Edit: Diệp Lưu Nhiên
Hai nàng ấy căn bản không ở trong phòng chờ nàng về!
Đại Tư Tế lừa nàng?
Mộ Khinh Ca nhíu mày, lại phủ định suy đoán này. Bởi vì thật sự không cần thiết phải lừa gạt nàng.
Mộ Khinh Ca đi vào phòng, đột nhiên cảm nhận được tiếng hít thở nông cạn.
Có người!
Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhẹ lóe, đi tới chỗ có tiếng hít thở.
Trải qua từng tầng màn lụa, nàng đi vào hậu thất. Đây là phòng ngủ, hiện ra trước mặt nàng chính là chiếc giường rất lớn. Giường được đặt trên bục đài dưới đất.
Xung quanh bục vây quanh một vòng lan can, còn có cầu thang lên bục.
Phía trên bục quanh giường đều là từng tầng màn lụa trong suốt, che giấu phong cảnh bên trong, lại lộ ra một tia kiều diễm mờ mịt.
Tiếng hít thở, truyền đến từ trên giường.
Chẳng lẽ có người trên giường?
Phỏng đoán này dọa Mộ Khinh Ca nhảy dựng!
Đột nhiên, nàng đoán được Di tộc làm cái quỷ gì rồi!
Nàng nhanh chóng bước lên bục, chợt vén màn lên. Cảnh tượng trên giường nháy mắt bại lộ trước mặt nàng.
Trên giường, ngọc thể nằm ngang, phong tình vô hạn. Đường cong uyển chuyển hiện ra trước mắt nàng, sa mỏng trên người như ẩn như hiện lộ ra da thịt trắng tuyết.
Đối phương đưa lưng về phía Mộ Khinh Ca, chỉ để lại bóng dáng khiến người hà tư.
Nàng không biết, người trên giường đang khẩn trương chậm rãi mở mắt, ảnh mắt toát ra tia bi thương bị vận mệnh chi phối. Đôi tay lặng lẽ nắm chặt sa mỏng, không dám tưởng tượng kế tiếp sẽ thế nào.
"Tuyết Gia công chúa đây là ý gì?" Mộ Khinh Ca mở miệng hỏi.
Người trên giường run vai ngọc, ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ có chút trắng bệnh. Nàng mím chặt môi, không đáp lời.
Không phải ra vẻ rụt rè, mà là nàng không biết nên trả lời thế nào.
Người trên giường im lặng, khiến ánh mắt Mộ Khinh Ca dâng lên một tia hài hước. Khóe miệng nàng gợi lên một nụ cười tà tứ, nâng tay phải duỗi tới người trên giường.
Linh Lung Thương hóa thành chỉ bộ, sắc bén mà bén nhọn.
Nó nhẹ nhàng vén lên sa mỏng trên người, lộ ra phần lưng trắng nõn non mịn của Tuyết Gia.
Gió đêm thổi vào, khiến làn da run rẩy.
Tuyết Gia nhắm chặt mắt, đôi tay gắt gao nắm lấy ống tay áo sa mỏng.
Mộ Khinh Ca cười trêu tức, ngón trỏ buông lỏng, sa mỏng rơi xuống, một lần nữa bao phủ lưng Tuyết Gia.
Trở về ấm áp, khiến trong lòng Tuyết Gia nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi mở mắt. Nhưng còn chưa chờ cặp mắt sáng ngời của nàng lộ ra biểu tình thoải mái, nàng đột nhiên giật mình, cả người căng thẳng.
Ngón tay mang theo chỉ bộ thuận theo đường cong của nàng nhẹ lướt, du tẩu trên người nàng.
Tràn ngập dụ hoặc khiêu khích, khiến Tuyết Gia tim đập nhanh, không dám thở mạnh.
Mà thần sắc Mộ Khinh Ca lại càng ngày càng lạnh.
"Tuyết Gia công chúa đây gọi là tự tiến chẩm tịch (*) sao?" Mộ Khinh Ca mở miệng, giọng nói mang theo một tia khinh thường và lạnh nhạt.
(*) Tự tiến chẩm tịch: tự dâng thân thể mình cho ai đó.
