Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 657

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Nữ nhân tộc Hải yêu đương nhiên sẽ không giúp Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca cũng không hy vọng xa vời đến điểm này.

Đối với nàng mà nói, chỉ cần sau khi họ rời khỏi, các nữ nhân tộc Hải yêu giúp họ kéo dài chút thời gian là đủ rồi.

Hải vực do Hải yêu khống chế rất lớn. Cự thuyền chạy một ngày một đêm, vẫn chưa ra được khỏi phạm vi này. Mà ở phía sau cự thuyền là đại quân mười mấy vạn Hải yêu. Bọn chúng muốn tìm cơ hội cứu người trên thuyền, tuy nhiên vẫn không có cơ hội.

Sóng xanh trên Khổ Hải.

"Đại ca, chúng ta thực sự phải buông tha đám nhân loại đáng chết đó sao?" Ngũ tộc trưởng tính tình thô bạo, thật sự không nhịn được oán trách Đại tộc trưởng.

Hắn tung hoành Khổ Hải lâu như vậy, còn chưa bao giờ gặp qua thời điểm nghẹn khuất như thế!


"Nhiệm vụ hàng đầu là phải giữ được nữ nhân trong tộc!" Ánh mắt Đại tộc trưởng hơi trầm xuống. Nét mặt hắn đương nhiên cũng có cưỡng chế tức giận.

Chẳng qua, hắn lý trí hơn Ngũ tộc trưởng.

Câu nói của hắn khiến mấy tộc trưởng khác im lặng. Hiện giờ đã không phải là một Tháp Li Tát, mà là nữ giới toàn tộc.

Liên quan đến lợi ích bản thân, bây giờ không còn ai muốn hô to cường công.

Nhưng theo lời Mộ Khinh Ca, nếu họ dám vọng động, trước khi bọn họ leo lên được thuyền, cũng đủ để nàng gϊếŧ toàn bộ nữ giới tộc Hải yêu.

"Hừ, ta thấy tiểu tử kia chính là hư trương thanh thế. Hắn thật sự dám gϊếŧ hết nữ nhân tộc ta? Không sợ bị Hải yêu đuổi gϊếŧ đến chân trời góc biển sao?" Ngũ tộc trưởng không phục.

Đại tộc trưởng nhìn hắn, không nói gì.


Tứ tộc trưởng lại mở miệng: "Nhân loại kia xảo trá âm hiểm, nếu hắn có thể nghĩ ra cách ngoan độc áp chế chúng ta, thì sẽ dám làm thế. Huống chi, chúng ta đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu có cơ hội gϊếŧ hắn, ngươi sẽ từ bỏ sao? Chuyện này tất nhiên ngươi cũng hiểu, cho nên một khi chúng ta mạnh mẽ đoạt người, hắn chắc chắn sẽ đập nồi dìm thuyền. Trước tiên gϊếŧ người, rồi đánh một trận tử chiến với chúng ta!"

Câu nói sau cùng của Tứ tộc trưởng làm mấy người khác bao gồm cả Đại tộc trưởng và Côn đều không khỏi nhíu mày.

Bọn họ không lo chiến, chỉ lo sau khi nữ nhân trong tộc đều chết, dù bọn họ có gϊếŧ tên tiểu tử to gan lớn mật này, tộc đàn bọn họ sẽ không thoát được vận mệnh diệt tộc!

Sự im lặng bao phủ giữa năm tộc trưởng. Một lát sau, Nhị tộc trưởng mới thử nói: "Không bằng, ta dẫn theo một đội lặng lẽ rời đi, vòng đến mai phục phía trước hải vực. Chờ hắn đi qua hải vực nơi chúng ta khống chế, đổi nữ nhân về, ta sẽ gϊếŧ hắn!"


Thanh âm Nhị tộc trưởng ẩn chứa hung ác, đáy mắt lóe ra tinh quang.

"Đây là ý kiến hay!" Ngũ tộc trưởng lập tức tỉnh táo tinh thần, phụ họa.

"Không được!" Đại tộc trưởng lại lắc đầu cự tuyệt.

