Edit: Diệp Lưu Nhiên
Một câu hỏi không nghe ra vui buồn, khiến vỏ bọc Tần Diệc Dao rơi nát. Thân thể nàng càng nhanh hơn ý thức, nghe Mộ Khinh Ca nói, tự mình ra khỏi lồng vàng đứng trước mặt nàng.
Trên ghế khách nhân, đôi mắt Tuyết Gia sáng ngời lại có thêm một phần nghi hoặc.
Nàng cảm giác thiếu chủ quen biết nữ nhân này, mà nữ nhân này cũng quen biết thiếu chủ. Vậy giữa bọn họ có liên hệ gì? Sẽ khiến thiếu chủ để bụng như thế!
"Ngẩng đầu." Giọng điệu mệnh lệnh truyền ra lần hai.
Lúc này đây, Tần Diệc Dao càng cảm nhận được sự quen thuộc, và mùi hương trên người Mộ Khinh Ca.
Nàng muốn phản kháng, nhưng thân thể lại không tự chủ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn người phía trước mình.
Đập vào mắt, là cẩm bào hồng y.
Nhưng gương mặt ngày nhớ đêm mong lại bị mặt nạ che khuất.
Tần Diệc Dao bất giác thả lỏng, phảng phất mặt nạ ấy khiến nàng cảm thấy bọn họ vẫn chưa gặp mặt.
Lừa mình dối người khiến nàng khổ sở, rồi lại không biết nên làm thế nào.
Mộ Khinh Ca nhìn Tần Diệc Dao. Mấy năm không gặp, nàng càng trở nên mỹ lệ, khí chất cô lãnh quanh thân càng đậm hơn. Giữa mày đã không còn sự phiền muộn của công chúa thâm cung, thay vào đó là sự đạm nhiên tôi luyện từ sinh tử.
Chẳng qua trong sự đạm nhiên kia, còn mang theo sự hoảng loạn.
Nàng, sợ hãi gặp mình!
Mộ Khinh Ca đột nhiên ý thức được điểm này.
Trong lòng thở dài, Mộ Khinh Ca vươn tay phải.
Ánh mắt Tần Diệc Dao dừng xuống tay phải nàng, chỉ bộ đeo trên ngón tay quen thuộc đến thế.
Là hắn! Đúng là hắn!
Đây không phải mộng!
Tần Diệc Dao ngẩng đầu, đôi mắt đẹp trào ra nước mắt, lăn dài trên má.
Giờ phút này nàng đã không khống chế được mình, nhớ nhung vô tận như thủy triều ập tới cuốn ấy nàng, bao phủ lý trí nàng.
Nàng không nắm lấy tay Mộ Khinh Ca, mà chảy nước mắt nhào vào lòng nàng, đôi tay gắt gao ôm vòng lấy vai nàng.
Mộ Khinh Ca cả kinh. Trong trí nhớ nàng, Tần Diệc Dao chưa từng có lúc nào mất khống chế.
Nàng nhào vào lòng mình, cơ hồ dùng hết sức ôm lấy mình.
Cái ôm này khiến Mộ Khinh Ca cảm nhận được Tần Diệc Dao kiên cường lại yếu ớt, cảm nhận nàng đang phát tiết. Còn cảm nhận được, nước mắt chịu đựng.
'Ta tham luyến cái ôm này, nếu có thể, cho ta chết trong lòng được không?' Tần Diệc Dao buông xuống mọi thứ, gắt gao ôm Mộ Khinh Ca, ôm người mà nàng nhớ mong hàng đêm.
Nàng hâm mộ Liên Liên, ghen ghét Liên Liên, nàng cỡ nào hy vọng đêm huyết sắc hôm đó chết trong lòng Mộ Khinh Ca, người hạ táng được hắn coi thành thê tử là mình?
Nàng vốn là hôn thê của hắn mà!
Chỉ tiếc, vận mệnh trêu người...
Đây là chuyện gì?
Hình ảnh hai người cảm động ôm nhau, khiến người xung quanh kinh ngạc.
Trước đó vẫn là hình ảnh thổ hào phá của, sao tự nhiên đổi phong cách chuyển sang ôm nhau thâm tình, ái nhân gặp lại?
Thịnh Tô Tô ngốc ngốc nhìn hai người trên đài, đầu óc nhất thời rối tung. Thịnh Dục Ly nhìn Tần Diệc Dao trong lòng Mộ Khinh Ca, đôi mắt nổi lên mất mát nhàn nhạt.
'Thì ra, bọn họ đã sớm quen nhau.'
Giờ phút này, hắn đột nhiên hiểu được câu nói 'chí tại tất đắc' của Mộ Khinh Ca là ý gì.
