Edit: Diệp Lưu Nhiên
Đối với người Mộ Khinh Ca nhận định, nàng sẽ không truy hỏi tới cùng.
Nếu Tư Mạch hiện tại không định giải thích rõ ràng, vậy nàng cũng biết một vừa hai phải. Nàng tin tưởng, vô luận đáp án là gì, sớm muộn có một ngày, nàng đều sẽ biết.
Có lẽ tới lúc ấy, nàng có thể tự mình hiểu, không cần bất kỳ ai giải thích.
Ngao!!!
Đột nhiên, nơi xa truyền đến tiếng thú bi thương.
Trong lòng Mộ Khinh Ca cả kinh, lập tức muốn chạy qua nhìn xem: "Có phải Bạch Li xảy ra chuyện không?"
Tư Mạch giữ nàng lại, nói: "Yên tâm, ở chỗ này không có linh thú nào là đối thủ của Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng."
"Nhưng mà..." Mộ Khinh Ca vẫn có chút lo lắng.
Tư Mạch lại nói: "Hiện tại nó ăn đến vui vẻ, chúng ta đi qua, chỉ sợ sẽ làm phiền đến nhã hứng của nó."
Bị Tư Mạch nói như vậy, Mộ Khinh Ca từ bỏ ý định lúc nãy.
Hai người lựa chọn đi tới chỗ phong cảnh đẹp đẽ, Mộ Khinh Ca đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước Hoàng Phủ Hoán và Thẩm Bích Thành nhờ ở Ly cung.
"Đúng rồi, Hoàng Phủ Hoán và Thẩm Bích Thành đã tới, hy vọng chàng có thể thu họ làm đồ đệ." Mộ Khinh Ca nói với Tư Mạch.
Tư Mạch trái lại không thấy bất ngờ, tựa hồ đã sớm quen: "Hai người họ là hạt mầm không tồi. Một có thể văn, một có thể võ."
Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn hắn: "Chàng động tâm?" Nàng vốn tưởng tằng, Tư Mạch sẽ khinh thường đối với hai người kia.
Lời nàng nói, khiến Tư Mạch nhíu mày. Cánh tay duỗi ra ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào lòng mình, cúi đầu nói: "Ta chỉ động tâm với một mình nàng."
Ách...
Mộ Khinh Ca biết mình nói sai rồi, đành phải giải thích: "Ý ta là, chàng động tâm tư thu họ làm đồ đệ?"
"Tiểu Ca nhi hy vọng ta nhận bọn họ sao?" Tư Mạch hỏi lại.
'Lại là câu này!' Mộ Khinh Ca cạn lời oán thầm: "Chàng tính thu đồ đệ hay không, hay là thu ai hay không, ta đều sẽ không can thiệp, cũng không có ý kiến cá nhân."
Tư Mạch cười cười, gật đầu nói: "Được, ta đã biết. Ta sẽ xử lý chuyện này."
Mộ Khinh Ca không sao cả nói: "Dù sao ta chỉ phụ trách nói, không phụ trách bảo đảm kết quả thế nào."
"Tiểu Ca nhi, khi nào cùng ta về Tần quốc một chuyến nhé?" Tư Mạch chợt nói.
"Về Tần quốc?" Thanh âm Mộ Khinh Ca đột nhiên hơi cất cao.
Tư Mạch gật đầu, nhìn chằm chằm nàng: "Nếu chuyện hai chúng ta đã định rồi, ta cũng muốn tới trình bày rõ với gia gia nàng."
Mộ Khinh Ca cả kinh há to miệng, lắp bắp nói: "Chàng... ý chàng là... là..."
"Đúng! Cầu hôn." Tư Mạch gật đầu, nói ra câu Mộ Khinh Ca không nói nên lời.
Cầu! Hôn!
Hai chữ này, khiến Mộ Khinh Ca lập tức trừng lớn mắt. Đột nhiên hít sâu một hơi!
"Ha hả, có phải tiến triển quá nhanh rồi không?" Mộ Khinh Ca cười trừ.
Tư Mạch híp mắt nguy hiểm: "Chẳng lẽ trong lòng Tiểu Ca nhi còn cân nhắc đến người khác?" Dáng vẻ kia, tựa hồ một lời không hợp sẽ gϊếŧ chết người nọ!