Hắn từ chối không chút do dự, khiến sắc mặt Nhị tộc trưởng lạnh đi, Ngũ tộc trưởng cũng bất mãn nhìn hắn.

"Phía trước là địa bàn Di tộc. Khai chiến trên địa bàn của họ, các ngươi muốn khơi mào chiến tranh hai tộc sao? Hơn nữa, còn là vì một nhân loại xảo trá!" Đại tộc trưởng nghiêm khắc nói ra lý do mình từ chối.

"Di tộc? Di tộc sợ cái ** gì!" Ngũ tộc trưởng chửi thô tục. Giọng điệu có ý khinh miệt mãnh liệt.

Tứ tộc trưởng nghĩ nghĩ, cũng do dự mở miệng: "Tuy nói là rời khỏi hải vực do chúng ta khống chế, chính là phạm vi của Di tộc. Nhưng chủ yếu là địa phương này cách bọn hắn khống chế còn xa, hẳn là sẽ không kinh động đến. Với cả, nếu bị phát hiện, chúng ta cũng có lý do chính đáng giải thích."
Đại tộc trưởng im lặng, sắc mặt hắn âm tình bất định.

Tựa hồ hắn đã bị Tứ tộc trưởng đả động.

Nói hắn không hận Mộ Khinh Ca là giả, nói hắn không muốn gϊếŧ Mộ Khinh Ca là giả!

Không nói đến Mộ Khinh Ca dám uy hϊếp tộc Hải yêu, chỉ bằng điểm nàng bắt con gái mình đi đã đủ khiến Đại tộc trưởng phán tử hình Mộ Khinh Ca.

Băn khoăn do dự trước đó đều là có nguyên nhân. Mà hiện giờ Tứ tộc trưởng nói, tựa hồ đã dần thuyết phục hắn.

Im lặng một hồi lâu, Đại tộc trưởng rốt cuộc cắn răng: "Được! Làm theo lời lão Nhị."

Đại tộc trưởng tán thành, khiến Nhị tộc trưởng mỉm cười tàn khốc.

Đương nhiên nụ cười này là nhằm vào Mộ Khinh Ca trên cự thuyền, và tất cả nhân loại.

"Đại ca, ngươi cứ yên tâm! Chờ hắn đổi nữ nhân về, ngươi phát tín hiệu cho ta, bên kia cứ giao cho ta." Nhị tộc trưởng tự tin.
Phụ Khang cũng theo lời phụ thân nói, ưỡn ngực.

"Đợi đã, Côn cũng đi cùng các ngươi đi." Đại tộc trưởng đột nhiên nói.

Quyết định đột ngột này làm cho sắc mặt Nhị tộc trưởng và Phụ Khang đều cứng đờ.

Đại tộc trưởng giải thích: "Côn nói thế nào cũng đã từng khiêu chiến nhân loại, hắn đi ít nhiều sẽ có trợ giúp." Lý do này không cho từ chối.

Nhị tộc trưởng đành phải gật đầu.

"Một khi đã vậy, Tiết Tang cũng đi theo đi." Tam tộc trưởng chợt cười nói.

"Tiết Tang cũng đi?" Nhị tộc trưởng không vui nhíu mày.

Tam tộc trưởng nói như đương nhiên: "Nói thế nào thì nguyên nhân gây ra chuyện này, cũng có chút liên quan đến Tiết Tang."

Nhị tộc trưởng rất không muốn, nhưng Tứ tộc trưởng lại mở miệng: "Không sai. Để Tiết Tang theo cùng đi. Bên chúng ta đón các nữ nhân, sau đó nhanh chóng chạy tới. Đến lúc đó hai mặt giáp công, mạt sát hết đám nhân loại ti bỉ cuồng vọng."
Nhị tộc trưởng nuốt lời đến bên miệng trở về.

Bởi vì, hắn không có lý do gì từ chối.

Cuối cùng, Nhị tộc trưởng đành mang theo Côn và Tiết Tang đi, Phụ Khang dĩ nhiên cũng đi theo.

Ngoài ra, bọn họ còn mang đi đội quân một vạn người.

