Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 693

Edit: Diệp Lưu Nhiên

'Còn một người nữa đâu?' Mộ Khinh Ca nhớ tới Kinh Hải không phải một mình đi tới Đậu phủ. Bên cạnh có một tiểu tử tên Thạch Ba đi cùng, lập tức quét một vòng.

Quả nhiên, nàng phát hiện Thạch Ba trong đám người.

Thạch Ba không bị đánh, chỉ quỳ gối trước mặt người trung niên mặc y phục hoa lệ. Đôi tay gắt gao ôm đầu, hai vai không ngừng run rẩy, còn khóc lên.

Cảnh này khiến đôi mắt Mộ Khinh Ca trở nên u ám.

Hai thiếu niên kết bạn, rơi vào cục diện khác nhau, là vì cái gì?

Đúng lúc này, Thạch Ba bị người trung niên đá một chân, lăn dưới đất.

Người trung niên châm chọc nói: "Hắn không phải đồng hương của ngươi sao? Hắn sắp bị đánh chết rồi, sao ngươi không khuyên nhủ?"

Thạch Ba bị dọa đến không nhẹ, nghe thấy người trung niên nói, hắn té ngã lộn nhào quỳ xuống bên cạnh Kinh Hải, lại không dám tiến gần, sợ bị ăn đấm: "Tiểu Hải... Tiểu Hải... Ngươi cúi đầu đi! Không phải chỉ là quỳ xuống dập đầu sao? Tổng tốt hơn nhiều so với bị đánh chết!"


Kinh Hải cắn răng bị đánh, nghe Thạch Ba nói. Hắn phi một tiếng, la lớn: "Dù có đánh chết ta cũng không dập đầu! Rõ ràng họ thông báo tuyển người chỉ là tấm màn đen, bị vạch trần nên muốn đánh người, ép ta nhận sai, ta không chịu thì muốn đánh chết ta! Tốt lắm! Vậy đánh chết ta đi! Không đánh chết ta, tiểu gia sẽ chỉnh chết các ngươi!"

Kinh Hải nói xong lời cuối cùng, trong cặp mắt thuần tịnh thiên chân bắn ra một tia hung ác.

Điều này làm cho đuôi mày Mộ Khinh Ca hơi nhướng lên.

"Tiểu Hải ngươi đừng bướng nữa! Ngươi muốn chết, nhưng mà ta không muốn chết!" Thạch Ba khóc hô.

Người trung niên nghe Kinh Hải nói, cười lạnh âm trầm: "Tấm màn đen? Coi như thật sự là tấm màn đen thì thế nào? Đậu gia ta làm việc, cần phải giải thích ngươi sao?"

Kinh Hải rống lớn: "Ngươi! Chúng ta thấy ngươi thu tiền của người khác!"


Ánh mắt người trung niên trừng lên, giọng căm hận: "Ngươi tìm chết! Hung hăng đánh cho ta!"

Dứt lời, ánh mắt hắn hung ác ném tới Thạch Ba.

Thạch Ba sợ tới mức chết khϊếp, cuống quít nói: "Không phải ta không phải ta... ta... ta không thấy gì hết, không nhìn thấy gì hết! Cầu xin ngài, tha ta đi!"

Nói xong, hắn quỳ xuống đất không ngừng dập đầu với người trung niên.

Chuyện, dần rõ ràng hơn.

Nhưng không phải đồng tình chuyện Kinh Hải gặp phải. Người vây xem đều thấy, nắm đấm cứng mới là chân lý. Cho dù quản sự Đậu gia thật sự thu tiền hối lộ của người khác, thì thế nào? Quản bọn họ làm chuyện gì?

Bọn họ sẽ chỉ cười nhạo thiếu niên vô tri, cười nhạo hắn ấu trĩ.

Đám người lạnh nhạt, Thạch Ba quỳ xuống đất xin tha, quản sự Đậu gia cười bừa bãi, khiến sự thanh triệt trong mắt Kinh Hải thối lui. Phảng phất hắn đến bây giờ, mới nhận thức thế giới chân chính là thế nào.


