Edit: Diệp Lưu Nhiên
Lệ Vân Đào cắn răng, hạ quyết tâm nói: "Được! Ta trở về triệu tập nhân thủ, đêm nay xuất kích!"
Nói xong, hắn nhìn về phía Bạch Kính Đình, tựa hồ đang ép hắn tỏ thái độ.
Sắc mặt Bạch Kính Đình khó coi.
Hắn bị đả động, nhưng bị tức giận bởi nhi tử hôn mê, mãi không chịu tỏ thái độ.
Mộ Khinh Ca khinh thường châm chọc: "Lòng dạ đàn bà."
Bốn chữ, kíƈɦ ŧɦíƈɦ Bạch Kính Đình lập tức đỏ mắt. Hắn nói: "Được! Hôm nay diệt Đậu gia. Chờ giải quyết xong Đậu gia, ta tính toán mối thù ngươi hại nhi tử ta hôm nay."
Dứt lời, hắn nói với Lệ Vân Đào: "Lệ gia, ta về trước. Đêm nay giờ Tý canh ba, ta sẽ dẫn người tới Đậu gia!"
Bạch Kính Đình mang theo Bạch Tiêu hôn mê bất tỉnh, vội vàng rời khỏi trang viên Lệ Vân Đào. Cũng không biết là sốt ruột chẩn trị cho Bạch Tiêu, hay là nôn nóng trở về triệu tập nhân mã đối phó Đậu gia.
Trong phòng khách chỉ còn lại ba người Mộ Khinh Ca và Lệ Vân Đào.
Hắn nói với Mộ Khinh Ca: "Nếu đã xác định thời gian, vậy Mộ công tử hiện tại nghỉ ngơi đi. Đêm nay hành động, ta sẽ đến đón Mộ công tử." Hắn không hy vọng Mộ Khinh Ca trở về khách điếm, ít nhất trước khi hành động, Mộ Khinh Ca cần phải hoạt động dưới mí mắt hắn.
Mộ Khinh Ca không phản đối, gật đầu đồng ý.
Thu phục Mộ Khinh Ca, Lệ Vân Đào vội vàng rời đi, chỉ để lại người hầu trang viên cẩn thận hầu hạ.
Thẳng đến lúc này, Kinh Hải mới nghe hiểu, sư phụ mình muốn liên hợp Lệ gia và Bạch gia, đối phó Đậu gia!
"Giáo quan, vì sao muốn đối phó Đậu gia?" Kinh Hải không hiểu. Hắn vẫn luôn cho rằng Hải Tự Thành hòa bình, tam đại gia tộc hình thành thế chân vạc kiềm chế lẫn nhau.
Mộ Khinh Ca nâng mi nhìn hắn, đọc hết tâm tư hắn vào mắt.
"Ích lợi, khiến con người ta điên cuồng, Lệ gia và Bạch gia muốn đối phó Đậu gia là vì ích lợi của Hải Tự Thành. Bọn hắn đều muốn ngoạm miếng thịt lớn nhất kia. Mà ta đối phó Đậu gia, đơn giản là Đậu gia đã nổi lên sát tâm với ngươi và ta. Có kẻ muốn gϊếŧ ta, phương pháp tốt nhất chính là trước khi đối phương động thủ, gϊếŧ chết hắn chặt đứt hậu hoạn."
Mộ Khinh Ca nói, khiến Kinh Hải lâm vào suy nghĩ tự hỏi.
Hắn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến mình gϊếŧ sát thủ kia. Cùng với câu nói của sư phụ, hắn có thể nghe ra sát thủ do Đậu gia phái tới. Cộng thêm trên phố trước đó, người Đậu gia chế giễu, buộc Thạch Ba gϊếŧ mình. Đó không phải đe dọa, là sự thật.
Mạng người, đối với kẻ có quyền thế, không đáng nhắc tới.
