Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Lưu Khách là một quần thể đặc thù trong Trung Cổ Giới chúng ta. Cái gọi là Lưu Khách, ý chỉ người lang thang không có cội nguồn gia tộc, không có chỗ ở cố định, lấy lợi ích kết làm đồng minh, dựa vào nhiệm vụ mà sống. Lưu Khách không có họ, chỉ có danh. Tuy họ không có bối cảnh, nhưng cũng sống trong máu tanh, cực kỳ hung ác..."
Ở một góc tường trước bảng hiệu Lưu Khách thị tộc, một lão già khô gầy đang hưng phấn văng nước miếng kể cho đám tiểu hài tử.
Đám hài tử vây quanh lão, không biết là bị lời nói hấp dẫn hay là bị kẹo trong tay lão hấp dẫn, đều tập trung tinh thần lắng nghe, thỉnh thoảng hô lên 'woa woa'.
Mộ Khinh Ca ngừng chân nghe một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn cửa lớn rộng mở người đến người đi, cất bước tiến vào.
Bên tai nàng truyền đến thanh âm lão già khô gầy: "Lưu Khách thị tộc nha, chính là nơi cho nhóm Lưu Khách chọn lựa nhiệm vụ. Cũng là nơi ban bố nhiệm vụ cho mọi người. Chỉ cần ngươi ra nổi giá, bất kể là dạng mua bán gì, Lưu Khách đều nhận được..."
Khi Mộ Khinh Ca vào cửa Lưu Khách thị tộc, thanh âm lão già trở nên mơ hồ rồi biến mất.
Nàng đứng ở tiền đình, rất hứng thú đánh giá người qua lại.
Người ở đây thô kệch tục tằng hơn người bên ngoài. Sự thô kệch này không phải diện mạo, mà là khí chất. Cơ hồ mỗi người đều bay ra mùi máu tươi nhàn nhạt.
Ở đây hầu hết là nam tử, ít có nữ tử, càng miễn bàn đến nữ tử đẹp như tiên.
Tuyết Gia xuất hiện lập tức khiến nhóm Lưu Khách chú ý, ánh mắt họ mang theo tính xâm lược đảo qua Tuyết Gia và Mộ Khinh Ca, nhưng không có hành động quá khích nào.
Lưu Khách quanh năm sống trên lưỡi đao, hiểu rõ xem xét thời thế, càng hiểu rõ nhìn mặt đoán ý.
Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia ăn mặc bất phàm, cử chỉ thoải mái hào phóng đi vào Lưu Khách thị tộc, chứng tỏ không phải nhân vật có thể tùy tiện trêu chọc. Nói không chừng, là hậu bối của gia tộc nào đó.
Không kết oán với gia tộc, là một chuẩn tắc của nhóm Lưu Khách!
Bởi vì thế giới này lấy gia tộc vi tôn. Một gia tộc cường đại, đại diện cho sức mạnh khủng bố.
Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia xuất hiện, gây nên một chút xôn xao ở tiền đình Lưu Khách.
Dưới ánh nhìn chăm chú của nhóm Lưu Khách, các nàng đi vào trong.
Dần dần, Mộ Khinh Ca cảm giác được nơi này có tính chất dịch quán. Không chỉ tiếp thu nhiệm vụ, ban bố nhiệm vụ, mà còn là nơi trú ngụ cho nhóm Lưu Khách dừng chân.
Nơi này giống như là nhà của Lưu Khách, khó trách gọi là Lưu Khách thị tộc.
Đi vào đại sảnh thứ nhất, đám đông chen chúc.
Một bước vào cánh cửa, Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia đã bị hấp dẫn bởi thẻ bài treo bốn phía vách tường. Những thẻ bài đó đều được chế tạo từ chất liệu đặc thù, có thể ghi thêm nhiệm vụ hoặc xóa đi nhiệm vụ.
Mộ Khinh Ca chậm rãi dạo bước, không có ai để ý tới nàng. Kỳ thật ở đây đều giống nhau. Nếu ngươi là Lưu Khách, vậy thì tự mình chọn nhiệm vụ muốn nhận rồi đi sang sườn thính tìm chuyên gia xử lý thủ tục là được.
