Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 598

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Bởi vì một quyết định sai lầm của tông chủ bọn chúng, bởi vì thiếu tông chủ bọn chúng không cam lòng, bởi vì lòng dạ tham lam của đại trưởng lão bọn chúng, mới đưa đến họa hôm nay.

Nàng, không phải thánh nhân, mà là phàm nhân báo thù!

Tông môn lấy thuần thú mà sống, tay sẽ sạch sao? Dù không dính máu người, thì cũng dính máu thú.

Những người và thú chết trong tay chúng, có vô tội không?

Tiến vào thế giới này, chỉ có cá lớn nuốt cá bé, không có vô tội đúng sai!

Khoảnh khắc Vạn Thú Tông hủy diệt.

Bọn chúng chết trong miệng, trong móng vuốt linh thú mình khống chế.

Thái Sử Hùng cuối cùng bị Cô Nhai ném vào miệng linh thú, xé ra ăn mà chết.

Mộ Khinh Ca thu hồi Ngự Thú sáo, cuối cùng nhìn thoáng qua Vạn Thú Tông, rồi mới xoay người nói với Tư Mạch: "Đi thôi, Luyện Đúc Tháp."


...

Luyện Đúc Tháp, tại Viêm lâm phía nam Nhung quốc.

Lại tới Việt thành, tâm trạng Mộ Khinh Ca khác với lần đầu tới.

Lần đầu tới, là nàng mang theo Thương Tử Tô từ tổng viện Dược Tháp qua, mục đích là Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm ở đầm lầy Vô Tận. Cũng chính là chỗ này, nàng và Thương Tử Tô gặp Đinh Mão háo sắc, do đó kết thù hận với Luyện Đúc Tháp.

Sau đó ở trong đầm lầy Vô Tận, nàng cướp được Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm, bị Luyện Đúc Tháp đuổi gϊếŧ. Bọn chúng thèm muốn không chỉ Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm, mà còn có Linh Lung Thương trong tay nàng.

Một đường đuổi gϊếŧ, khiến nàng phải trốn tới phía tây, đến U Hải, vào Cổ Vu quốc.

Vài lần gặp gỡ, khiến cừu oán hai bên càng kết càng đậm.

Cho đến về sau, viện trưởng Luyện Đúc Tháp Lâu Huyền Thiết công khai muốn mạng nàng, thù này đã không thể hóa giải.


Một khách điếm ở Việt thành, an tĩnh không người.

Cửa khách điếm đóng chặt, treo biển 'kín khách'.

Nhưng rõ ràng, bên trong không có bóng ai. Thậm chí tiểu nhị và lão bản chẳng biết đi đâu.

Cửa sổ của một gian phòng trên lầu hai mở ra, đôi chân hiện bên song cửa sổ, đối diện với cảnh non sông tươi đẹp.

Cẩn thận bóc tốt trái cây rồi đưa tới đôi môi kiều diễm. Chủ nhân môi đỏ hé môi ra cắn múi quả, ăn vào miệng.

Nhai một chút rồi nàng nuốt xuống, nhíu mi: "Chua quá."

Tư Mạch buồn cười nhìn nàng, đột nhiên cúi đầu nhẹ mổ lên đôi môi đỏ mọng, khi nàng kịp phản ứng thì nhanh chóng rút lui.

Mộ Khinh Ca giận dữ trừng hắn.

Tư Mạch lại nghiêm túc đáp: "Vậy là có thể biến thành ngọt một chút?"

"..." Khóe miệng Mộ Khinh Ca co lại, mím môi không phản bác được.

Nàng quay ngoắt đầu đi, tránh ánh mắt nóng rực của nam nhân, không cho hắn nhìn thấy mặt mình đang đỏ.


Dáng vẻ Mộ Khinh Ca thẹn thùng, rất là hiếm thấy.

Đôi mắt hổ phách của Tư Mạch phiếm ra tia sáng nhỏ vụn, quấn quanh nhu tình. Trong mắt thâm thúy chỉ chiếu ảnh ngược một mình Mộ Khinh Ca.

Hắn thả trái cây xuống, cánh tay dài duỗi ra trực tiếp ôm Mộ Khinh Ca lên, thả xuống đùi mình.

