Edit: Diệp Lưu Nhiên
Đại tư tế nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu.
Một cỗ khí thế nhàn nhạt màu tím dâng lên từ người chim nhỏ, chui vào mũi Đại tư tế.
Khi khí thế màu tím biến mất, Đại tư tế đột nhiên mở hai mắt ra. Đáy mắt phát ra quang mang mãnh liệt: "Đúng là Cù Dục! Hơn nữa, hiện tại có người đang đại chiến Cù Dục!"
Tộc vương và vương hậu đồng thời tròn mắt.
"Là người nào dũng mãnh như thế?" Tộc vương hỏi.
Đại tư tế chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt rối rắm nhìn Tộc vương và vương hậu, muốn nói lại thôi.
"Ngươi còn chuyện gì nữa?" Tâm tư nữ nhân chung quy nhạy bén hơn chút, vương hậu lập tức nhìn ra mặt Đại tư tế khác thường.
Vương hậu nói, khiến Tộc vương chú ý.
Hắn mở miệng: "Đại tư tế có chuyện không ngại nói thẳng."
Đại tư tế thở dài, cắn răng nói: "Linh điểu mang hơi thở về, có cả hơi thở của Tuyết Gia công chúa. Hình như Tuyết Gia công chúa cũng ở đó."
"Cái gì!"
"Tuyết Gia?!"
Tộc vương và vương hậu đồng thời đứng lên.
Vương hậu bỗng hoa mắt, thiếu chút không đứng được.
Tuyết Gia là con gái duy nhất của nàng. Nếu táng thân trong miệng Cù Dục, nàng sợ là không sống nổi!
Giờ khắc này nàng không còn là tướng lãnh phương nam gì, mà là mẫu thân lo cho an nguy nữ nhi.
"Người tới, gọi Thanh Phù tới gặp ta!" Tộc vương đỡ lấy cánh tay vương hậu, hô ra bên ngoài.
Chỉ chốc lát, Thanh Phù đã bước vào.
Nhìn thấy không khí khẩn trương trong điện, hắn có chút mờ mịt.
"Thanh Phù, ta hỏi ngươi. Tuyết Gia đâu?" Tộc vương hỏi Thanh Phù.
Thanh Phù sửng sốt, nói đúng sự thật: "Mấy ngày trước có mùi máu bay tới trên biển, Tuyết Gia công chúa dẫn theo trăm thị vệ đi tới điều tra."
"Tuyết Gia quả nhiên không ở trên đảo!" Vương hậu nghe xong, sắc mặt đột biến.
Có Thanh Phù làm chứng, Đại tư tế thở dài: "Xem ra linh điểu truyền tin tức không sai."
Cù Dục tỉnh, Tuyết Gia lại trùng hợp ở nơi của Cù Dục...
Hai tin tức này khiến Tộc vương cơ hồ hỏng mất. Đặc biệt là tin tức thứ hai, càng là đả kích trí mạng với hắn.
Nhưng hắn là Tộc vương, là thủ lĩnh của Di tộc. Hắn cần phải nhanh chóng đưa ra quyết định chính xác.
Cố nén nội tâm lo lắng, Tộc vương sai Thanh Phù: "Lập tức gõ vang chuông cảnh báo, thông tri mọi người trở về Đô Nhạc đảo, tiến vào cung điện ngầm. Mau lên!!"
Thanh Phù sững sờ, cảm nhận bầu không khí khẩn trương. Hắn không dám hỏi nhiều, lập tức xoay người hoàn thành chuyện Tộc vương phân phó.
Rất nhanh, chuông cảnh báo vang lên Đô Nhạc đảo.
Vương hậu cố gắng khống chế sự sợ hãi mà run rẩy người, giọng nói nàng kiên định: "Vương, chàng ở lại chiếu cố con dân. Nữ nhi chúng ta, ta đi cứu!"
Tộc vương kinh hãi, thất thanh kêu: "Nàng điên rồi! Đây là đi chịu chết!"