"Tiểu Hải, ngươi phải nhớ kỹ đây là thế giới nhìn bằng thực lực. Đây là thế giới nắm tay lớn là đạo lý. Trong thế giới này, không có đồng tình, cũng không có thiện ý rẻ mạt. Ngươi muốn đối tốt người ta, cũng phải xem người ta có đáng giá hay không. Mang sự mềm mại trong lòng ngươi để lại cho người đáng giá là đủ rồi, người còn lại, ngươi phải thể hiện sự kiên cường." Mộ Khinh Ca nhìn mắt Kinh Hải, gằn từng chữ.
Tuyết Gia đứng sau nàng, cẩn thận nghe, nghiêm túc ngẫm từng chữ.
Nàng tiếp xúc với Mộ Khinh Ca lâu hơn Kinh Hải, gặp qua thái độ nàng đối đãi thủ hạ.
Tựa hồ cũng càng có thể lĩnh hội hàm ý chân chính trong lời nàng.
Mộ Khinh Ca nói với Kinh Hải: "Đêm nay ngươi đi theo ta, mở mắt nhìn thế giới này, nhận rõ thế giới này." Nói xong, một mình nàng ra khỏi phòng khách.
Sau khi tiến vào Trung Cổ Giới, nàng tuyệt sẽ không lãng phí một giây thời gian tu luyện.
Mộ Khinh Ca đi rồi, Kinh Hải nhìn về phía Tuyết Gia, hỏi: "Tỷ tỷ, sư phụ đệ... Không, giáo quan rốt cuộc là người thế nào?"
Tuyết Gia hơi mỉm cười, ngưng mắt nhìn phương hướng Mộ Khinh Ca rời đi, nhàn nhạt trả lời: "Ngài ấy là một người rất phức tạp, rất thuần túy."
"Phức tạp, thuần túy?" Kinh Hải lặp lại, hoàn toàn nghe không hiểu.
Tuyết Gia cúi đầu nhìn về phía hắn, nở nụ cười thuần tịnh với thiếu niên đi ra từ làng chài, an ủi: "Hiện tại đệ không cần nghĩ nhiều, nhớ kỹ mỗi câu sư phụ đệ nói, dựa theo phân phó làm việc là được. Chờ tương lai đệ thấy nhiều, một số việc bây giờ nghĩ không ra, sau này sẽ từ từ hiểu."
Kinh Hải gật đầu cái hiểu cái không.
Hắn đột nhiên hỏi: "Tỷ tỷ, khi nào đệ mới có thể tu luyện?"
"Cái này..." Tuyết Gia lắc đầu: "Phải xem sư phụ đệ an bài."
...
Ban ngày, trôi qua rất nhanh.
Màn đêm, đúng hạn tới.
Khi màn đêm buông xuống, cách thời gian ước định đã càng ngày càng gần.
Kinh Hải nhìn sao trời lấp lánh, có chút khẩn trương. Hắn không đồng tình với Đậu gia muốn gϊếŧ mình. Hắn chỉ là chưa bao giờ tham dự vào hành động như vậy, cảm thấy không biết phải làm gì.
Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia xuất hiện trước mặt hắn. Kinh Hải vội đi tới, cung cung kính kính hô: "Giáo quan."
Mộ Khinh Ca hơi gật đầu, nói: "Ngươi không cần lo lắng. Ở Hải Tự Thành, có ta ở đây, không ai có thể làm ngươi bị thương."
"Con... con không sợ!" Kinh Hải cố bơm đủ dũng khí.
Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Lệ Vân Đào quả nhiên đến trước giờ Tý, xuất hiện trước mặt ba người Mộ Khinh Ca.
Thấy nàng muốn mang theo Kinh Hải cùng đi, Lệ Vân Đào không tán đồng: "Mộ công tử, thứ ta nói thẳng. Tiểu huynh đệ này chưa từng tu luyện, mang đi sợ rằng sẽ có nguy hiểm, chi bằng ở lại đây chờ chúng ta khải hoàn trở về?"
Mộ Khinh Ca cự tuyệt: "Không cần. Hắn theo bên cạnh ta, dĩ nhiên do ta bảo vệ."
