Edit: Diệp Lưu Nhiên
Nhưng ở chỗ này, ngoại trừ một tấm bia đá khắc pháp quyết tu luyện, cũng không có thứ gì khác.
Tìm kiếm một vòng, Mộ Khinh Ca dời tầm mắt nhìn lên mặt trên tấm bia đá.
'Thiên hành đạo, lấy đạo hóa thương sinh. Phương pháp vạn đạo đến từ chính nguyên, khởi nguyên, tức thì diễn sinh vạn vật. Ngược dòng bản chất gốc rễ, muôn vàn quy nhất pháp môn... Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam tứ cách nhau, ngũ lục cộng sinh...'
Yên lặng niệm pháp quyết trên bia đá, Mộ Khinh Ca nhăn chặt mày.
Những dòng văn tự tiến vào đầu nàng, luôn có cảm giác phải mà không phải.
Phảng phất nàng hiểu, mà cũng không hiểu gì.
Chăm chú nhìn hồi lâu, trong đầu nàng chỉ còn lại nhất nhất nhị nhị, tam tam tứ tứ, đổi tới đổi lui.
Đột nhiên, mờ mịt trong mắt nàng tiêu tán, phát ra một tia tinh quang.
Nàng nhìn thật sâu vào tấm bia đá, xoay người tiến vào mê cung.
"Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam tứ cách nhau, ngũ lục cộng sinh..." Mộ Khinh Ca lẩm bẩm trong miệng, nện bước dưới chân cũng trở nên có chút quái dị, hình như có bộ pháp thần bí.
Đám người Mặc Dương cũng đặt chân đi theo Mộ Khinh Ca, dần dần, Mộ Khinh Ca càng đi càng nhanh, nơi nàng đi qua chỉ còn lưu lại bóng dáng.
Mỗi khi đám người Mặc Dương cho rằng đã đuổi kịp, kết quả lại chỉ là tàn ảnh.
Trong lúc đuổi theo, trên con đường mê cung chỉ còn lại tàn ảnh của Mộ Khinh Ca và nhóm Mặc Dương.
Cuối cùng, Mộ Khinh Ca bước tới lối ra mê cung, nàng đứng tại chỗ, đôi mắt sáng ngời: "Tinh Thủy Bộ!"
Đoạn mê cung này cư nhiên phải dùng bộ pháp đặc thù mới có thể đi ra.
Khẩu quyết bộ pháp giấu dưới bia đá, không chỉ có thế, nó còn là một công pháp thân pháp cực kỳ tinh diệu!
Mộ Khinh Ca có một dự cảm, luyện thân pháp 'Tinh Thủy Bộ' đến cực hạn, ngay cả Tư Mạch cũng khó nắm được thân ảnh của nàng!
'Tinh Thủy Bộ' không phải nàng đặt tên. Mà sau khi nàng càng ngày càng thuần thục, lúc bước ra khỏi mê cung, tự động hiện lên trong đầu.
Bọn Mặc Dương đuổi theo, dừng lại phía sau nàng.
Tương tự, trên mặt họ đều tràn đầy khϊếp sợ.
"Mặc Dương, vừa rồi nhớ kỹ bộ pháp chưa?" Mộ Khinh Ca mở miệng hỏi.
Mặc Dương gật đầu. Đôi mắt ẩn ẩn kích động.
Mộ Khinh Ca xoay người nói với bảy người họ: "Nhớ cho kỹ, Tinh Thủy Bộ này sau khi trở về, các ngươi phụ trách truyền thụ cho tất cả Long Nha Vệ. Mỗi người đều cần phải học, sau đó phải tạo hạng mục kiểm tra."
Khẩu quyết Tinh Thủy Bộ không khó, con đường duy nhất luyện nó đến cực hạn chính là không ngừng thuần thục.
Thân pháp này vượt xa những võ kỹ thân pháp khác!
Mộ Khinh Ca quyết đoán mang vào làm chương trình học bắt buộc của Long Nha Vệ, hơn nữa còn nhét vào hạng mục kiểm tra.