"Không có! Tuyệt đối không có! Ta cũng không phải người hai lòng, nếu chọn chàng, thì sẽ không thay đổi thất thường." Mộ Khinh Ca lập tức bảo đảm.
"Vậy mới ngoan." Sát ý trên người Tư Mạch thu liễm, lại trở nên tắm mình trong gió xuân.
Mộ Khinh Ca liếc hắn, tựa hồ đang hỏi: 'Chàng thì sao?'
Tư Mạch lập tức lĩnh hội, nghiêm túc nói: "Ta chỉ động tâm với một mình nàng. Trước đã thế, hiện tại vẫn thế, tương lai cũng vậy."
Lời nói đã từng khiến Mộ Khinh Ca buồn ói, bây giờ nghe phải, khiến lòng nàng như được rót mật.
Đột nhiên nàng phát hiện, thái độ thay đổi, thật sự có thể cảm nhận phong cảnh khác nhau.
Hai người yên lặng đối mặt, tâm linh giao hòa.
Thời điểm đang nùng tình mật ý, một thanh âm không hề đoán trước xâm nhập vào não Mộ Khinh Ca.
'Mẫu thân lão đại, thả ta ra. Nguyên Nguyên muốn ra ngoài hít thở không khí!'
Mộ Khinh Ca bị thanh âm này đánh thức, kéo cánh tay Tư Mạch đang ôm hông mình xuống, lùi về sau một bước.
Tư Mạch không ngăn cản động tác nàng, chỉ hơi nâng mi.
Mộ Khinh Ca cười xấu hổ: 'Sao đột nhiên lại muốn ra?'
Nguyên Nguyên ngạo kiều hừ một tiếng: 'Tiểu gia không muốn ở cùng với nhỏ lùn, ta muốn ra ngoài!'
Mộ Khinh Ca vừa nghe, đoán được hai đứa nhỏ này cãi nhau.
'Mẫu thân lão đại, cầu xin ngài thả ta ra ngoài đi! Mỹ nữ rắn còn được ngài thả ra kìa!' Nguyên Nguyên không ngừng đau khổ cầu xin.
Mộ Khinh Ca bị nó cuốn lấy hết cách, nghĩ đến bây giờ đang ở không gian thí luyện, ngoại trừ nàng thì là Tư Mạch, không có người ngoài.
Do dự một chút, đành thỏa hiệp.
'Được rồi, ta thả ngươi ra, ngươi không thể gây sự.' Mộ Khinh Ca cảnh cáo Nguyên Nguyên. Vạn nhất tiểu tử này điên lên, thiêu cả không gian thí luyện, nàng đi đâu tìm cái khác bồi thường cho Tư Mạch?
Vừa nghe có thể ra ngoài, Nguyên Nguyên lập tức gật đầu bảo đảm: "Vâng vâng! Yên tâm đi, Nguyên Nguyên sẽ không gây chuyện cho mẫu thân lão đại!"
Nguyên Nguyên bảo đảm, Mộ Khinh Ca giữ lại chỗ trống tín nhiệm.
Vung tay lên, một đứa bé trai ba bốn tuổi phấn điêu ngọc trác đột nhiên xuất hiện trước mắt Tư Mạch.
Đôi mắt hổ phách chợt lóe, hắn nở nụ cười: "Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm."
Nghe thấy có người liếc mắt một cái đã nhận ra chân thân mình, Nguyên Nguyên lập tức nhìn về phía Tư Mạch. Vốn định vênh váo kiêu ngạo, nhưng vừa thấy Tư Mạch, hắn lập tức biến sắc, nhanh như chớp vọt ra phía sau Mộ Khinh Ca, ôm đùi nàng, thò đầu ra khẩn trương hỏi: "Mẫu thân lão đại, hắn là ai? Hơi thở mạnh quá! Nguyên Nguyên không đánh lại hắn!"
Nội tâm Mộ Khinh Ca 'ha hả' hai tiếng: "Ngươi đúng là thành thật." Nguyên Nguyên biểu hiện, khiến nàng cảm thấy bất ngờ.
Nguyên Nguyên luôn luôn trưng bộ mặt lão tử thiên hạ đệ nhất, cư nhiên ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tư Mạch, đã nhận thua?
Xem ra, tiểu tử này cũng biết khôn khéo.
"Hắn sẽ không thương tổn ngươi." Mộ Khinh Ca kéo Nguyên Nguyên từ phía sau mình ra.
