Edit: Diệp Lưu Nhiên
Đêm, dần qua đi.
Ánh mặt trời xua tan hắc ám, chiếu sáng lối vào sơn động, cũng bao phủ Tuyết Gia ngủ say.
Có lẽ ánh mặt trời ấm áp khiến hàng mi dài Tuyết Gia hơi rung, tỉnh lại từ hôn mê.
Nàng mở mắt ra, đập vào mắt là sơn động tối thui. Mà nàng lại ở vị trí duy nhất được ánh sáng chiếu vào, ấm áp bao phủ.
'Đây là nơi nào!' Tuyết Gia cả kinh.
Cúi đầu nhìn mình, y phục đã sớm bị thay đổi, màu trắng có chút quen mắt. Hình như... nàng từng thấy Bạch Li mặc vào.
"Ngươi tỉnh." Một tiếng nói bị ép có chút thấp truyền đến.
Tuyết Gia sửng sốt, hỏi: "Ai?"
Nàng nhìn sơn động hắc ám, rốt cuộc thấy được bóng người mơ hồ núp trong một góc, khoanh chân ngồi.
"Thiếu chủ?" Tuyết Gia hỏi thử.
Nàng đi cùng Mộ Khinh Ca, sau khi tỉnh lại có người bên cạnh, đương nhiên nàng sẽ nghĩ đến ngay Mộ Khinh Ca. Chỉ là thanh âm vừa rồi hơi quái quái, giống mà không phải giống hắn.
"Ừm." Mộ Khinh Ca đáp lại trong bóng đêm.
Nàng không cho Tuyết Gia thời gian nghĩ nhiều, nói thẳng: "Ta sắp đột phá, ngươi hộ pháp giúp ta."
Đột phá! Lại đột phá!
Tuyết Gia cả kinh. Nếu nàng không nhớ lầm, lúc Mộ Khinh Ca ở Đô Nhạc đảo mới đột phá một màn thiên kinh động địa đi! Sao mới qua ba tháng, đã sắp đột phá rồi?
"Tuyết Gia đã biết." Tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng Tuyết Gia vẫn nghe lời đứng lên, đi tới ngoài động.
Ngoài động là một khu rừng, ánh sáng chiếu xuống đỉnh đầu, ấm áp thoải mái.
Tuyết Gia đắm chìm dưới ánh mặt trời, xua tan khói mù trong lòng.
Sau khi Tuyết Gia rời đi, Mộ Khinh Ca mới chậm rãi nhắm mắt lại. Nàng một đêm không ngủ, huyễn khí còn chưa hoàn toàn chữa trị. Chủ yếu là, bản thân không áp được linh lực trong cơ thể.
Những linh lực bị nàng áp súc vô số lần, sau khi trải qua một đêm thích ứng, rốt cuộc muốn bùng nổ.
Thu liễm tinh thần, Mộ Khinh Ca bắt đầu tu luyện.
Linh lực màu tím xám trong cơ thể Mộ Khinh Ca điên cuồng vận chuyển. Đan điền hình thành tụ khí xoáy, hút hết tất cả linh lực trong kinh mạch cơ thể nàng trở về, toàn bộ dung nhập vào đan điền.
Khi linh lực đều bị rút về, linh lực màu tím xám bắt đầu chuyển màu. Màu tím giảm bớt, màu xám gia tăng. Ngay từ đầu màu xám tiếp cận gần đến màu mực, màu sắc ngày càng đậm.
Dần dần, màu xám ít đi, màu sắc trở nên nhạt.
Màu xám từ nồng đậm như mực, dần nhạt thếch đi, hướng tới màu trắng. Cuối cùng màu sắc linh khí Mộ Khinh Ca dừng lại ở màu xám nhạt.
Sau khi củng cố màu sắc linh khí, đan điền Mộ Khinh Ca trào ra từng tầng, đánh sâu vào thân thể nàng. Một lần nữa tẩy tủy kinh mạch, cốt cách, làn da, cơ bắp nàng.
Ầm ầm ầm!
Cơ thể Mộ Khinh Ca như ngọn núi lửa, linh lực bị áp súc phun trào ra, đánh sâu vào cảnh giới...
Linh Động Kỳ đỉnh!
Răng rắc!
Hôi cảnh tầng một!
Răng rắc!
Hôi cảnh tầng hai!
Răng rắc!
Hôi cảnh tầng ba!
Răng rắc!
Hôi cảnh tầng bốn!
Răng rắc!
Hôi cảnh tầng năm!
Bên ngoài sơn động yên tĩnh, không bởi vì Mộ Khinh Ca đột phá mà dẫn phát động tĩnh gì. Cảnh giới đột phá, chỉ sinh ra trong cơ thể Mộ Khinh Ca.
Tuyết Gia đứng bên ngoài im lặng chờ đợi, vẫn luôn chờ tới hoàng hôn giờ ngọ, mới cảm thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Nàng xoay người nhìn, đón nhận Mộ Khinh Ca đi ra.
Vẫn là hồng y công tử tuấn mỹ tuyệt trần. Giơ tay nhấc chân đều mang sự cuồng ngạo không kiềm chế được. Phảng phất kể cả thiên địa đều không thể khiến hắn khom lưng cúi đầu.