Lời nói nàng, mang theo sự uy nghiêm không cho phép kháng cự.
Mặc dù trong lòng Lệ Vân Đào bất mãn, nhưng không nói tiếp nữa.
Đoàn người đạp bóng đêm rời khỏi trang viên Lệ gia, hướng tới vị trí Đậu gia trong Hải Tự Thành.
"Người Đậu gia, ngoại trừ gia chủ là Hôi cảnh tầng ba. Người khác đều là Hôi cảnh tầng một tầng hai, đại đa số đều là Tử cảnh cao giai và đỉnh. Chỉ là nghe nói nhà họ có một lão tổ tông đang bế quan, đã là Hôi cảnh tầng ba. Lão ta đã trăm năm không ra, không biết hiện giờ còn ở đây không, nếu còn ở thì sẽ là tu vi gì." Trên đường, Lệ Vân Đào nói rõ tình huống Đậu gia cho Mộ Khinh Ca.
"Ngươi cần ta làm gì?" Mộ Khinh Ca trực tiếp hỏi.
Lệ Vân Đào cười nói: "Kỳ thật bên Đậu gia không cần Mộ công tử tự mình ra tay quá nhiều. Chỉ cần Tuyết Gia cô nương có thể chia sẻ một ít người Hôi cảnh Đậu gia, phần thắng chúng ta đã rất lớn. Nhưng nếu lão tổ Đậu gia thật sự còn ở đây, nếu lão ta ra tay, ta không kịp che chở, xin Mộ công tử ra tay thu thập lão cẩu Đậu gia."
Kinh Hải chú ý, Lệ Vân Đào nói đến câu sau, ánh mắt đã bắn sát ý rõ ràng.
"Được." Mộ Khinh Ca mỉm cười đáp ứng.
Phảng phất Lệ Vân Đào yêu cầu, dễ như trở bàn tay với nàng.
Phản ứng như vậy khiến lòng Lệ Vân Đào đại hỉ. Hắn hạ giọng nói với Mộ Khinh Ca: "Chờ giải quyết xong Đậu gia, bên Bạch gia cần nhờ Mộ công tử tốn nhiều tâm. Ngươi yên tâm, ta sẽ làm tiêu hao lực lượng Bạch gia nhiều nhất có thể."
Thẳng đến lúc này, Kinh Hải mới biết Lệ gia chủ không chỉ muốn đối phó Đậu gia, còn có Bạch gia!
Hắn bị dã tâm của Lệ Vân Đào làm hoảng sợ, cũng ẩn ẩn lo lắng cho sư phụ mình.
Theo hắn thấy, Lệ Vân Đào ngay cả Bạch gia cũng dám gϊếŧ. Vậy sau khi sự thành, lợi dụng xong sư phụ, thì có thể hạ sát thủ với bọn họ không?
Sắc mặt Kinh Hải có chút trắng bệch, hắn lo lắng nhìn Mộ Khinh Ca.
"Đệ không cần lo lắng, sư phụ đệ tự có cân nhắc." Nhận ra hắn khác thường, Tuyết Gia ghé bên tai an ủi.
Đúng! Sư phụ lợi hại như vậy, chắc chắn đã sớm có chuẩn bị.
Kinh Hải tự an ủi mình.
Lúc này, hắn nghe thấy Mộ Khinh Ca nói: "Chuyện ta đáp ứng ngươi, cứ yên tâm. Chuyện ngươi đáp ứng ta, cũng xin nhớ rõ thực hiện."
Lệ Vân Đào cười nói: "Mộ công tử yên tâm, Lệ mỗ không phải người thất tín."
"Tốt nhất là vậy." Mộ Khinh Ca cười ý vị không rõ, kết thúc nói chuyện.
Người Lệ gia ban đêm tiến vào Hải Tự Thành cực kỳ dễ dàng. Huống chi người ngồi trong xe là Lệ gia chủ, Lệ Vân Đào.
Nhẹ nhàng tiến vào Hải Tự Thành, xe ngựa Lệ gia hướng tới Đậu phủ.
...