Nếu muốn tuyên bố nhiệm vụ thì càng đơn giản, tiến vào đại sảnh thứ hai rồi tìm chuyên gia tuyên bố nhiệm vụ, giao nộp tiền đặt cọc là xong.
Nơi này không có nhân viên tiếp đãi.
[Chiêu mộ đội ngũ Lưu Khách do Hôi cảnh tầng hai dẫn đầu, hộ tống dược liệu đến Bách Nhạc thành.]
[Giá cao tìm kiếm Thất Tinh Lan Châu Thảo.]
[Trăm khối linh thạch cấp thấp, lấy đầu của hái hoa tặc Tiếu Xuân Phong.]
[Đưa tin tới Kim Hải phủ...]
Đủ loại nhiệm vụ hiện ra trong mắt Mộ Khinh Ca.
Ở đây không có bất kỳ kiêng dè gì.
Gϊếŧ người, báo thù, âm mưu... cho đến chuyện lắt nhắt không lên được mặt bàn, đều được tuyên bố. Mà nhóm Lưu Khách không phân biệt chính tà, chỉ biết lựa chọn nhiệm vụ mình nắm chắc để kiếm tiền thuê.
Mộ Khinh Ca đứng một lúc, nhìn thấy thỉnh thoảng có nhiệm vụ bị xóa, rồi lại có nhiệm vụ mới điền vào.
Những nhiệm vụ bị xóa, nói lên có người đã chọn rồi.
"Tiểu huynh đệ."
Đột nhiên, sau lưng Mộ Khinh Ca truyền đến thanh âm thân thiện.
Mộ Khinh Ca quay người nhìn, thấy một hán tử trung niên ăn mặc võ sĩ đang đứng trước mặt mình. Trên lưng còn vác theo một thanh trọng kiếm đen tuyền.
Người này thấy Mộ Khinh Ca xoay người, tươi cười trong mắt hóa thành kinh diễm.
Trong lúc nhất thời, không nói được ra lời.
Mộ Khinh Ca hơi nheo mắt, mở miệng hỏi: "Có việc?"
"Ách!" Đại hán như vừa tỉnh mộng, ánh mắt đảo qua Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia, thấy bề ngoài hai người xuất chúng, lập tức dâng lên một tia thất vọng. Nhưng hắn vẫn cười nói: "Ồ, ta gọi là Cam Hùng, là thủ lĩnh của một đội ngũ Lưu Khách. Vừa rồi nhìn thấy ngươi ở đây xem nhiệm vụ, cho rằng tiểu huynh đệ muốn nhận nhiệm vụ, nên mạo muội đến hỏi một câu không biết tiểu huynh đệ có muốn gia nhập đội ngũ Lưu Khách không."
"Vậy sao lại thất vọng?" Mộ Khinh Ca nghiền ngẫm lên tiếng. Nàng không có bỏ qua một tia thất vọng trong mắt Cam Hùng.
"À..." Cam Hùng có chút xấu hổ: "Thấy ngươi cẩm y hoa phục, sợ là không phải Lưu Khách. Ta mạo muội." Nói xong, hắn ôm quyền hướng Mộ Khinh Ca.
Người này thẳng thắn, trái lại khiến người ta sinh ra hảo cảm.
Mộ Khinh Ca rất tò mò với Lưu Khách thị tộc, hiện tại có người chủ động đi lên giải thích nghi hoặc cho nàng, sao dễ dàng buông tha được?
Nàng cười cười, nói với Cam Hùng: "Ta gọi là Mộ Khinh Ca, lần đầu ra cửa gia tộc đi rèn luyện, có rất nhiều thứ chỉ nghe người khác nói qua nên muốn tận mắt nhìn thấy. Hiểu biết về Lưu Khách cũng nửa vời, không biết Cam huynh có thời gian giải thích nghi hoặc?"