Lời này tựa như đâm đến nội tâm Tuyết Gia đau đớn.
Thân thể căng thẳng run rẩy.
"Tuyết Gia công chúa nằm trên giường người khác như vậy, sẽ khiến một nam nhân bình thường làm ra một số chuyện bình thường." Mộ Khinh Ca cố ý tăng thêm ngữ khí cho hai chữ 'bình thường'.
"Hay là nói, Tuyết Gia công chúa đã sớm gấp gáp không chờ nổi?" Mộ Khinh Ca trào phúng.
Lời nói vũ nhục, khiến cảm xúc Tuyết Gia rốt cuộc sụp đổ.
Cặp mắt sáng ngời dâng lên lửa giận, thiêu đốt lý trí nàng. Nàng đột nhiên phất tay, đánh tới Mộ Khinh Ca phía sau. Linh lực tím xám lao ra từ tay nàng, thẳng tới mặt Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca như đã sớm phát hiện, thân mình hơi nghiêng tránh được một kích.
Tuyết Gia bật dậy từ trên giường, đôi tay thon dài liên tục công tới Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca giơ tay tiếp được công kích nàng, phá vỡ chiêu thức. Đột nhiên bắt lấy cổ tay nàng, lôi kéo vào lòng mình.
Tuyết Gia kinh hô một tiếng, thân thể mất thăng bằng ngã vào lòng Mộ Khinh Ca.
Lại ở một chớp mắt cuối cùng, bị Mộ Khinh Ca xoay người nàng dùng lưng đụng vào thân thể Mộ Khinh Ca.
Không, không có đụng vào lòng.
Bởi vì khi nàng sắp tiếp xúc đến lòng ngực Mộ Khinh Ca, một bàn tay đã vặn trụ cổ tay trái nàng kéo ra dán bên hông. Mà tay kia thì ngăn cản nàng tiếp tục có xu thế dựa vào.
Nhìn thoáng qua thì cho rằng nàng bị Mộ Khinh Ca vặn đôi tay kéo vào lòng.
Nhưng thực tế nàng biết, mình căn bản không tiếp xúc đến thân thể hắn.
"Buông ta ra." Tuyết Gia giãy giụa, lại phát hiện mình căn bản không dùng lực được.
Mộ Khinh Ca ghé bên tai Tuyết Gia, hô hấp thổi tới bả vai trần trụi bên ngoài của nàng, khẽ cười: "Tuyết Gia công chúa làm gì vậy? Mời, hay là tán tỉnh?"
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ, còn có trêu chọc, khiến làn da Tuyết Gia nhanh chóng nổi lên màu hồng nhạt. Lỗ tai nàng bắt đầu nóng lên, ánh mắt cũng bắt đầu hoảng loạn.
Tuyết Gia ngồi quỳ trên giường, đôi tay bị Mộ Khinh Ca vặn lại khống chế.
Động tác này khiến sa mỏng trên người nàng rớt xuống không ít, cũng bại lộ nhiều phần da thịt hơn.
Mộ Khinh Ca rũ mắt nhìn lướt qua, trêu đùa: "Dáng người không tồi."
"Ngươi...!" Tuyết Gia vừa thẹn vừa tức, vừa tức lại vừa gấp. Nhưng cố tình không thoát được.
"Tuyết Gia công chúa vẫn chưa nói cho ta, vì sao ngươi tới phòng ta?" Mộ Khinh Ca nói bên tai nàng.
Tuyết Gia cắn môi, đôi mắt nhanh chóng nhiễm lên sương mù mờ mịt, mang theo một tia không cam lòng và ủy khuất vô hạn: "Vì sao tới, chẳng lẽ trong lòng ngươi không rõ sao? Ngươi cho rằng ta nguyện ý sao?"
"Không nguyện ý hà tất miễn cưỡng mình?" Mộ Khinh Ca khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Tuyết Gia không nhìn thấy biểu cảm Mộ Khinh Ca, nhưng có thể nghe ra giọng nói châm chọc đó. Tuyết Gia cười buồn bã, từ bỏ sức phản kháng, tùy ý để Mộ Khinh Ca chế trụ: "Ngươi cho rằng ta được lựa chọn sao?"
