Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Lệ gia chủ hôm nay đến đây, là vì chuyện lệnh ái?" Mộ Khinh Ca thưởng thức chén trà trong tay, câu môi cười nhạt.
Lời vào chính đề, Lệ Vân Đào cũng thu liễm suy nghĩ. Hắn nghiêm mặt nhìn về phía Mộ Khinh Ca, miệng nói: "Nữ nhi ta được nuông chiều đã quen, hiện giờ chịu chút giáo huấn cũng tốt."
"Ồ?" Nghiền ngẫm trong mắt Mộ Khinh Ca dần dày hơn: "Ta nghe đồn Lệ gia chủ không phải người biết thấu tình đạt lý như hiện giờ!"
Gương mặt Lệ Vân Đào hiện lên một tia xấu hổ, thở dài thật sâu, có chút bất đắc dĩ nói: "Chẳng qua chỉ là màu sắc tự vệ do Lệ gia ta dựng nên thôi."
'Bắt đầu rồi...' Mộ Khinh Ca chậm rãi rũ mắt, khóe miệng xẹt qua nụ cười mơ hồ.
"Mộ công tử hôm nay tới Hải Tự Thành, chắc đã nghe nói đến tình huống Hải Tự Thành. Trong Hải Tự Thành, Đậu gia lâu đời nhất, vì vậy có nhiều danh vọng hơn. Bạch gia là thứ hai, chỉ có Lệ gia ta là gia tộc non nhất. Trước khi ta thành danh, Lệ gia ta chỉ có thể xem như gia tộc tam lưu nhị lưu. Sau đó bởi vì tu vi ta tiến bộ vượt bậc, trở thành đệ nhất cao thủ. Gia tộc bấy giờ mới nước lên thuyền lên, nhanh chóng phát triển bước lên hàng ngũ ba đại gia tộc. Nhưng căn cơ Lệ gia ta lại yếu nhất, căn bản không thể so sánh với hai nhà kia..."
Lệ Vân Đào bắt đầu nói chuyện thành thật với Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca không nói chen vào, chỉ yên lặng nghe.
"... Ở Hải Tự Thành, nếu Lệ gia là một gia tộc phát triển quyết chí tự cường, sợ là Mộ công tử hôm nay tới đây, sẽ nghe được Lệ gia chỉ còn là truyền thuyết." Lệ Vân Đào cười khổ một chút: "Lệ gia là gia tộc mới phát, Đậu gia và Bạch gia, đặc biệt là Đậu gia quyết không cho phép Lệ gia tiếp tục phát triển! Nếu Lệ gia không làm ra bộ dáng nhà giàu ăn chơi mới nổi, kiêu ngạo ương ngạnh, sợ là sẽ sớm bị hai nhà liên thủ xa lánh, thậm chí diệt tộc!"
Nói đến đây, bàn tay Lệ Vân Đào đặt lên bàn không tự chủ siết thành quyền.
"Chỉ khi hai nhà Đậu Bạch cảm thấy Lệ gia không có thành tựu, Lệ gia ta mới có cơ hội thở dốc phát triển. Ba mươi năm, Lệ gia ta dùng thời gian ba mươi năm đổi lấy người ở Hải Tự Thành đều cho rằng Lệ gia đều là nhị thế tổ không học vấn không nghề nghiệp, dù đệ tử có thiên phú cao, cũng đều kiêu căng ương ngạnh, không thành đại sự, không đáng phải sợ." Lệ Vân Đào nói đến nghiến răng nghiến lợi, ngữ khí kia có thể khiến người nghe cảm nhận nỗi uất nghẹn trong lòng hắn.
Rõ ràng, hắn là đệ nhất cao thủ Hải Tự Thành, lại không thể không đeo mặt nạ làm người. Không chỉ mình hắn, còn bao gồm toàn bộ gia tộc.
Đột nhiên, ánh mắt Mộ Khinh Ca xuất hiện một tia hoảng hốt.
Lệ gia, phảng phất như một Mộ gia khác.