Vương hậu lắc đầu, miễn cưỡng nở nụ cười không cho phép từ chối: "Ta không đi chịu chết, mà là đi cứu nữ nhi chúng ta. Ta là mẫu thân của nó, không thể để nó một mình đối mặt Cù Dục."
Dứt lời, nàng thừa dịp Tộc vương chưa chuẩn bị, nhanh chóng điểm lên cổ hắn.
Thân thể Tộc vương cứng đờ, định thân tại chỗ. Hắn không thể nhúc nhích người, cũng không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể dốc sức liều mạng dùng ánh mắt ngăn cản hành vi vương hậu, lại bị nàng bỏ qua.
Vương hậu nói với Đại tư tế: "Ta giao Tộc vương cho ngươi."
"Vương hậu..." Đại tư tế muốn nói gì đó, lại phát hiện tính hoạt ngôn trước giờ của mình bây giờ lại trở nên miệng lưỡi vụng về.
"Không cần nói gì cả. Ta không lấy thân phận vương hậu Di tộc, không lấy thân phận tướng lãnh phương nam mà đi, mà lấy thân phận mẫu thân." Vương hậu nói xong, quanh thân nàng bùng lên ngọn lửa.
Ngọn lửa bao trùm nàng dần biến mất, hình thành áo giáp màu đỏ vây lấy nàng.
"Tiểu Loan!" Vương hậu hô to một tiếng.
Một con phượng điểu màu đỏ như lửa xuất hiện ngoài điện.
Vương hậu thả người nhảy, ngồi trên lưng phượng điểu. Phượng điểu hót vang một tiếng, mang theo vương hậu bay lên bầu trời, biến mất trong phạm vi tầm mắt của Đại tư tế.
Vương hậu đi được một lúc, Tộc vương mới thoát được cấm chế trên người.
Hắn lao ra đại điện, hô to lên không trung: "Trĩ ---!!!"
Thanh âm quanh quẩn trên Đô Nhạc đảo, khiến tất cả mọi người trên đảo đều dừng động tác. Bọn họ nhìn phương hướng hoàng cung, như cảm nhận được tiếng kêu bi thống của Vương bọn họ.
...
Bịch bịch bịch!
Vài đường quang ảnh đan xen, Bạch Li và Ngân Trần mang theo Nguyên Nguyên nhanh chóng lui ra bầu trời, rơi xuống mặt đất khôi phục hình người.
Khóe miệng bọn họ đều tràn ra vết máu, tóc và mồ hôi đều ướt nhẹp, trên quần áo đều có chỗ tổn hại.
Mặc Dương nhìn bọn họ một cái, lập tức nói: "Long Nha Vệ chuẩn bị!"
Năm trăm Long Nha Vệ nhanh chóng giơ súng lên, nhắm chuẩn vào thân thể khổng lồ của Cù Dục.
"Bắn!!!" Mặc Dương ra lệnh, tiếng súng nổi lên bốn phía.
Đoàng đoàng đoàng đoàng --!
Đạn không ngừng bắn vào người Cù Dục, tuy không phá được phòng ngự của nó, nhưng cũng ngăn cản được nó làm ra bước tiếp theo.
Ngao!!!
Cù Dục phẫn nộ rống lên, chụp xuống những năng lượng bắn tới.
"Đáng giận! Đám kiến hôi các ngươi, ta muốn ăn tất cả các ngươi!" Cù Dục rống giận. Nó phẫn nộ, thiêu đốt phiến hải vực khiến nước biển đều sôi trào táo bạo.
Trong sơn động, Mộ Khinh Ca trầm tĩnh như pho tượng. Đánh nhau bên ngoài tựa hồ hoàn toàn không ảnh hưởng đến nàng.
Nàng không ngừng bỏ dược liệu vào Phần Thiên Lô. Dần dần một mùi hương tỏa ra từ Phần Thiên Lô.
"Che miệng mũi lại." Mộ Khinh Ca phân phó Ấu Hà Hoa Nguyệt.
Hai người lập tức giơ tay che miệng mũi mình.
Mộ Khinh Ca lấy ra một lọ dược hoàn. Bản thân ăn một viên, rồi ném về phía Ấu Hà: "Một người ăn một viên. Giữ lại bên người, lát nữa ra ngoài chia cho người khác."