Nguyên Nguyên liều mạng bám lấy y phục Mộ Khinh Ca, nhưng vẫn bị ném tới trước mặt Tư Mạch, mông nhỏ trực tiếp ngồi bệt xuống cỏ.
Tư Mạch từ trên cao nhìn xuống hắn. Tuy đang cười, nhưng vẫn khiến Nguyên Nguyên cảm thấy sởn tóc gáy.
'Quá cường đại! Quá khủng bố! Mẫu thân lão đại sao lại quen biết người lợi hại như vậy? Hu hu hu, bảo bảo hối hận, ta muốn về không gian!' Nguyên Nguyên khóc thút thít trong lòng.
Sớm biết bên ngoài có nhân vật lợi hại như vậy, hắn mới sẽ không giận dỗi đòi ra, tình nguyện bị nhỏ lùn Manh Manh kia cười nhạo là tốt rồi.
"Này, ngươi mạnh dạn lên cho ta. Đã nói là hắn không làm hại ngươi rồi còn gì." Nguyên Nguyên kinh sợ, khiến Mộ Khinh Ca giận sôi máu.
Nhìn nhìn Cô Nhai Cô Dạ bên người Tư Mạch, rồi lại nhìn tiểu thịt tươi trước mặt mình.
Giá trị nhan sắc thì hơn rồi, nhưng khí thế quá yếu!
Thực mất mặt được không?
Vẻ mặt Nguyên Nguyên đưa đám, quay đầu nhìn về phía Mộ Khinh Ca, cầu xin nói: "Mẫu thân lão đại, Nguyên Nguyên muốn đi về, ngài để ta về được không?"
Hu hu hu, hắn không muốn chơi với người khủng bố như vậy đâu!
"Ngươi gọi nàng là gì?" Đột nhiên, Tư Mạch mở miệng.
Hô hấp Nguyên Nguyên căng thẳng, bẹp miệng, nhìn về phía Tư Mạch. Nội tâm hắn rất là cự tuyệt, nhưng thân thể vẫn thành thật trả lời: "Mẫu thân lão đại."
"Mẫu thân..." Ánh mắt Tư Mạch nghiền ngẫm nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca bị nhìn đến xấu hổ, giả vờ ho hai tiếng giải thích: "Ta bảo hắn gọi ta là lão đại, hắn không đổi được."
Tư Mạch cười ý vị không rõ, lẩm bẩm: "Không đổi được cũng khá tốt."
"Chàng nói gì đó?" Mộ Khinh Ca không nghe rõ, hỏi lại.
Tư Mạch không nói, thân thể cao lớn ngồi xổm xuống, kéo gần khoảng cách với Nguyên Nguyên.
Cử động này làm Nguyên Nguyên sợ tới mức co rụt cổ lại, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác cực kỳ trắng bệch.
Trong mắt hắn tràn đầy sợ hãi, không dám hô hấp.
Tư Mạch nhìn hắn, cẩn thận đánh giá một lúc, đột nhiên mở tay ra. Lòng bàn tay hắn bỗng có thêm mấy hạt được ngọn lửa bao bọc.
Mộ Khinh Ca tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
Nguyên Nguyên thấy rõ xong, lại thất thanh hô: "Hỏa liên tử!"
"Hỏa liên tử, đó là cái gì?" Mộ Khinh Ca vẫn không rõ như cũ, chỉ có thể nhìn từ vẻ mặt Nguyên Nguyên mà đoán ra thứ này có dụ hoặc với hắn.
Nguyên Nguyên nuốt nước miếng, vẻ mặt si mê nhìn hạt sen trong tay Tư Mạch.
'Chủ nhân ngốc, Hỏa liên tử đối với tất cả dị hỏa đều là đồ đại bổ! Ăn một viên, là có thể rèn luyện bản thân càng thuần túy, hơn nữa có thể tăng cường thực lực!' Thanh âm Manh Manh vang lên trong đầu Mộ Khinh Ca, giải thích nghi hoặc cho nàng.
'Kinh khủng như vậy!' Mộ Khinh Ca kinh ngạc.
Tư Mạch cười tủm tỉm nhìn Nguyên Nguyên, dùng thanh âm tràn đầy mê hoặc nói với hắn: "Tới đây, gọi một tiếng cha, thì cho ngươi một viên kẹo."