Mộ gia lúc trước không phải cũng thận trọng từng bước như vậy sao? Vì không khiến vị ngồi ngôi cửu ngũ kiêng kị, Mộ Hùng chỉ có thể nhường nhịn, mà nàng không thể không làm một Tiểu tước gia hoàn khố, bùn nhão không trét được tường.
Khác nhau chỉ là, Mộ Hùng có lòng trung tâm, không làm ra được chuyện hành thích vua phản quốc, cho nên nàng chỉ có thể làm thay. Mà Lệ Vân Đào giấu tài, cũng không phải vì bảo vệ bình an.
Hắn, cũng có dã tâm của hắn!
Sau hoảng hốt, Mộ Khinh Ca thấy được con mắt Lệ Vân Đào ẩn chứa dã tâm.
Hắn giống như sói đói âm thầm ẩn núp, chờ đợi thời cơ tốt nhất xuất kích bắt giữ con mồi. Ngủ đông lâu dài rồi, rốt cuộc không áp chế được dã tâm thiêu đốt hừng hực trong lòng.
Hắn không muốn tiếp tục nữa, hắn muốn chân chính đứng ở vị trí chí cao vô thượng trong Hải Tự Thành!
"Giữa các gia tộc không phải có thi đấu xếp hạng sao?" Mộ Khinh Ca đột nhiên mở miệng, đánh gãy Lệ Vân Đào căm giận bất bình.
Cái gọi là thi đấu xếp hạng, là khi nàng thẩm vấn vị 'đại nhân' Nhạc gia kia, lấy được tin tức. Giữa các đại gia tộc Trung Cổ Giới cũng có phân chia cấp bậc nghiêm khắc.
Cấp bậc khác nhau, sẽ liên quan đến lợi ích tương ứng.
Cho nên mỗi lần xếp hạng thi đấu, đối với mỗi gia tộc đều cực kỳ trọng yếu.
Lúc trước Nhạc gia có người tài ba có thể tìm thấy 'thiên tài địa bảo' nên đã tiến vào Lâm Xuyên giới, gây nên thú triều ở Tần Lĩnh, liên lụy đến Mộ gia quân, cuối cùng bị Tư Mạch một chưởng chụp thành thịt nát. Sau đó Nhạc gia lại phái người đi tìm, bị Mộ Khinh Ca và Cô Nhai đánh chết ở sâu trong Tần Lĩnh. Bởi vậy dẫn tới ba tên Nhạc gia, thiếu chút lật cả bầu trời Tần quốc, cũng triệt để khiến Mộ Khinh Ca đặt quyết tâm nhất định phải tiêu diệt dòi trong xương là Nhạc gia!
Sở dĩ người Nhạc gia kiên trì như thế là bởi vì cuộc đấu xếp hạng gia tộc sắp bắt đầu. Nhạc gia cần thiên phú của 'người tài ba' kia, trợ giúp Nhạc gia trong thời gian cuối cùng đạt được nhiều tài nguyên và kỳ ngộ hơn.
Đã có trận thi đấu như vậy, nếu Lệ Vân Đào muốn trở thành 'vương' ở Hải Tự Thành, cần gì phải ngủ đông ba mươi năm?
Mộ Khinh Ca nói mang theo nghi vấn, cũng làm Lệ Vân Đào càng tin tưởng vào phỏng đoán của mình. Mộ Khinh Ca nhất định là con cháu đại gia tộc vừa mới ra ngoài, đối với chuyện thế tục, có chút hiểu nhưng không kỹ càng.
"Quả thực có cuộc đấu xếp hạng gia tộc, nhưng chỉ là bề ngoài thôi, quá hư quá giả." Lệ Vân Đào cười lạnh, giọng nói mang theo trào phúng vô tận.
Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày.
"Đậu gia ăn sâu bén rễ, Bạch gia cũng không nhường một tấc. Thi đấu xếp hạng gia tộc là thế lực mỗi tòa thành tranh đoạt, mỗi lần cử hành đều phái đại nhân từ châu phủ tới giám sát thi đấu. Nói là vì công bằng công chính, nhưng thực tế còn không phải được âm thầm tặng cho bao nhiêu linh thạch trân bảo sao?" Lệ Vân Đào đầy mặt khinh thường.