'Thì ra chúng là một nhóm!' Tưởng Thiên Nhất nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca và Tần Diệc Dao, ánh mắt âm trầm hung ác.
"Cô nương kia chắc chắn yêu thảm thiếu chủ." Tuyết Gia thì thào nói. Không biết vì sao, nhìn thấy Mộ Khinh Ca bị nữ tử khác ôm, mà hắn lại không đẩy ra, khiến lòng nàng dâng lên chua xót nhàn nhạt.
Nghe được thanh âm lẩm bẩm của nàng, Mặc Dương quay đầu nhìn về phía nàng.
Cảm nhận được ánh mắt Mặc Dương, Tuyết Gia nhìn sang, nghiêm túc nói: "Đôi mắt sẽ không gạt người."
Nàng thấy được trong mắt Tần Diệc Dao là tưởng niệm, thống khổ và rối rắm.
"..." Mặc Dương yên lặng thu hồi tầm mắt, trong lòng thở dài: 'Nếu là vậy, vì sao ngươi không thể nhìn ra trong đôi mắt tiểu tước gia là nàng chứ không phải là hắn?'
Mặc Dương trong lòng tự giễu, dâng lên tình cảm phức tạp mà mất mát.
Tiểu tước gia nhà hắn, bất kể nam hay nữ đều có bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt. Trêu ra bao nhiêu nợ đào hoa, sợ là bản thân nàng cũng không rõ đi.
Đi theo bên người Mộ Khinh Ca, Mặc Dương xem đến rõ ràng.
Mộ Khinh Ca chưa bao giờ chủ động ám chỉ cái gì, cũng chưa trêu chọc ai... Cố tình, nàng lại có mị lực có thể hấp dẫn cả nam lẫn nữ, như thiêu thân lao đầu vào lửa, không hối không hận.
Bản thân mình, còn không phải bị tính vào sao?
"Ta mang ngươi đi." Mộ Khinh Ca vỗ nhẹ tóc Tần Diệc Dao, khẽ nói bên tai nàng.
Tần Diệc Dao chấn động cứng đờ.
Nàng không biết là nên cự tuyệt, hay đáp ứng.
Rõ ràng đã từng nói, hai người không cần dây dưa nữa, vì sao vận mệnh lại kéo bọn họ vào nhau?
Cảm nhận được Tần Diệc Dao chợt cứng người, Mộ Khinh Ca trầm giọng: "Mọi chuyện, rời khỏi đây rồi nói sau."
Những lời này kéo nàng về hiện thực, nàng thuận theo lời Mộ Khinh Ca, gật đầu.
Trấn an xong cảm xúc Tần Diệc Dao, Mộ Khinh Ca kéo tay nàng muốn mang nàng đi.
Lúc này quỷ hầu đưa tới vòng cổ và vòng tay, rồi lại phải lui ra dưới ánh nhìn lạnh buốt của Mộ Khinh Ca.
Trước mắt bao người, Mộ Khinh Ca nắm tay Tần Diệc Dao, đưa nàng về ghế ngồi khách nhân. Đi qua ghế Thịnh gia, Tần Diệc Dao quay đầu nhìn Thịnh Tô Tô. Xuyên qua mặt nạ, nàng thấy được sự lo lắng trong mắt Thịnh Tô Tô. Tần Diệc Dao khẽ cười, chậm rãi lắc đầu với nàng, nói cho nàng biết mình không sao.
Nàng không biết, khi mình cười lên, Thịnh Dục Ly bên cạnh Thịnh Tô Tô lại thất thần bay mất hồn vía.
Làn váy Tần Diệc Dao sượt qua người hắn, mang đi làn gió thơm.
Khi Tần Diệc Dao theo Mộ Khinh Ca ngồi lên ghế, Mặc Dương và hai tên Long Nha Vệ khác đều hơi gật đầu ôm quyền hành lễ.
Nhìn dáng vẻ cung kính như vậy, Tuyết Gia vẫn là lần đầu thấy ở Long Nha Vệ.
Có thể nói, Long Nha Vệ để lại ấn tượng cho nàng là, ngoại trừ Mộ Khinh Ca thì đều kiêu ngạo. Nhưng đối với nữ tử này, bọn họ lại tỏ ra lễ phép cung kính, đủ để nàng sinh ra tò mò với thân phận Tần Diệc Dao.
Lúc Tuyết Gia kinh ngạc, Tần Diệc Dao cũng chú ý tới nữ tử đeo mặt nạ này.
Dựa vào trực giác nữ nhân, nàng có thể đoán được dưới mặt nạ là gương mặt tuyệt sắc khuynh thành.
