Edit: Diệp Lưu Nhiên
Đệt!
Sinh ra là người của nàng? Nàng với nàng ta cách một Khổ Hải, hai người có một xu quan hệ gì nhau?
"Tộc vương, ta không hiểu ngươi có ý gì?" Mộ Khinh Ca hơi trầm mặt, đôi mắt thanh thấu nhiễm sự tức giận.
Tộc vương chậm rãi lắc đầu, hắn nói Mộ Khinh Ca: "Việc này nói ra thì rất dài, chi bằng công tử ở tạm mấy ngày. Đợi nghỉ ngơi cho khỏe, rồi lại nói chuyện rõ ràng."
"Không cần!" Mộ Khinh Ca trực tiếp từ chối.
Nàng nâng mắt nhìn Tộc vương và vương hậu, cả Đại Tư Tế và Tuyết Gia đều chặn lối đi. Mộ Khinh Ca đơn giản xoay người, trực tiếp đi tới ghế dựa tùy ý ngồi xuống.
"Có lời gì thì mau nói. Nếu không còn lời nào, thì để ta đi. Với cả, ta sẽ không mang theo nàng ta!" Mộ Khinh Ca nói xong, trực tiếp nhìn về phía Tuyết Gia.
Tuyết Gia bình tĩnh như một pho tượng. Không bởi vì lời phụ thân, hay vì Mộ Khinh Ca bài xích mà có bất kỳ phản ứng nào.
Phảng phất nàng là một con thú bông, chờ đợi vận mệnh của mình.
Mộ Khinh Ca bài xích, khiến Tộc vương và Đại Tư Tế đều có chút bất đắc dĩ.
Nhưng cuối cùng, bọn họ chỉ có thể thỏa hiệp.
Đại Tư Tế tiến lên trước, cung cung kính kính Mộ Khinh Ca: "Công tử... Có lẽ, chúng ta hẳn nên xưng hô ngài là Thiếu chủ, sẽ càng thích hợp hơn."
Đại Tư Tế nói, khiến đôi mắt Mộ Khinh Ca lóe tinh quang.
Nhưng mặt ngoài nàng không lộ dấu vết nào, vẫn bình tĩnh lạnh lẽo như cũ, chờ hắn nói tiếp.
Đại Tư Tế đứng dậy, như trầm tư trông về phía chân trời phương xa ngoài cửa. Thanh âm già nua của hắn chậm rãi kể lại câu chuyện xưa. Sự già cỗi này, phảng phất như truyền thuyết xưa cũ tới từ viễn cổ...
"Mộ, là một dòng họ vinh quang. Thật lâu thật lâu trước kia, nó rất cường đại, khởi động bầu trời bao la. Vô số gia tộc bám dưới một chữ Mộ. Không chỉ vì phù hộ, mà còn vì tín ngưỡng và sùng bái. Nhưng Mộ có cường đại hơn nữa, cũng xuất hiện nguy cơ. Nguy cơ này khiến rất nhiều dòng họ cường đại giống như Mộ đều hoàn toàn ngã xuống, thậm chí biến mất! Vì bảo tồn hương hỏa, chủ nhân của Mộ lúc đó nhanh chóng quyết định, rời khỏi quê hương. Khi bọn họ rời đi, mang theo nô trung thành nhất, cũng thi triển lực lượng tiên đoán lớn nhất. Suy đoán đến mấy ngàn năm sau, cuối cùng chia nhóm nô thành hai, im lặng chờ. Chờ Thiếu chủ trở về, dẫn dắt nô trở về quê hương." Đại Tư Tế kể xong chuyện xưa.
Ừm, chính là chuyện xưa.
Mộ Khinh Ca nghe xong, cảm thấy chuyện xưa mơ hồ, giống với mấy truyền thuyết khác mà nàng không thể truy tìm thật giả.
Nhưng Đại Tư Tế nói, lại khiến Tộc vương và vương hậu nghe đến nước mắt tuôn rơi. Tuyết Gia cũng mang vẻ thất thần. Không biết là đắm chìm trong chuyện xưa của Đại Tư Tế, hay là suy nghĩ chuyện gì khác.
Mộ Khinh Ca hơi gật đầu, nói một câu: "Ừm, chuyện xưa không tệ. Nói xong rồi?"