"Tiểu tử, muốn ta tha ngươi?" Quản sự Đậu gia đột nhiên hỏi Thạch Ba.

Thạch Ba hoảng loạn gật đầu.

Nhưng hắn không chú ý tới đôi mắt quản sự Đậu gia hiện lên một tia âm độc.

Leng keng!

Một thanh chủy thủ rơi xuống trước mặt Thạch Ba.

Quản sự Đậu gia cười lạnh, từ trên cao nhìn xuống hắn: "Đây không phải bằng hữu tốt của ngươi sao. Gϊếŧ hắn, ta tin ngươi thật lòng ăn năn."

Nói xong, gã đưa mắt ra hiệu cho mấy tên ẩu đả Kinh Hải.

Mấy người lui ra sau, dừng ẩu đả, nhưng không rời đi.

"Cái gì!" Thạch Ba khϊếp sợ nhìn về phía hắn.

Kinh Hải nghe thấy, hắn đột nhiên ngẩng đầu. Đôi mắt hung ác như dã thú bị thương, nhìn chằm chằm quản sự Đậu gia.

"Ta... ta..." Thạch Ba bị dọa đến hoang mang.

"Cầm chủy thủ lên!" Quản sự Đậu gia quát lớn.

Thạch Ba giật mình, nhanh chóng nhặt chủy thủ dưới đất lên.
"Gϊếŧ hắn! Ta sẽ phá lệ cho ngươi tiến vào Đậu phủ." Thanh âm quản sự Đậu gia không ngừng mê hoặc bên tai Thạch Ba.

"Gϊếŧ Tiểu Hải, tiến Đậu phủ... Gϊếŧ Tiểu Hải, tiến Đậu phủ..." Đôi tay Thạch Ba run rẩy nắm chủy thủ, chậm rãi xoay người nhìn về phía Kinh Hải.

Người vây xem không ai có ý tứ đứng ra, trái lại cả đám đều lạnh nhạt xem diễn.

Bọn họ thậm chí tò mò, một tiểu tử nhát gan sợ chết rốt cuộc có dám cầm chủy thủ, đâm vào ngực thiếu niên dưới đất không.

"Thạch Ba..." Kinh Hải khϊếp sợ nhìn về phía Thạch Ba.

Hắn bị kinh hãi bởi đôi mắt dần hiện lên hung ý của Thạch Ba.

"Thạch Ba... Thạch Ba... Là ta, Tiểu Hải mà!" Kinh Hải rướn cổ lên, hô to với Thạch Ba.

Thạch Ba đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hắn đã trở nên đỏ tươi, miệng lẩm bẩm: "Gϊếŧ Tiểu Hải, ta có thể tiến vào Đậu phủ. Vào Đậu phủ, ta có thể tu luyện, sẽ không có ai bắt nạt ta... Gϊếŧ Tiểu Hải..."
Hắn quỳ chậm rãi tới gần Kinh Hải. Vô luận Kinh Hải kêu thế nào, hắn đều như không nghe thấy.

Quản sự Đậu gia cười đến chói mắt, sự âm ngoan từ trong xương cốt không che giấu được. Những gia nô Đậu gia khác cũng vui cười xem diễn, phảng phất mạng Kinh Hải không hề đáng kể trong mắt chúng.

"A!!!" Thạch Ba la lên, giơ cao chủy thủ, nhắm ngay ngực Kinh Hải đâm xuống.

Nếu lần này bị hắn thực hiện được, Kinh Hải chắc chắn phải chết!

Lúc chủy thủ rơi xuống, Kinh Hải ngừng hô hấp, con ngươi trợn to nhìn chằm chằm chủy thủ hướng tới. Đôi mắt vẫn không hề tin tưởng người bạn tốt ngày xưa, cư nhiên thật sự muốn gϊếŧ mình.

Ngay khi chủy thủ mới vừa cắt qua y phục Kinh Hải, Thạch Ba dường như bị một cỗ lực lượng vô hình hung hăng va chạm. Cả người bị bắn bay, ngã dưới chân quản sự Đậu gia, chủy thủ cũng rơi xuống một bên.
Quản sự Đậu gia lập tức quát: "Là ai! Kẻ nào dám quản chuyện Đậu gia!"