Tuyết Gia hơi thất thần, bị choáng ngợp bởi dung mạo Mộ Khinh Ca.
Nhưng ngay sau đó, đôi mắt nàng đột nhiên co rụt lại, thất thanh kêu: "Tu vi Thiếu chủ!" Nàng cư nhiên không thấy rõ tu vi Mộ Khinh Ca, chứng minh cái gì? Chứng minh người trước mắt có tu vi vượt xa nàng.
"Tuyết Gia, ngươi biết cấp bậc tu vi ở Trung Cổ Giới không?" Mộ Khinh Ca hỏi.
Thu liễm khϊếp sợ trong mắt, Tuyết Gia gật đầu: "Ta nghe Đại Tư Tế từng nói, Trung Cổ Giới chia làm Hôi cảnh, Ngân cảnh và Kim cảnh. Mỗi một cảnh giới đều phân chia sáu tầng, lấy màu sắc linh khí làm tiêu chuẩn. Ví như Hôi cảnh, màu sắc càng nhạt càng gần với màu bạc, thì đại diện tầng thứ Hôi cảnh càng cao."
Mộ Khinh Ca híp mắt trầm tư: 'Lấy màu sắc linh khí làm chuẩn sao? Vậy xem ra hiện giờ nàng đang ở Hôi cảnh tầng năm' Đây là kết quả khiến người ta vui vẻ nhất từ sau khi gặp sóng thần.
Mộ Khinh Ca trong nháy mắt đã hiểu Tư Mạch bảo nàng cố gắng áp súc linh lực, khống chế không đột phá có chỗ tốt gì rồi. Phải chờ tới khi vào Trung Cổ Giới, lợi dụng linh áp khác nhau giữa hai vị diện, một phát đột phá mấy cảnh giới liền.
Nhìn thấy Mộ Khinh Ca im lặng, Tuyết Gia tiếp tục nói: "Trung Cổ Giới lấy Tử cảnh làm khởi điểm. Nghe nói người có thể lên Hôi cảnh trên cơ bản đều là tiêu chuẩn tuyển chọn nhân tài vào gia tộc. Đại Tư Tế còn từng nói, phía trên Kim cảnh có một đường ranh giới. Cảnh giới kia phân chia tu luyện giả thành Thần và Người."
"Còn có một đường ranh giới?" Mộ Khinh Ca hiếu kỳ.
Tuyết Gia gật đầu, nhưng không nói tiếp nữa: "Chờ khi Thiếu chủ đạt tới Kim cảnh, tự nhiên sẽ biết."
Lại câu này...
Mộ Khinh Ca cười.
Trùng sinh tới nay, bao nhiêu lần nàng nghe qua câu nói này? Từ ngây thơ mờ mịt, đến dần mạnh lên. Phảng phất vô luận nàng trưởng thành đến bước nào, đều sẽ có một nơi không thể chạm đến đang chờ nàng.
Dần dần, nàng đã quen sự chờ đợi này.
Không truy vấn Tuyết Gia, Mộ Khinh Ca nói: "Ngươi cảm giác thế nào? Có dấu hiệu đột phá không?"
Sinh hoạt ở Khổ Hải bao lâu nay, bị linh áp Khổ Hải áp chế, hiện giờ tiến vào Trung Cổ Giới, lý ra nên sẽ có đột phá mới phải. Hơn nữa, Tư Mạch minh xác nói cho nàng, Linh Động Kỳ không phân chia cảnh giới.
Nói cách khác, Linh Động Kỳ giống cái lu nước.
Tác dụng của nó là không ngừng chứa đầy linh lực.
Dần dần, mực nước trong lu của mọi người khác nhau, mới phân ra giới hạn trong Linh Động Kỳ.
Linh Động Kỳ chính là Linh Động Kỳ. Khi linh áp thay đổi, Linh Động Kỳ sẽ đột phá, tiến vào lĩnh vực mới. Nước trong lu cũng sẽ chuyển hóa sang linh lực mới.
Khác nhau ở chỗ, người ở Linh Động Kỳ tích tụ càng thuần càng nhiều linh lực, thì có khả năng đột phá đến hai, ba tầng.
Giống như Mộ Khinh Ca đột phá đến năm tầng, đó là điên cuồng.
Nguyên nhân chủ yếu, không chỉ là vấn đề thiên phú của nàng, mà là nàng nghiêm túc nghe theo Tư Mạch nói, cũng nghiêm khắc chấp hành.
Mộ Khinh Ca nói, khiến Tuyết Gia nhẹ gật đầu.
Thật ra nàng đã sớm có cảm giác đột phá, nhưng vì Mộ Khinh Ca đang đột phá nên nàng vẫn luôn cưỡng chế.
"Vậy ngươi vào tu luyện đi, ta hộ pháp cho ngươi." Mộ Khinh Ca nói.
Tuyết Gia cũng không ra vẻ, khẽ gật đầu rồi chui vào sơn động.
Mộ Khinh Ca đứng ngoài động, giơ tay sờ tai trái mình.