Nhân số, không thể mang nhiều. Nếu không, rất dễ dàng khiến cự thuyền cảnh giác.

Đợi họ rời khỏi, Đại tộc trưởng mới khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Tựa hồ hiểu được ý Đại tộc trưởng hừ ra tiếng, Tam tộc trưởng cũng nói theo một câu: "Nhị ca chính là Nhị ca, từ nhỏ đến lớn đều muốn chiếm tiện nghi."

Tứ tộc trưởng cũng cười nói theo: "Có Côn và Tiết Tang đi theo, hắn không chiếm tiện nghi được. Vô luận được cái gì từ nhân loại trên thuyền, đều phải chia đều cho năm người chúng ta."

Ngũ tộc trưởng xoa tay hằm hè, cười hắc hắc, trong mắt toàn là tham lam.
Tựa hồ đám người Mộ Khinh Ca mất đi lợi thế trong mắt họ, chính là khối thịt mỡ siêu cấp lớn, dụ hoặc vô cùng.

...

Bóng đêm lại buông xuống, cự thuyền thắp ánh đèn. Ngọn nến lốm đốm phụ trợ con thuyền càng xa hoa lộng lẫy.

Đội quân Hải yêu mon men mặt biển đi theo, nhìn ánh đèn đuốc sáng trưng phía trước khiến tình cảnh họ có vẻ hơi hiu quạnh.

Nữ nhân tộc Hải yêu được Mộ Khinh Ca an trí trong khoang thuyền lớn nhất.

Các nàng thu mình ngồi bên nhau, dựa vào nhau sưởi ấm, ánh mắt toàn là bàng hoàng sợ hãi. Tháp Li Tát không ở cùng các nàng, mà là tiếp tục ở trong căn phòng trước đó.

Trên đỉnh khoang thuyền có một cái khay hình tròn. Trên khay là một bát hương đang đốt, khói xanh lượn lờ cuộn theo chiều dọc rồi tiêu tán trong khoang thuyền.

Đột nhiên, cửa khoang thuyền mở ra.
Thanh âm mở cửa khiến nhóm nữ tử Hải yêu giật mình.

Các nàng không cường thế như nam nhân Hải yêu, trông cực kỳ vô tội và nhu nhược.

Một đội Long Nha Vệ đi đến, trên tay bưng đồ ăn nóng hổi.

"Thật xấu!"

"Bọn họ trông xấu quá!"

"Nhân loại trông thật kỳ quái."

Trong nữ nhân Hải yêu có thiếu nữ tuổi hơi nhỏ, lòng sợ hãi không lớn. Vừa sợ vừa hiếu kỳ, trốn trong ngực trưởng bối hoặc tỷ muội, trộm đánh giá nhóm Long Nha Vệ.

Long Nha Vệ của Mộ Khinh Ca từng người đều là anh tuấn lạnh lùng, nhưng ở trong mắt các nàng thì vô cùng xấu xí.

Thanh âm xôn xao bàn tán, lặng lẽ lan tràn.

Những lời này tự nhiên không tránh được lỗ tai Long Nha Vệ.

Gu thẩm mỹ như vậy, bọn họ chỉ có thể cười khổ trong lòng, không thể giải thích.

Ngẫm lại xem, Tiểu tước gia nhà bọn họ tuyệt sắc như thế, ở trong mắt Hải yêu đều là xấu xí vô cùng, nội tâm họ còn điều gì không công bằng đây?
"Ăn cơm đi."

Đặt đồ ăn nóng hổi ở giữa khoang thuyền, nhóm Long Nha Vệ lập tức lui ra ngoài.

Đám nữ nhân này chê họ xấu, bọn họ cũng không muốn liếc các nàng thêm cái nào.

Sau khi Long Nha Vệ rời khỏi, một lát sau, nhóm Hải yêu mới thật cẩn thận đến gần đồ ăn.

Đồ ăn này khác hoàn toàn với món ăn các nàng hay dùng.

Đầu tiên các nàng tò mò đánh giá, không ai dám nếm thử.

Cuối cùng có một thiếu nữ hơi lớn mật, làm người đầu tiên ăn.

Bình Luận (0)
Comment