìn xuống nàng: "Hiện tại, ta hỏi ngươi, Hỏa linh căn bẩm sinh là cái gì."
Trên mặt nàng giăng kín bóng tối. Cảm xúc giữa hai đầu lông mày lạnh nhạt như hàn băng.
Manh Manh sững sờ đứng tại chỗ, ngửa đầu nhìn Mộ Khinh Ca.
Nàng vẫn luôn cho rằng, Mộ Khinh Ca chỉ đang trưởng thành. Cho dù bây giờ nàng ấy không nhỏ yếu, nhưng vẫn là tôm tép. Mà giờ phút này, nàng cảm nhận được nội tâm vô cùng cường đại của Mộ Khinh Ca.
'Có lẽ, thực lực chủ nhân chưa đủ. Nhưng nội tâm nàng ấy thì mạnh mẽ không ai có thể sánh được!' Manh Manh thầm nói trong lòng.
"Hỏa linh căn bẩm sinh, xem như là một người có cơ duyên. Cơ duyên quyết định tương lai hắn có thể đến độ cao nào." Manh Manh rốt cuộc mở miệng.
Vừa mở miệng, nàng cũng thu lại hình tượng Manh Manh thường ngày, thêm mấy phần nghiêm túc.
Nàng nghiêm túc ngửa đầu, nhìn về Mộ Khinh Ca bị bao phủ bởi bóng tối trước mặt nàng, mở miệng như tiểu đại nhân: "Ở Lâm Xuyên thì hầu như không có khả năng xuất hiện tình huống linh căn bẩm sinh. Chủ nhân là trường hợp đặc biệt, mà Thẩm Bích Thành cũng là trường hợp đặc biệt."
Mộ Khinh Ca nheo mắt, lời Manh Manh nói đang xoay vòng trong đầu nàng.
Nàng hỏi: "Hỏa linh căn bẩm sinh có gì khác với Hỏa hệ huyết mạch của Hàn Thải Thải?"
Manh Manh nhíu mày, quay đầu như đang suy tư tự hỏi phải trả lời câu hỏi Mộ Khinh Ca thế nào.
Lát sau, nàng mới nói: "Có thể hiểu thế này, người có được Hỏa linh căn bẩm sinh, một khi thức tỉnh linh căn, là có thể thao túng mọi ngọn lửa có trên đời này. Thậm chí máu của hắn cũng là lửa. Mà người có được Hỏa hệ huyết mạch, chỉ có được sự thân cận giữa họ và nguyên tố lửa. Mười người Hỏa hệ huyết mạch, cũng không nhất định sẽ xuất hiện một Hỏa linh căn."
Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày, nàng mím môi im lặng. Tựa như đang tiêu hóa lời Manh Manh nói.
Manh Manh thấy trong mắt nàng nghi hoặc, lại bổ sung một câu: "Chủ nhân có thể hiểu như vầy. Người có được linh căn bẩm sinh, sẽ đạt được tư cách thành Thần."
Thần!
Lại là thần!
Hai mắt Mộ Khinh Ca bỗng chốc co rụt lại.
"Người có được linh căn bẩm sinh, sẽ đạt được tư cách thành Thần." Mộ Khinh Ca yên lặng nhẩm lại.
Manh Manh gật đầu mạnh: "Không sai! Cơ duyên đã được chú định từ sinh ra. Người có được linh căn bẩm sinh, có thể nói là con cưng của trời cao, có thiên phú cực tốt, có tư cách trở thành Thần. Mà số ít người có huyết mạch đặc thù, dù thiên phú có yêu nghiệt đến mấy cũng chỉ có thể dừng lại trước Thần, không phải điều mà chỉ cần nỗ lực là có thể xông qua được. Người không có huyết mạch đặc thù thì càng tệ hơn, thậm chí không thể chạm vào một góc của Thần."
Linh căn, huyết mạch...
Nội tâm Mộ Khinh Ca chấn động.
Manh Manh nói lời này, quả nhiên không phải ở cấp độ Lâm Xuyên giới có thể tiếp thu được.