"Là ta." Hai từ nhẹ nhàng bâng quơ, chậm rãi vang lên trong đám người.

Người bên cạnh Mộ Khinh Ca theo bản năng tránh ra, rồi mới phát hiện cư nhiên chủ nhân thanh âm lại lại một công tử hồng y tuyệt sắc yêu dã, tuấn mỹ dị thường. Mà phía sau còn có một nữ tử bạch y tuyệt mỹ, mờ ảo thoát tục như tiên nhân.

Thanh âm Mộ Khinh Ca, khiến Kinh Hải nằm dưới đất ngẩng đầu lên.

Khi hắn nhìn thấy Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia, không nhịn được hô lên: "Mộ ca ca!"

Mộ Khinh Ca nhìn hắn, hơi gật đầu, rồi đi lên vài bước.

Tuyết Gia cũng đi tới bên cạnh Kinh Hải, nâng hắn dậy kiểm tra thương thế. Vừa thấy, Tuyết Gia liền nhíu mày. Cặp mắt sáng ngời tức giận.

Nếu không phải thể chất Kinh Hải không tồi, chỉ sợ căn bản không gánh được quyền cước trước đó.
Kể cả hiện tại, Kinh Hải cũng là dựa vào sự quật cường chống đỡ, mới không ngã xuống.

Những kẻ này ra tay quá độc ác với hài tử.

"Ngươi là kẻ nào? Cư nhiên dám quản chuyện Đậu gia!" Quản sự Đậu gia lạnh lùng nói. Gia nô Đậu gia cũng vây quanh ba người họ.

"Ơ, đây không phải vị công tử đã đánh Lệ gia đại tiểu thư trong quán trà sao?"

Đám đông có người nhận ra Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia.

Không trách người ta trí nhớ tốt, chỉ tại hai người các nàng quá nổi bật khó quên.

"Mới vừa đắc tội Lệ gia, hiện tại lại quản chuyện Đậu gia. Đây rốt cuộc là tiểu tổ tông từ đâu ra đây, thật đúng là thích gây chuyện!"

"Hắc hắc, ngươi quản nhiều vậy làm gì? Chúng ta xem diễn là được."

Trong đám người, mơ hồ có tiếng bàn tán.

"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi đánh người của ta." Mộ Khinh Ca nhướng mày, cười lạnh.
Quản sự Đậu gia sửng sốt, lập tức châm biếm: "Thì ra có quen biết với khối xương bướng này! Thế nào, ngươi muốn chống lưng cho hắn? Ngươi có biết Đậu gia ta ở Hải Tự... A!!!"

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết đánh gãy hắn nói chuyện. Trong tầm mắt mọi người, quản sự Đậu gia bị một quyền đánh bay, lao ra đám người, hung hăng nện vào vách tường.

Lập tức, vách tường giăng kín vết rách.

Mà quản sự Đậu gia kiêu ngạo bị ghim vào vách tường, xương cốt như bị bóp nát.

Cảnh này khiến hiện trường an tĩnh lại. Mọi người đều mở to hai mắt nhìn Tuyết Gia chậm rãi đứng lên, giơ nắm đấm.

Không ai ngờ tới, một nữ tử nhu nhược tuyệt mỹ thoát tục cư nhiên bạo lực như thế. Có thực lực như vậy, một quyền đã đánh bay quản sự Đậu gia.

Nếu bọn họ không nhìn lầm, quản sự Đậu gia hẳn là Tử cảnh đỉnh đi!
Không chỉ quần chúng vây xem, ngay cả gia nô Đậu phủ cũng ngây ngẩn cả người.

Thạch Ba ngơ ra, Kinh Hải cũng ngơ luôn.

Kinh Hải ngửa đầu nhìn về phía Tuyết Gia, khϊếp sợ há to miệng.

Duy chỉ có Mộ Khinh Ca, dường như đã sớm biết có cảnh này, khóe miệng nở nụ cười suиɠ sướиɠ.

Bình Luận (0)
Comment