"Vâng! Tiểu tước gia!" Mặc Dương trầm giọng nói.
Đạt được Tinh Thủy Bộ, Mộ Khinh Ca lập tức cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Nàng ngửa đầu nói: "Đi thôi, xem là nơi nào, có thể mang tới kỳ ngộ gì cho chúng ta!"
Tám người thuận theo con đường đi một hồi, tiến vào một vùng cát trắng.
Những cát trắng đó cực kỳ tinh tế, phạm vi rất rộng.
Phía trên cát trắng là vô số tảng đá dựng đứng lớn nhỏ, màu sắc xám không có gì lạ.
Nhưng ở lối vào lại dựng một tấm bia đá, trên đó viết 'Truyền Công Hải!'
"Gọi là truyền công, chắc hẳn có điều kỳ quặc." Mộ Khinh Ca than nhẹ một câu.
Đi trên cát trắng, nàng tiện tay sờ lên tảng đá.
Lúc nàng hạ tay xuống, ánh sáng tảng đá ảm đạm bỗng hơi lập lòe, rồi yên lặng lại.
Không cảm giác được gì, Mộ Khinh Ca lắc đầu, rồi thay đổi một tảng đá khác.
Đám người Mặc Dương cũng học theo dáng vẻ nàng, đông sờ sờ, tây sờ sờ.
"A!" Đột nhiên có một tiếng kêu sợ hãi, làm cho đám người Mộ Khinh Ca quay đầu nhìn lại.
Bọn hắn quay đầu trông lại, thấy một Long Nha Vệ sờ tay lên một tảng đá. Tảng đá kia vốn không có màu sắc cư nhiên phát ra oánh quang.
"Tiểu tước gia, hình như có thứ gì đó chui vào đầu ta." Long Nha Vệ mặt đỏ lên, cố hết sức nói với Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca ngưng mắt, hỏi: "Là cái gì?"
Long Nha Vệ cắn chặt răng, thốt ra ba chữ: "Là công pháp!"
Nội tâm Mộ Khinh Ca vui vẻ, vội nói: "Thu liễm tâm thần, đây là cơ duyên của ngươi."
Long Nha Vệ nghe Mộ Khinh Ca nói, nhanh chóng thu hồi kháng cự, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt tiếp thu tảng đá truyền công.
Thấy hơi thở hắn bình ổn, Mộ Khinh Ca cười nói với đám người Mặc Dương: "Xem ra ở đây không phải là người học công pháp, mà là công pháp chọn người. Các người đều đi tìm công pháp thích hợp cho mình đi."
Mấy người Mặc Dương vui vẻ, nghe lời bắt đầu tiếp tục sờ đá.
Mộ Khinh Ca liếc mắt nhìn ra xa, nơi này có mấy ngàn hòn đá lớn lớn nhỏ nhỏ, chẳng lẽ đều là công pháp sao?
'Đạo trường Thượng Cổ này, phương pháp truyền thừa công pháp đúng là kỳ lạ.' Mộ Khinh Ca thầm nói, tiếp tục đi lên trước.
Nàng không sốt ruột đi sờ đá, tìm kiếm công pháp thuộc về mình. Bởi vì nàng đã nghĩ kỹ rồi, chờ lúc rời đi, nàng sẽ thu toàn bộ tảng đá ở đây vào không gian, tạo một cái 'Truyền Công Hải' trong không gian.
Ha ha ha ha --!
Ý tưởng này làm cho Mộ Khinh Ca không nhịn được cười to.
Tảng đá để lại đây cũng lãng phí, không bằng để nàng mang đi, còn có thể tăng cường cho Long Nha Vệ của nàng, tiện cho người khác!
Mộ Khinh Ca ở trong biển truyền công, chậm rãi đi tới.
Phía sau nàng, bọn Mặc Dương đã lục tục tìm được tảng đá cảm ứng với mình.
Đi một lát, cung linh bên hông Mộ Khinh Ca đột nhiên vang lên.