Tuyết Gia an tĩnh đứng phía sau Mộ Khinh Ca, lẽ dĩ nhiên được cho rằng trở thành cấm luyến của Mộ Khinh Ca.
Không ít người chung quanh nghe thấy, đều châm biếm trong lòng.
Chê cười Mộ Khinh Ca quả nhiên là đại thiếu gia, ra cửa rèn luyện còn không quên mang theo nữ tử mỹ mạo.
Cam Hùng vốn đang hối hận mình tùy tiện đến gần, lại thấy Mộ Khinh Ca không giống với những đệ tử gia tộc cao ngạo khác, lập tức mỉm cười nói: "Nếu đã vậy, không bằng Mộ tiểu huynh đệ đi vào phòng ta, chúng ta chậm rãi nói chuyện. Ở đây hơi nhiều người."
"Làm phiền." Mộ Khinh Ca gật đầu. Mang Tuyết Gia đi theo Cam Hùng rời khỏi đây.
Lưu Khách thị tộc cung cấp chốn dừng chân cho Lưu Khách, đều ở hậu viện.
Lúc Cam Hùng dẫn các nàng vào, bắt đầu giới thiệu đơn giản: "Ở đây không tốn tiền. Căn cứ vào cấp bậc đội ngũ tương ứng, điều kiện dừng chân sẽ khác nhau. Nếu là đoàn đội Lưu Khách Thiên cấp, đều có thể ở viện bên kia." Nói xong, Cam Hùng giơ tay chỉ về một hướng.
Mộ Khinh Ca nhìn theo hướng chỉ, thấy một trạch viện đã khóa cửa. Tường viện không giống bình thường.
"Đội ngũ Lưu Khách phân chia theo thiên địa huyền hoàng. Đoàn đội cấp cao rất ít, toàn bộ Trung Cổ Giới chắc chỉ chưa đến ba đội. Họ đều nhận nhiệm vụ lớn, có cố chủ cố định, căn bản sẽ không đến nơi nhỏ bé này. Cho nên hàng năm cũng không ai ở đây. Nhưng mà dù không ai ở, nên chuẩn bị thì vẫn sẽ chuẩn bị. Dưới Thiên cấp là Địa cấp, Huyền cấp, cuối cùng là Hoàng cấp." Cam Hùng nói xong, giơ ngón tay chỉ vào mình: "Ta là đội ngũ Lưu Khách Hoàng cấp." Trên nét mặt hắn không thấy một tia xấu hổ, càng không cảm thấy mất mặt vì chữ Hoàng cấp.
"Dưới Hoàng cấp là đội ngũ Lưu Khách không có cấp bậc." Khi nói chuyện, Cam Hùng dẫn hai người đi vào tiểu viện mộc mạc. Quy mô đương nhiên không thể so sánh với trạch viện thấy lúc nãy: "Ta ở đây, vào đi."
Cam Hùng đẩy cánh cửa khép hờ, mùi mốc nhàn nhạt bay ra.
Mộ Khinh Ca không biểu lộ ra sự khó chịu nào, đi theo Cam Hùng vào phòng.
Bài trí phòng ốc cực kỳ đơn giản, những đồ dùng đều mài mòn, không biết đã sử dụng bao lâu.
"Đội ngũ không có cấp bậc chỉ có thể chung phòng chung giường, cho nên ta ở đây vẫn tốt chán. Nhưng mà cũng có thể không ở lại Lưu Khách thị tộc, chỉ cần có tiền thì có thể ra khách điếm ở." Cam Hùng kéo ghế ra đặt dưới ánh mặt trời, dùng ghẻ lau xoa xoa, mời Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia ngồi, rồi rót trà cho các nàng, bấy giờ mới tự mình ngồi xuống.
Tuyết Gia nhận lấy chén trà, nước trà trông như trà mạt. Có thể thấy được, cuộc sống Lưu Khách của Cam Hùng cũng không quá tốt. May mắn hắn là người dễ thỏa mãn, từ khi tiếp xúc đến giờ còn chưa nghe thấy hắn nói một câu oán giận nào.