Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 557

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Nơi xa, mơ hồ có bóng dáng khu rừng.

Dưới chân là đồng cỏ xanh kéo dài, phập phồng lên xuống theo mảnh đất. Gió nhẹ thổi qua, lay động từng tầng gợn sóng màu xanh.

Không khí nơi này mang theo mùi hương đồng cỏ, đặc biệt mát lạnh, khiến người ta nhẹ nhàng khoan khoái.

Hít một hơi thật sâu, Mộ Khinh Ca thầm thở dài: 'Nơi này chính là thế giới không gian thí luyện sao?'

Đằng sau, có tiếng bước chân đuổi theo.

Mộ Khinh Ca xoay người nhìn, thấy thân ảnh Khương Ly.

"Từ xa đã thấy có người đứng đây, ta đoán ngay là ngươi." Khương Ly đi tới trước mặt Mộ Khinh Ca, cười nói.

Đôi mắt Mộ Khinh Ca hiện lên một tia nghi hoặc: "Chúng ta chân trước chân sau đều vào, sao lại cách xa vậy?"

Khương Ly trái lại không thấy kỳ quái: "Trong quá trình thay đổi không gian, vị trí chệnh đi là bình thường."


Mộ Khinh Ca mím môi nghĩ, phát hiện đám người bọn họ đều cùng đi vào, nhưng ngoại trừ nàng và Khương Ly thì không trông thấy ai. Càng đừng nói đến những người đi vào trước nàng.

"Đáp xuống không gian là ngẫu nhiên, thời gian tiến vào gần nhau thì cách nhau cũng gần chút. Đi thôi, chúng ta đi tụ họp với họ trước." Mộ Khinh Ca nói với Khương Ly.

"Không đi tìm lệnh bài trước sao?" Khương Ly hỏi.

Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu: "Chỉ có mấy người dẫn đội mới có bản đồ không gian thí luyện, lúc trước vào đây ta đã xem qua. Toàn bộ không gian thí luyện chỉ có trung gian là an toàn, xung quanh đều đánh dấu vùng cấm. Nếu chúng ta không thể kịp thời tìm được họ, ta lo họ sẽ xông nhầm vào cấm địa."

Khương Ly gật đầu: "Vậy chúng ta đi xung quanh tìm xem."

Khương Ly nhìn chung quanh một vòng, phong cảnh trước mắt khiến tâm tình nàng rất thoải mái, thần kinh căng chặt thả lỏng: "Cảnh sắc nơi này thật sự không tệ. Thật muốn nằm xuống đây, ngủ đã một giấc."


"Nơi này không phải thắng cảnh nghỉ mát." Mộ Khinh Ca lạnh giọng nhắc nhở.

Vừa rồi nàng cũng có cảm giác toàn thân thả lỏng. Nhưng khi Khương Ly xuất hiện, nàng đã tỉnh táo lại.

Khương Ly khó hiểu nhìn về phía nàng.

"Vừa rồi khi ngươi tới đây, mãi tới khi đến gần rồi ta mới phát giác." Mộ Khinh Ca nói một câu.

Ánh mắt Khương Ly chợt lóe, thích ý trên gương mặt nháy mắt thu liễm. Nàng không ngu ngốc, Mộ Khinh Ca nói làm nàng hiểu. Tại một chỗ thế này, nếu cảm giác và phản ứng bất tri bất giác bị chậm lại, như vậy sẽ tương đương với nguy hiểm bị phóng đại.

Thử nghĩ xem, nếu vừa rồi người tiếp cận Mộ Khinh Ca không phải nàng, mà là linh thú hung mãnh trong không gian. Mãi đi gần rồi mới phát hiện, chỉ sợ sẽ đánh lén thành công.

Ý chí nàng và Mộ Khinh Ca còn như thế, nếu thay đổi là người khác...


Khương Ly đột nhiên cảm thấy sống lưng chợt lạnh, nghĩ mà sợ!

"Chúng ta đi trước đi." Nàng nghiêm mặt nói với Mộ Khinh Ca.

Tựa hồ không dám tiếp tục ở lại nơi phong cảnh như tranh vẽ này nữa, sợ hãi mình sẽ bị thả lỏng đề phòng trong vô thức.