Mộ Khinh Ca cả kinh. Cặp mắt thanh thấu giật mình kia, như nai con vô tội, biểu cảm chấn kinh làm cho ánh mắt Tư Mạch trở nên mơ hồ.

"Tiểu Ca nhi..." Thanh âm Tư Mạch hơi khàn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi đỏ tươi của Mộ Khinh Ca.

Đôi môi bị đụng vào, khiến Mộ Khinh Ca run rẩy.

Làn da nàng nhanh chóng nóng lên, phảng phất như rơi vào lò than.

Đánh rớt cái tay tác quái của Tư Mạch, nàng xấu hổ nói: "Chàng đừng phát tình lung tung."

Tư Mạch cười khẽ ra tiếng, vùi đầu vào cần cổ Mộ Khinh Ca. Buồn cười nói: "Đúng vậy! Tiểu Ca nhi của ta đã trưởng thành, ta đúng là sợ không khống chế được mình."
Mộ Khinh Ca bị Tư Mạch nói, làm cho cả người căng thẳng.

Nàng nhanh nhảu nhảy ra khỏi cái ôm của Tư Mạch, kéo giãn khoảng cách với hắn, nghiêm túc cảnh cáo: "Khụ, cái đó. Tuy ta đồng ý yêu đương với chàng, nhưng mà chúng ta phải từng bước một, không thể tiến triển quá nhanh."

"Ví dụ như nào?" Gương mặt tuấn mỹ vô đào của Tư Mạch ngập đầy vô tội.

"Ví như..." Sắc mặt Mộ Khinh Ca xấu hổ, nàng thật sự không biết nói thế nào. Đối với chuyện tình cảm nam nữ, nàng đúng là tay mới. Chỉ là cảm thấy, hai người phát triển tình cảm, cần phải đi từng bước mới ổn định.

Hơn nữa nàng nhớ mang máng kiếp trước có đồng đội khi nói đến chủ đề tình cảm, đã từng nói qua, đối với nam nhân mà nói, càng dễ dàng có được thì càng sẽ không quý trọng, càng khó thì mới càng quý trọng.
"Ví như nói, hai người chúng ta có thể nắm tay, ôm một cái, hôn nhẹ miệng nhỏ gì đó. Những cái khác thì nói sau!" Mộ Khinh Ca chịu đựng xấu hổ trong lòng, kiên trì nói.

Tư Mạch 'ồ' một tiếng, duỗi tay nắm lấy tay nàng. Lúc Mộ Khinh Ca muốn giãy, mới yên lặng nhắc lại: "Nắm tay."

Lập tức, Mộ Khinh Ca cứng đờ. Những lời này giống như mệnh lệnh, khiến nàng ngừng giãy.

Sau đó, Mộ Khinh Ca lần thứ hai bị Tư Mạch kéo vào lòng, ngồi trên đùi hắn. Bên tai, truyền đến thanh âm nam nhân mang theo nhiệt khí: "Ôm một cái."

"Sau đó..." Tư Mạch dùng ngón tay thon dài nâng cằm Mộ Khinh Ca. Khi nàng trừng lớn mắt, dùng đôi môi hơi lạnh bao trùm lên đôi môi đỏ của nàng.

Mộ Khinh Ca cảm giác được môi mình chạm đến môi Tư Mạch.

Rất nhu, rất mềm, có chút lạnh, lại mang theo mùi thơm khiến nàng không bài xích.
Thời điểm Mộ Khinh Ca thất thần, Tư Mạch dùng đầu lưỡi dễ dàng cạy ra miệng nàng, làm sâu nụ hôn này.

Nụ hôn này, khác với khi ở Thần Di, càng thêm triền miên. Tư Mạch hôn càng dụng tâm, hắn phảng phất như đang nhấm nháp mỹ vị tốt nhất, mật hoa ngọt nhất.

Ngọt thanh, hương thơm, khiến người lưu luyến quên về.

Khi Mộ Khinh Ca dần dần say mê trong nụ hôn này, Tư Mạch lại đột nhiên tách ra.

Gió hơi lạnh thổi đến cánh môi sưng đỏ của Mộ Khinh Ca, một tia lạnh khiến nàng bừng tỉnh lại.

Đôi mắt thanh thấu của nàng nhìn chằm chằm Tư Mạch, mang theo một tia mờ mịt.