Phản ứng của Mộ Khinh Ca khiến ba người sửng sốt.
Nhưng đối với câu hỏi của nàng, Đại Tư Tế vẫn gật đầu theo bản năng.
Thấy hắn gật đầu, Mộ Khinh Ca vỗ đùi đứng lên: "Nghe xong chuyện xưa rồi, ta cũng nên đi."
"Thiếu chủ! Chẳng lẽ ngài không tin?" Đại Tư Tế chắn trước mặt Mộ Khinh Ca, duỗi cánh tay ngăn cản nàng rời đi. Biểu tình hắn nôn nóng, phảng phất nếu Mộ Khinh Ca không tin, hắn sẽ lấy chết chứng minh.
Mộ Khinh Ca mím môi im lặng, nhìn về phía Đại Tư Tế.
Ánh mắt nàng thấu triệt bình tĩnh, khiến Đại Tư Tế từ nóng nảy dần dần bình phục.
"Một câu chuyện xưa không biết thật giả, ngươi muốn ta tin cái gì?" Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói.
Đại Tư Tế há miệng, rũ mắt thở dài, không phản bác được.
Tộc vương lúc này đứng lên, nói với Mộ Khinh Ca: "Thiếu chủ, không phải chúng ta không muốn kể hết ra, mà là thời cơ chưa tới. Có một số việc, Thiếu chủ vẫn chưa thể biết được."
Mộ Khinh Ca hơi ngửa đầu, nội tâm thở dài: Lại là câu này? Giống như bất kể nàng cố gắng thế nào, mạnh mẽ ra sao. Trên đời này sẽ luôn có người nào đó không ngừng báo nhắc nàng, thời điểm chưa tới, không để nàng biết là muốn tốt cho nàng.
Thấy Mộ Khinh Ca im lặng, Tộc vương nhân cơ hội nói: "Thiếu chủ, Di tộc chúng ta ở lại Khổ Hải chính là vì chờ ngài. Còn có một chi Di tộc khác hiện đang ở trong sa mạc Du Hồn. Bọn họ cũng đang chờ truyền nhân họ Mộ."
Sa mạc Du Hồn còn có một chi?
Mộ Khinh Ca dần thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Tộc vương.
Tại một khắc này, nàng như tin lời họ nói. Nàng hỏi: "Vì sao phải chờ ta? Các ngươi đúng là chờ ta dẫn dắt các ngươi trở về quê hương gì đó?"
Tộc vương cất giọng: "Mọi chuyện đều đã được chú định. Bổn tộc Mộ, di chuyển tiến vào Lâm Xuyên. Để nô chúng ta ở lại, chia nhau đặt ở Khổ Hải và sa mạc Du Hồn. Chỉ có hai con đường này là từ Lâm Xuyên đi tới Trung Cổ Giới, chính là vì khảo nghiệm và chờ đợi. Mấy ngàn năm, chúng ta vẫn luôn yên lặng chờ, rốt cuộc chờ tới ngày này! Việc trở về quê hương không vội, Thiếu chủ chỉ cần mang theo Tuyết Gia lúc rời đi, tiếp tục việc tu luyện của ngài. Đợi ngày ngài đột phá, chính là lúc chúng ta trở về quê hương."
"Vì sao phải mang theo nàng ta?" Mộ Khinh Ca câu môi.
Lúc này vương hậu mở miệng: "Thiếu chủ, chúng ta vốn chính là nô của ngài. Dựa theo truyền thống xưa nay, từ lúc Tuyết Gia sinh ra đã được định trước trở thành hầu của Thiếu chủ. Không chỉ có nàng, ở sa mạc Du Hồn cũng sẽ có một hầu khác thuộc về Thiếu chủ. Thiếu chủ có cơ hội cũng phải đi một chuyến đến sa mạc Du Hồn, tìm được họ."
"Vì sao?" Mộ Khinh Ca tức đến cười.
Nàng chưa từng gặp thể loại nào mạnh mẽ đưa con gái của mình làm nô tì cho người khác! Tuyết Gia không phải là công chúa Di tộc sao?
"Không vì cái gì, đây là sứ mệnh của họ." Vương hậu lắc đầu nói.
Lời này khiến Tuyết Gia ngẩng đầu nhìn Mộ Khinh Ca.