Mộ Khinh Ca gật đầu, sóng vai cùng nàng đi tới biên giới thảo nguyên.

Bởi vì có chuyện vừa rồi gặp phải, hai người đều cực kỳ cảnh giác.

Một khi cảm thấy mình hơi thả lỏng, đều sẽ nhắc nhở bản thân kịp thời tỉnh lại, đừng đắm chìm vào hoàn cảnh thoải mái dễ chịu này.

Đi thẳng tới biên giới thảo nguyên, cảm giác khiến người ta thả lỏng tâm tình dần biến mất, Khương Ly mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn về phía thảo nguyên, cảm thán: "Thật không ngờ, bề ngoài xinh đẹp, lại tràn ngập sát cơ."

Mộ Khinh Ca ngẫm lại cảm giác vừa rồi, nhàn nhạt nói: "Có lẽ đây là nơi khảo nghiệm tâm trí. Nếu tâm trí không kiên định, sợ là không biết tiếp tục trầm luân bao lâu tại chỗ này, cũng không biết nếu tiếp tục trầm luân thì sẽ phát sinh chuyện gì."
"Nơi này thật quỷ dị, nhìn thì xinh đẹp, lại ẩn chứa sát khí. Chúng ta phải cẩn thận đối phó." Khương Ly lòng còn sợ hãi.

Vừa rồi thiếu chút nữa nàng đã té ngã ở đây rồi!

"Đợi ta xem bản đồ." Mộ Khinh Ca nói, lấy một tấm bản đồ từ trong lòng, xác định phương hướng của mình.

Thời điểm nàng xem bản đồ, Khương Ly tự động đảm đương công việc canh gác, chú ý động tĩnh xung quanh.

Một lát sau, Mộ Khinh Ca cất bản đồ đi, im lặng nhìn về phía nàng rất lâu.

Bị nàng nhìn đến đáy lòng tê dại, Khương Ly không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"

Mộ Khinh Ca không trả lời, đột nhiên ra tay tập kích.

Linh lực tím đen nồng đậm ngưng tụ quang nhận, bổ thẳng tới Khương Ly.

Mộ Khinh Ca đột nhiên ra tay, khiến đôi mắt kim sắc của Khương Ly co rụt lại, muốn lắc mình né qua, nhưng tốc độ không bằng Mộ Khinh Ca, bị quang nhận màu tím chặn ngang chém đứt.
Khương Ly bị đánh trúng, gương mặt kinh ngạc, cả thân thể biến thành mảnh nhỏ.

Thật giống như mặt gương bị đánh nát.

Cùng thời điểm, bên trái cách Mộ Khinh Ca không xa cũng vang lên âm thanh thanh thúy.

Nàng nhìn lại, thấy một Khương Ly khác, trước mặt nàng ấy cũng có tấm gương trong suốt bị đánh vỡ.

Thời điểm nàng phát hiện ra Khương Ly, Khương Ly cũng phát hiện ra nàng.

Nhưng đôi mắt hai người đều mang theo cảnh giác và soi kỹ.

Đứng im lặng tại chỗ một hồi, Khương Ly đi tới nàng, hỏi: "Ngươi là thật hay giả?"

Những lời này khiến Mộ Khinh Ca híp mắt lại, hỏi lại: "Ngươi là thật hay giả?"

Khương Ly ngừng chân lại, khóe miệng kéo ra: "Xem ra chúng ta gặp cảnh giống nhau."

Tiếp theo đó, nàng nhanh chóng bước tới chỗ Mộ Khinh Ca, buông đề phòng trong mắt.

"Tai trái của Mộ Khinh Ca giả không có khuyên tai màu tím thay đổi thân phận." Khương Ly đi tới trước người Mộ Khinh Ca, nói.
Mộ Khinh Ca cũng giương môi: "Đúng là Khương Ly, sâu trong đồng tử kim sắc phiếm ra màu đen. Chứ không phải màu lục đậm."

Khương Ly nở nụ cười, đôi mắt cong như trăng non: "Khác biệt nhỏ như vậy cũng bị ngươi phát hiện?"

Mộ Khinh Ca gật đầu.

Mấy lời nói giỡn qua lại, khiến hai người đều hiểu vừa rồi phát sinh chuyện gì.