Mộ Khinh Ca không hề thương hại: "Đừng dùng miệng lưỡi như vậy nói với ta, việc ngươi làm không phải ta ép ngươi."
Tuyết Gia cười khổ: "Ta sinh ra, chính là vì chờ ngươi. Điều này không quan hệ tới ngươi sao?"
"Ngàn vạn đừng nói với ta những lời này, tội này ta không gánh. Trước hôm nay, ta căn bản không biết các ngươi tồn tại. Ta cũng không thể hiểu được bị các ngươi đẩy lên vị trí Thiếu chủ." Mộ Khinh Ca cười khẩy.
Tuyết Gia mím môi, đôi tay hơi giãy giụa.
Thấy Mộ Khinh Ca vẫn không buông nàng ra, nàng giận dữ nói: "Buông ta ra, ta cho ngươi xem một thứ, ngươi sẽ hiểu."
Mộ Khinh Ca trầm mặc, buông lỏng tay ra.
Tuyết Gia cảm thấy giam cầm buông lỏng, người phía sau cũng lui ra ngoài.
Còn chưa chờ nàng quay đầu nhìn, phía ngoài màn đã truyền đến thanh âm Mộ Khinh Ca: "Mặc y phục trước vào đã."
Tuyết Gia xoay người nhìn, chỉ thấy màn lụa nhẹ nhàng lay động, không còn thanh âm Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca ngồi ở ghế ngoài, rót một chén nước cho mình, vắt chân, thưởng thức chén trà trong tay. Nàng nhìn màn lụa khẽ nhúc nhích, tự hỏi Tuyết Gia sẽ cho nàng xem cái gì.
Chỉ chốc lát Tuyết Gia đã vén màn lụa đi ra.
Nàng đứng trên bục, liếc mắt một cái là thấy Mộ Khinh Ca đang ngồi ghế uống trà.
Mà Mộ Khinh Ca cũng thấy được nàng.
Tuyết Gia tựa như tiên tử thánh khiết, không cho phép khinh nhờn xâm phạm. Cho dù giờ phút này nàng ăn mặc sa y khinh bạc mê người, như ẩn như hiện để lộ đường cong của mình.
Mộ Khinh Ca hơi híp mắt, cười khẩy: "Y phục cũng không muốn mặc?"
Tuyết Gia lần này không để ý lời nàng trào phúng, mà là đi xuống bục vào phòng trong: "Đi theo ta."
Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, thả chén trà xuống, đứng lên đi theo Tuyết Gia.
Đi theo Tuyết Gia thông qua một hành lang, Mộ Khinh Ca cảm thấy có nhiệt khí đánh tới.
Đẩy cửa vào, nàng mới biết được thì ra ở đây có một suối nước nóng.
Suối nước nóng chảy ra từ khe đá, hội tụ vào trong ao, mặt nước bốc hơi nhiệt nóng. Trong căn phòng này bị hơi thở suối nước nóng bao phủ mờ mịt.
Tuyết Gia đi tới rìa suối nước nóng rồi dừng lại, đột nhiên xoay người nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Cặp mắt sáng ngời kia nhanh chóng hiện lên một tia thẹn thùng: "Xoay người sang chỗ khác."
Mộ Khinh Ca nhướng mày, nghe lời xoay người, đưa lưng về phía nàng.
Xác định Mộ Khinh Ca không nhìn lén, Tuyết Gia mới cởi bỏ sa y trên người.
Đôi tay nàng buông lỏng, sa y thả suông xuống theo thân thể nàng. Bây giờ trên người Tuyết Gia không có bất kỳ vật nào che chắn. Nàng dẫm lên bậc thang đi vào suối nước nóng, hoàn toàn chìm thân thể mình xuống nước.
Nhiệt khí trong ao quấn quanh nàng. Dưới sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ của suối nước nóng, làn da nàng nhanh chóng trở nên phấn hồng mê người.
Mộ Khinh Ca nghe thấy thanh âm xuống nước, cũng đoán được Tuyết Gia đang làm cái gì.
Nàng chỉ an tĩnh nhắm mắt chờ, chờ Tuyết Gia mở miệng.
Một lát sau, thanh âm Tuyết Gia truyền đến: "Được rồi."