"Hả?" Mộ Khinh Ca dừng bước, cúi đầu nhìn cung linh bên hông mình. 'Cung linh có phản ứng? Chẳng lẽ đồ Tư Mạch muốn ở ngay gần đây?'
Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, cầm lấy cung linh nhẹ lay động một chút.
Ở một chỗ khác, cung linh trong tay Tư Mạch đột ngột vang lên. Gương mặt tuấn mỹ của hắn nổi lên ý cười.
Đầu ngón tay khẽ vuốt cung linh, cung linh trong tay hắn dần tỏa sáng.
Trong di tích Thượng Cổ, Mộ Khinh Ca nhìn cung linh trong tay lúc sáng lúc tối, biết đây là Tư Mạch ám chỉ cho nàng.
Nhìn cung linh sáng tối, Mộ Khinh Ca càng chắc chắn đồ Tư Mạch muốn ngay ở đây!
Nàng lại tiếp tục đi lên mấy bước, cung linh vẫn lập lòe như cũ.
Nghĩ nghĩ, nàng lại lui ra sau vài bước, cung linh ảm đạm xuống.
Qua lại vài lần, Mộ Khinh Ca hiểu rõ cung linh biến hóa, hơi mỉm cười, mang cung linh đi đến phía trước.
Càng đi về trước, cung linh càng sáng rõ, biểu thị Mộ Khinh Ca cách đồ vật ngày càng gần.
Ước chừng một nén nhang, nàng dừng trước một khối ngọc bích trong suốt.
Phía trước, có lẽ không còn đường đi.
Nhưng, cung linh bên hông nàng lại đang không ngừng lập lòe.
'Chẳng lẽ là ở trong ngọc bích này?' Mộ Khinh Ca bị ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ.
Trước giờ nàng đều là người có gan mạo hiểm.
Đã có suy đoán, vậy phải đi nghiệm chứng.
Mộ Khinh Ca nâng tay lên, nhẹ đặt lên ngọc bích.
Đột nhiên ngọc bích yên tĩnh bỗng nổi ánh sáng bảy màu, một cỗ hấp lực truyền đến từ ngọc bích, chợt hút nàng vào trong, nhanh đến mức nàng căn bản không kịp phản ứng.
Trước mắt Mộ Khinh Ca tối sầm, lại lập tức sáng ngời.
Khi nàng nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, mới phát hiện mình tiến vào một động phủ.
Ở đây chỉ dựng hai tấm bia đá tương đồng nhau.
Tấm bia đá cũng ảm đạm không ánh sáng.
Đi tới đây, cung linh càng sáng lên, không lập lòe nữa.
"Ở đây sao?" Mộ Khinh Ca kinh ngạc nói.
Nàng nhìn nhìn hai tấm bia đá, lại liên tưởng đến hòn đá bên ngoài, nói thầm: "Chẳng lẽ đồ vật Tư Mạch muốn, là công pháp rất mạnh nào đó?"
Mộ Khinh Ca nhíu mày, lại trầm tư: "Đơn độc đặt ở đây, chắc chắn khác với công pháp bên ngoài. Mặc kệ thế nào, trước cứ nhìn xem đã."
Mộ Khinh Ca nhấc chân đi tới tấm bia đá bên trái, nàng nâng tay, đặt lên tấm bia đá.
Đột nhiên, tấm bia đá sáng lên, gắt gao hút lấy tay Mộ Khinh Ca.
Nàng sửng sốt, dùng sức kéo, nhưng tay không di chuyển.
Kỳ quái là nàng vẫn không cảm thấy có công pháp truyền lại. Duy nhất cảm giác được là hơi thở truyền đến từ bia đá, theo tay nàng du tẩu vào khắp người, phảng phất đang kiểm tra thân thể nàng.
Đột nhiên, cung linh bên hông nàng đung đưa.
Tiếng chuông thanh thúy quanh quẩn trong động phủ. Tiếng chuông rất vội vàng, tựa hồ đang thúc giục Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca cả kinh, cúi đầu nhìn cung linh bên hông.
Bỗng chốc, cung linh mình bay lên, lôi Mộ Khinh Ca tới một tấm bia đá khác.