Khương Ly kề sát Mộ Khinh Ca, gương mặt thu liễm tươi cười, thấp giọng hỏi: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì, rõ ràng ta ở bên cạnh ngươi, sao đột nhiên lại toát ra một người giả?"

Mộ Khinh Ca mím môi nói: "Vừa rồi nhìn bản đồ, thảo nguyên này được gọi là thảo nguyên Kính Tượng. Có thật có giả, khó mà phân biệt. Là thuộc về khu vực cấm địa. Nơi này mặc dù bị liệt vào cấm địa, cũng tràn đầy cạm bẫy. Nó chỉ tương đối an toàn so với các cấm địa khác mà thôi. Chúng ta nhìn như đã ra khỏi thảo nguyên, nhưng thực tế là vẫn còn ở bên trong."
Khương Ly cười khổ nói: "Mới vừa vào đã rơi vào bẫy rập, chúng ta có phải vận khí quá tốt không?"

Mộ Khinh Ca giơ tay sờ sờ khuyên tai bên trái mình: "Nếu chúng ta đã biết cách phân biệt thật giả, vậy sẽ không bị mê hoặc. Bẫy rập nơi này không còn ý nghĩa gì với chúng ta." Huyễn khí mẫu thân cho nàng đúng là kinh hỉ, cư nhiên không thể bị cảnh trong gương phục chế!

Khương Ly gật đầu: "Vậy chúng ta rời đi thế nào?"

"Tiếp tục đi phía trước. Vừa rồi trong bản đồ có ghi, bên cạnh thảo nguyên Kính Tượng là Huyết Ma cốc. Chúng ta tới đó xem có người của mình không, mặt khác nơi đó còn giấu năm tấm lệnh bài." Mộ Khinh Ca nói.

"Vậy còn chờ gì?" Khương Ly sáng mắt.

Gặp phải vừa rồi, khiến nàng có chút sợ hãi. Tiếp tục ở lại chỗ quỷ quái này nữa, nàng không biết Mộ Khinh Ca bên cạnh có bị yên lặng đổi thành giả hay không.
Hai người dựa theo bản đồ, tiếp tục đi phía trước.

Cảnh sắc chung quanh không thay đổi, nhưng lại giống như có thay đổi. Cũng may hai người đều từng gặp một lần, sẽ không dễ dàng mắc mưu. Đường đi còn lại xem như bình an.

...

Cảnh sắc trước mặt, hoàn toàn khác với thảo nguyên Kính Tượng.

Nhưng, lại không phải dáng vẻ sơn cốc.

"Chúng ta xem như đã rời khỏi chưa?" Khương Ly không xác định hỏi Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca nhíu mày, cảnh tượng trước mắt khiến nàng không chắc lắm.

Nghĩ nghĩ, nàng quyết định nói: "Đi lên trước thử xem."

Khương Ly không ý kiến.

Hai người đồng thời nhấc chân, bước ra một bước. Nháy mắt hoàn cảnh xung quanh các nàng đã xảy ra biến hóa. Vốn là thảo nguyên Kính Tượng như gợn nước thối lui, biến mất.

Thay thế vào đó là vách núi dốc đứng, sơn cốc lăng lệ như đao.
"Đây là..." Khương Ly khiếp sợ nhìn mọi thứ trước mắt.

Sương mù đã che khuất màu lam thuần tịnh trên bầu trời. Xám xịt, khiến tầm mắt đều trở nên mơ hồ.

Hai người đứng trên đất đá vụn, trái phải đều là vách đá nhọn hoắt. Một hòn đá mảnh dài như lợi kiếm, treo rũ xuống, dữ tợn mà khủng bố. Phía trước các nàng chỉ có một con đường.

Con đường này cực kỳ nhỏ hẹp. Mỗi lần chỉ đủ cho một người đi qua, hai bên đều bị sương mù màu đen che khuất, không nhìn rõ.

"Mùi máu tươi thật nồng." Mộ Khinh Ca nhíu mày.

Khương Ly hít hít mũi, gật đầu: "Không sai. Là mùi máu tươi. Hơn nữa, đầu nguồn hình như ở phía trước." Nàng giơ tay chỉ vào đường đi u ám.

"Xem ra nơi này chính là Huyết Ma Cốc." Mộ Khinh Ca phán đoán.

Bình Luận (0)
Comment