Vương hậu lại cố chấp tiếp: "Có thể trở thành hầu của Thiếu chủ, mới là phúc phận lớn nhất của con bé. So với thân phận hiện tại càng thêm vinh quang!"
Bệnh thần kinh!
Nàng nheo mắt: "Nói cách khác, hiện tại ta muốn rời đi, thì phải mang Tuyết Gia theo đúng không?"
Ba người Tộc vương im lặng, bọn họ không chính diện trả lời Mộ Khinh Ca, nhưng lại dùng thái độ biểu đạt đáp án là khẳng định!
Mộ Khinh Ca cười lạnh. Nàng đi tới trước mặt Tuyết Gia, vươn tay nhấc cằm nàng, ép nàng ngẩng đầu nhìn mình. Hai người gần trong gang tấc, thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp lẫn nhau.
Tiếp xúc gần gũi như vậy, đánh vỡ sự bình tĩnh của Tuyết Gia. Cặp mắt sáng ngời thấu triệt hiện lên một tia hoảng loạn.
Mộ Khinh Ca khẽ cười, ngữ khí lỗ mãng tùy tiện: "Người thật đẹp, muốn lưu lại bên cạnh ta không phải không thể. Nhưng, ngươi biết ý nghĩa lưu lại là gì không?" Ánh mắt nàng mang theo tính xâm lược khiến Tuyết Gia rùng mình run rẩy, tựa hồ y phục bị lột sạch, trần trụi đứng trước mặt Mộ Khinh Ca.
Cảm giác này khiến hơi thở Tuyết Gia biến đổi, theo bản năng bài xích.
Mộ Khinh Ca cười đắc ý. Nàng buông cằm Tuyết Gia, xoay lại nói với mấy người Tộc vương: "Nếu ta mang nàng đi, sinh tử của nàng không còn quan hệ đến các ngươi. Ta muốn đối đãi với nàng thế nào, đều là chuyện của ta. Ta có thể khinh nhục nàng, thậm chí lăng nhục, hay tàn sát."
Tộc vương và vương hậu đều rũ mắt xuống, mím môi không nói.
Đại Tư Tế lại ngẩng đầu lên, đột nhiên hỏi: "Thiếu chủ có được Thần Sách tàn quyển chưa?"
Hai chữ Thần Sách đột nhiên xuất hiện, khiến tròng mắt Mộ Khinh Ca bỗng chốc co rụt lại.
Khí tức Mộ Khinh Ca chợt lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Đại Tư Tế ẩn ẩn di động sát ý.
Nhưng Đại Tư Tế ở dưới ánh mắt nàng, lại nở nụ cười. Đôi mắt hắn lộ ra quang mang cơ trí, như đã định liệu trước: "Xem ra, Thiếu chủ đã có được Thần Sách tàn quyển. Ta có thể biết việc về Thần Sách, chẳng lẽ Thiếu chủ còn chưa tin lời chúng ta sao?"
"..." Mộ Khinh Ca nhìn hắn, không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì.
Đại Tư Tế chỉ vào Tuyết Gia mà nói với Mộ Khinh Ca: "Thần Sách chia làm ba quyển. Quyển Thượng tàn quyển vẫn luôn được họ Mộ giữ gìn, manh mối quyển Trung cũng được Mộ biết đến khi rời khỏi quê hương. Hiện giờ manh mối ngay tại trên người Tuyết Gia, chẳng lẽ không đáng giá để Thiếu chủ dẫn theo nàng sao?"
Đại Tư Tế nói, khiến ánh mắt Mộ Khinh Ca chớp động, ngũ quan lạnh buốt.
...
Ban đêm, Long Nha Vệ đều xuống thuyền, được đưa vào Đô Nhạc đảo.
Bọn họ không nhìn thấy Mộ Khinh Ca, chỉ là Mộ Khinh Ca tiện thể nhắn bảo bọn họ nghỉ ngơi chỉnh đốn ở Đô Nhạc đảo. Cũng báo cho Mặc Dương, tranh thủ thời gian tu luyện, không thể chậm trễ.
Ngân Trần và Bạch Li, còn có Nguyên Nguyên đều bị nàng để lại bên cạnh Long Nha Vệ.
Mà Mộ Khinh Ca thì ngồi ở cái ghế độc nhất trong cung điện Đô Nhạc đảo, tiếp nhận một đám người quỳ lạy!