Mộ Khinh Ca nghe hiểu từ lời nói mơ hồ của hắn. Nhìn như giao dịch công bằng, nhưng lại hắc ám, cũng dễ dàng kích khởi người phản kháng nhất.
"Nếu muốn thay đổi địa vị gia tộc, ngoại trừ thi đấu xếp hạng, cũng chỉ có một." Đôi mắt Lệ Vân Đào xẹt qua một tia sắc lạnh.
Hắn nhìn về phía Mộ Khinh Ca, đột nhiên nói: "Lệ mỗ có tâm muốn hợp tác cùng Mộ công tử. Sau khi sự thành, Lệ mỗ hứa hẹn, Hải Tự Thành ta và quân cùng hưởng!"
Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, khóe miệng nhẹ giương: "Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi? Lệ gia chủ cứ lỗ mãng thổ lộ tiếng lòng với người lần đầu gặp, sẽ không sợ sao?"
Lệ Vân Đào mỉm cười, ánh mắt trở nên sắc bén ác liệt. Tất cả cảm xúc đều thu liễm sạch sẽ, cặp mắt chỉ còn lạnh như băng. Phảng phất người thành thật vừa rồi với Mộ Khinh Ca là hai người khác nhau.
"Mộ công tử cố ý nói lời cuồng vọng trước mặt tiểu nữ, sợ là đã sớm biết ta sẽ đến tìm ngươi. Ta không thấy rõ tu vi Mộ công tử, vậy tức là không thấp. Một mình ta muốn tiêu diệt hai nhà Đậu Bạch sợ là có chút khó khăn, nhưng nếu tăng thêm Mộ công tử, vậy nắm chắc thắng lợi."
Lệ Vân Đào nói ra lý do tìm tới Mộ Khinh Ca, nhưng không nói nếu Mộ Khinh Ca từ chối thì sẽ thế nào.
Mộ Khinh Ca nghiền ngẫm hỏi: "Nếu ta từ chối thì sao?"
Thần sắc Lệ Vân Đào lạnh nhạt đi: "Mộ công tử đã biết chuyện không nên biết. Nếu từ chối hợp tác, vậy chỉ có thể mời Mộ công tử trước khi mọi chuyện kết thúc, tạm ở Lệ gia. Nữ nhi với Mộ công tử khuynh mộ có thêm, nghĩ chắc không tính là ủy khuất công tử."
Đây là muốn giam lỏng nàng?
Mộ Khinh Ca cười trong lòng.
Nàng có điểm bội phục Lệ Vân Đào rồi.
Lá gan người này có quan hệ trực tiếp với dã tâm. Hắn muốn mượn sức mình, dám thổ lộ tiếng lòng trước người xa lạ là mình. Cũng đã nghĩ kỹ nếu mình cự tuyệt thì sẽ thế nào. Vả lại hắn muốn không phải một Đậu gia, hay là một Bạch gia, mà là muốn chỉ còn lại Lệ gia độc chiếm Hải Tự Thành! Hoàn toàn tiêu diệt hai nhà Đậu Bạch!
Người như vậy, trời sinh kiêu hùng, co được dãn được, lúc nên ra tay tuyệt sẽ không do dự.
Đủ tàn nhẫn!
Cũng đủ thông minh!
Biết xem xét thời thế.
Mộ Khinh Ca chậm rãi tính kế trong lòng. Hải Tự Thành này ở gần biên giới Khổ Hải, vô luận Di tộc ở Đô Nhạc đảo, hay Lâm Xuyên phía bên kia Khổ Hải, nơi đây đều coi như là một trạm trung chuyển tương đối tốt.
Nếu nàng đáp ứng hợp tác Lệ gia, hơn nữa phô bày thực lực của mình khiến Lệ Vân Đào kiêng kỵ, vậy tương đương mình có một căn ở Hải Tự Thành.
Nói không chừng, còn có tác dụng nhất định khi nàng hành tẩu ở Trung Cổ Giới sau này.