Tư Mạch nghiêm túc nhìn nàng, đáp: "Hôn nhẹ miệng nhỏ!"

Mộ Khinh Ca đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức kịp phản ứng. Sắc mặt lập tức biến đổi!

Được lắm! Nam nhân này, căn bản trả hết lời nàng nói về!
Quá đáng giận!

Mộ Khinh Ca nheo hai mắt nguy hiểm, như sói đói mãnh liệt nhào qua. Đôi tay bưng lấy khuôn mặt hoàn mỹ của Tư Mạch, nhắm ngay miệng hắn mà dùng sức cắn.

Môi dưới Tư Mạch bị ăn đau, lại không giãy giụa mà tùy ý để Mộ Khinh Ca phát tiết bất mãn.

Thẳng đến khi một tia mùi máu truyền đến miệng hai người, Mộ Khinh Ca mới nhả răng ra, kéo khoảng cách.

Liếm liếm khóe miệng, trong miệng nàng vẫn còn tàn lưu lại mùi vị máu của Tư Mạch.

Lại nhìn nam nhân, cánh môi của hắn còn lưu lại dấu răng thật sâu. Phía trên đó còn vương vết máu, nhìn qua có vẻ đặc biệt yêu dã.

Tư Mạch nhìn nàng, đôi mắt màu hổ phách dần dần thâm thúy. Sâu trong đó phảng phất như chảy xuôi một vòng mơ hồ.

Bị hắn nhìn chằm chằm, Mộ Khinh Ca đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Không khí xung quanh lập tức nóng lên, khiến nàng thấy oi bức.
Cho dù gió lạnh thổi qua cửa sổ, cũng không xua được khô nóng trong cơ thể.

Khi không khí giữa hai người càng thêm ái muội xấu hổ, đột nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài truyền vào, đánh nát mọi thứ trong phòng.

Mộ Khinh Ca nhanh chóng nhảy xuống khỏi người Tư Mạch, dựa vào cửa sổ.

Tư Mạch nhìn nàng thật sâu, giơ tay nhẹ lau môi mình một chút, vết thương bị Mộ Khinh Ca cắn nát thần kỳ khép lại.

Không còn khác thường gì, Tư Mạch mới chậm rãi nói: "Vào đi." Chỉ là thanh âm hắn hơi lạnh, nghe giống như muốn gϊếŧ người.

Vì sao lại thế? Nội tâm Mộ Khinh Ca biết rõ.

Nàng cố nén cười, nhướng mày khiêu khích hắn.

Cô Nhai và Cô Dạ đẩy cửa vào. Hai người họ vừa đi vào đã nhạy bén nhận ra trong phòng có một tia không đúng.

Còn có, biểu tình chủ tử nhà mình muốn gϊếŧ người là có chuyện gì?
Ách...

Cô Dạ thông minh thu hồi chân vừa đặt vào, đẩy Cô Nhai vào trước.

Nhận thấy được hành động của Cô Dạ, thì cũng muộn rồi. Cô Nhai đành thầm hận một tiếng, căng thẳng dâng tư liệu đã điều tra xong.

"Chủ tử, Tiểu tước gia. Đây là tư liệu Tiểu tước gia phân phó." Cô Nhai nói.

Bọn họ tới Việt thành nửa ngày trước, vốn dĩ định trực tiếp xử lý chuyện Luyện Đúc Tháp, rồi trở về Thánh Nguyên đế quốc. Nhưng Mộ Khinh Ca lại đột nhiên bảo họ đi điều tra một phần tư liệu.

Dùng thời gian nửa ngày, bọn họ đã điều tra ra kết quả.

Mộ Khinh Ca nhận lấy tư liệu, nhanh chóng quét một lần. Sau đó giao trả lại cho Cô Nhai, rồi nói với hai người họ: "Ừm, nhớ kỹ những người này. Lúc đến Luyện Đúc Tháp, nếu gặp thì có thể không gϊếŧ."

Không gϊếŧ?

Tư Mạch hơi nhướng mi.
Cô Nhai khó hiểu nhíu mày: "Không gϊếŧ?"

"Vì sao?" Cô Dạ cũng hỏi thêm.

Theo hai người họ thấy, phải gϊếŧ hết mới đỡ phiền toái. Vì sao phải mở lưới cho những người trong danh sách này?

Bình Luận (0)
Comment