Khuyên tai màu tím sau khi nàng đột phá thành công đã tự động khôi phục. Nàng tự nhiên cũng biến thành nam trang.
Về giới tính thật, không phải nàng cố ý gạt Tuyết Gia. Mà là nàng cảm thấy Di tộc có điều gạt nàng, có một số ẩn tình đằng sau sự dựa dẫm của họ với nàng.
Trước khi không làm rõ, Mộ Khinh Ca không mong nhiều chuyện của mình bị Tuyết Gia biết.
Nói trắng ra là, độ tín nhiệm chưa đủ!
"Trung Cổ Giới! Ta rốt cuộc tới rồi. Hy vọng, ta đến, có thể giải mã một số câu đố làm bối rối ta, bối rối gia gia, cũng làm bối rối cô cô." Mộ Khinh Ca thì thầm.
Thu hồi suy nghĩ, Mộ Khinh Ca lấy ngọc bài ra, gõ lên vài cái.
Sau đó, nàng nhìn chăm chú ngọc bài.
Lúc này không làm nàng chờ bao lâu, trên ngọc bài đã nhấp nháy vài cái.
Điều này làm cho đáy mắt Mộ Khinh Ca kinh hỉ, lập tức gõ lên ngọc bài.
Nàng dùng mật hiệu hỏi tung tích Long Nha Vệ và Ấu Hà Hoa Nguyệt.
Ngọc bài bên kia cũng nhanh chóng hồi lại.
Thì ra bọn họ cũng bị thất lạc, mỗi người rải rác các nơi, không có ở cùng nhau. Ấu Hà và Hoa Nguyệt cũng bị tách ra, đi theo bên cạnh các Long Nha Vệ khác nhau.
Cũng may, tất cả mọi người không có ai thương vong.
Những quả trứng chim mang ra từ không gian thí luyện, ấp thành linh thú phi hành đã mang đến tác dụng cực lớn, chở Long Nha Vệ rời khỏi Khổ Hải, tiến vào Trung Cổ Giới.
Lúc trước bọn họ không trả lời Mộ Khinh Ca là vì bọn họ đều đang đột phá.
Tu luyện gần một năm, không ngừng áp súc tích lũy linh lực, cộng thêm linh thạch cực phẩm trợ giúp, toàn bộ bọn họ đều thăng cấp lên Hôi cảnh.
Nhưng đại đa số đều ở tầng một, tầng hai.
Duy nhất đạt tới tầng ba là Mặc Dương.
Hai tiểu nha đầu Ấu Hà và Hoa Nguyệt còn dừng lại ở Tử cảnh đỉnh, nhưng các nàng rất có tin tưởng, không lâu nữa các nàng đều có thể tiến vào Hôi cảnh.
Hiểu đại khái tình huống rồi, Mộ Khinh Ca trước tiên bảo bọn họ tự mình hoạt động, tìm hiểu tình huống trong Trung Cổ Giới.
Chờ nàng tìm được rồi đi tới Nhạc gia, truyền tin tập hợp bọn họ.
Có tin tức của Long Nha Vệ, Mộ Khinh Ca tâm treo cao cuối cùng cũng hạ xuống.
"Chỉ là đáng tiếc, không thể báo bình an cho gia gia." Mộ Khinh Ca nhìn sao trời, lẩm bẩm.
Hồi lâu, nàng cúi đầu nhìn cung linh bên hông mình. Tay nâng nó lên, Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, cầm cung linh nhẹ nhàng lay hai cái.
Tiếng chuông xuyên qua thời không, rơi vào tai người nào đó.
Chỉ chốc lát, cung linh Mộ Khinh Ca vang lên, tiếng chuông thanh thúy vang không ngùng, quanh quẩn bên tai Mộ Khinh Ca.
Điều này làm cho Mộ Khinh Ca nhớ tới Tư Mạch từng nói: 'Nếu tiếng chuông vẫn luôn vang, tức là hắn rất muốn rất muốn rất muốn nàng.'
Mặt mày Mộ Khinh Ca nhu hòa, nàng cầm chặt cung linh, không cho nó kêu vang nữa.
Đợi nàng bình tĩnh lại, nàng mới cầm lại cung linh chậm rãi lay một chút, rồi nhanh chóng lay ba cái.
Đây là ước định của nàng và Tư Mạch.
Một dài ba ngắn, nghĩa là nàng đã bình an tới Trung Cổ Giới. Để hắn đừng nhớ mong!
Rất nhanh, cung linh Mộ Khinh Ca chậm rãi vang lên hai tiếng.
Đây là ý 'bình an'.
Là Tư Mạch dặn dò mình phải bình an.
Một cảm giác ngọt ngào khó miêu tả trào ra từ trái tim Mộ Khinh Ca. Gió đêm thổi qua, vén lên sợi tóc nàng. Nàng hít một hơi thật sâu, đột nhiên có chút nhớ nhung cái ôm của người nào đó.
Buông cung linh, Mộ Khinh Ca bắt đầu nghiêm túc thưởng thức bầu trời đêm ở Trung Cổ Giới.
...