Ấu Hà và Hoa Nguyệt nhanh chóng ăn xong đan dược, sau đó chia bình đan dược làm hai phần, mỗi người mang theo một phần.
Tốc độ Mộ Khinh Ca ném dược liệu vào Phần Thiên Lô càng nhanh hơn, mùi hương bay ra càng đậm. Hơi thở này rất thơm ngọt, khiến người ta thả lỏng.
Mặt Mộ Khinh Ca lạnh lẽo, chỉ là không ngừng bỏ phần dược liệu cuối cùng vào.
Khi dược liệu cuối cùng ném vào Phần Thiên Lô, mùi hương tỏa ra từ Phần Thiên Lô đã đạt tới cực hạn.
Còn lại, chính là chờ đợi.
Mộ Khinh Ca ngồi bên cạnh Phần Thiên Lô, ngưng thần trầm tư.
Trên thực tế, linh thức nàng đã tiến vào không gian.
"Chủ nhân!" Thấy Mộ Khinh Ca tiến vào, Manh Manh hơi bất ngờ.
"Manh Manh, có binh khí nào cực kỳ sắc bén không?" Mộ Khinh Ca mở miệng hỏi luôn.
Manh Manh ngẫm nghĩ rồi nói: "Vậy phải xem chủ nhân cần phá vỡ phòng ngự trình độ nào."
Mộ Khinh Ca trầm mặc một lúc, mới đáp: "Cù Dục."
"Cù Dục!" Thanh âm Manh Manh đột nhiên tăng cao đến quãng tám. Khuôn mặt nhỏ biến sắc: "Chủ nhân à chủ nhân! Sao ngài lại chọc phải tên kia? Tên kia da dày thịt béo, đánh không chết!"
Mộ Khinh Ca nhíu hai mắt lại, nhướng mày hỏi: "Ngươi cũng biết Cù Dục?"
Manh Manh gật đầu thật mạnh, đồ vật cầm trong tay múa may trước mặt Mộ Khinh Ca: "Tên kia đã ngủ là ngủ đến ngàn năm, tỉnh lại chỉ vì một chuyện chính là ăn! Ai ngăn cản nó ăn, thì sẽ đại khai sát giới!"
Bang!
Đột nhiên, Mộ Khinh Ca bắt lấy cái tay đang múa may của Manh Manh, đôi mắt nhìn chằm chằm đồ vật trong tay nàng, hỏi: "Đây là cái gì?"
Manh Manh sửng sốt, kinh ngạc nói: "Chủ nhân ngài mất trí nhớ rồi à! Cái cục than đen này có được sau khi ngài tấn chức giải phong không gian nha! Không phải ngài đã thấy qua rồi sao?"
Nàng thấy qua, còn chạm qua. Thế như nàng chỉ cảm nhận được lực lượng trong đó rất mạnh, vẫn chưa được tin tức hữu dụng gì.
Giờ phút này khiến nàng chú ý đúng là bề ngoài thường thường của nó.
Càng nhìn, nàng càng thấy rất giống Tinh Sa Huyền Ô Kim qua lời miêu tả của Bạch Li!
"Ngươi đã nghe nói tới Tinh Sa Huyền Ô Kim chưa?" Mộ Khinh Ca nhìn chằm chằm cục than đen trong tay Manh Manh, hỏi.
Manh Manh chớp chớp mắt, gật đầu: "Là tài liệu luyện khí cực kỳ khó tìm, nghe nói chỉ dùng một miếng nhỏ như ngón út trộn lẫn với tài liệu luyện khí khác là có thể đề cao phẩm chất và cấp bậc binh khí. Đúng rồi!"
Manh Manh đột nhiên sáng mắt: "Trong truyền thuyết Cù Dục da dày, chỉ có Tinh Sa Huyền Ô Kim phá được!"
Nói xong nàng lại nhụt chí, bĩu môi nói: "Nhưng hiện tại biết đi đâu tìm Tinh Sa Huyền Ô Kim?"