Nữ tử xuất hiện bên cạnh Mộ Khinh Ca khiến nàng mất mát. Nàng không biết bây giờ mình là thân phận gì để xuất hiện bên Mộ Khinh Ca lần nữa. Mà nữ tử đeo mặt nạ là gì của Mộ Khinh Ca.
Về phần mấy người Mặc Dương, trái lại nàng có đoán ra được Mặc Dương.
Bị Mộ Khinh Ca kéo ngồi xuống, Tần Diệc Dao cảm giác bờ vai ấm áp. Chờ nàng ngước mắt lên, mới phát hiện mình được Mộ Khinh Ca khoác cho một chiếc áo choàng ấm áp.
"Đa tạ." Tần Diệc Dao rũ mắt, đôi tay kéo chặt nút thắt áo choàng.
Mộ Khinh Ca nhìn nàng, câu môi cười nói: "Khóc trôi hết phấn rồi."
Tần Diệc Dao cả kinh, cuống quít duỗi tay che mặt mình. Trong lòng nghĩ đến, bây giờ mình chắc chắn rất xấu rất chật vật.
Bộ dáng tiểu cô nương dừng trong mắt Tuyết Gia, cặp mắt trong suốt không biết nghĩ đến cái gì.
Tuyết Gia lặng lẽ nhìn về phía Mộ Khinh Ca, thấy trong đôi mắt thấu triệt không có tình yêu nồng nhiệt, chỉ có ôn hòa. Nhưng dù là ánh mắt ôn hòa, cũng đủ đại biểu hắn đối xử khác biệt với nữ tử này.
"Chư vị, đấu giá hội đêm nay, đến đây kết thúc." Trên đài đấu giá chồng chất linh thạch chói lòa, mặt nạ quỷ trắng hít sâu trấn định, mới lớn tiếng hô.
Kết thúc?!
Sao bọn hắn cứ có cảm giác chưa xem đã?
Đấu giá hội đêm nay, quả thực quá đặc sắc!
Không chỉ mỹ nhân, mà ngay cả đấu giá cũng xuất sắc! Đặc biệt là lời tuyên ngôn khí phách ở màn cuối, linh thạch chồng chất, ôm nhau trên đài đấu giá, quả thực còn đặc sắc hơn tuồng kịch!
Nhóm quỷ hầu lên đài thu linh thạch, các khách nhân dần dần rời đi.
Nhưng cũng có một số người, vẫn chưa rời khỏi.
Ví như, Thịnh gia, lại ví như, Tưởng gia.
Thịnh Dục Ly mang theo Thịnh Tô Tô tới ghế Mộ Khinh Ca. Ánh mắt trộm ngắm Tần Diệc Dao, nói với Mộ Khinh Ca: "Lúc trước công tử có ân giải vây, còn chưa cảm tạ."
Nói xong, hắn lại đưa năm linh thạch trung cấp đặt lên bàn Mộ Khinh Ca.
Cái này vượt qua giá mua Thịnh Tô Tô, là số tiền Mộ Khinh Ca mua Thịnh Tô Tô.
Mộ Khinh Ca nhìn thoáng qua, phân phó Mặc Dương: "Cất đi."
Mặc Dương không nhiều lời, cất linh thạch trên bàn về.
Thấy Thịnh Dục Ly vẫn chưa đi, khóe miệng Mộ Kinh Ca hơi cong: "Các hạ còn có việc?"
Thịnh Dục Ly nói: "Không bằng cùng nhau rời khỏi." Nói xong, hắn lại rũ mắt không dấu vết chuyển qua Tưởng Thiên Nhất vẫn chưa rời.
Mộ Khinh Ca nhẹ rũ mắt, nghiền ngẫm lên tiếng: "Nghe nói xe linh thú chợ đen sẽ đưa người đến phạm vi nhất định. Lúc đi ra, sống chết không còn liên quan gì đến họ."
Thịnh Dục Ly gật đầu: "Đúng là có quy củ này."
"Các hạ không sợ dẫn lửa thiêu thân?" Mộ Khinh Ca nâng mắt, hứng thú nhìn hắn.
Thịnh Dục Ly cười không để tâm: "Chỉ là một tên quèn Tưởng Thiên Nhất, còn chưa tính là gì." Tưởng Thiên Nhất chỉ là nhị thế tổ Tưởng gia, nếu người tới là thiếu chủ Tưởng gia, có lẽ hắn sẽ coi trọng hơn mấy phần.
Mộ Khinh Ca đứng lên, Tần Diệc Dao cũng theo đó đứng dậy.
Thịnh Tô Tô tò mò phát hiện, Dao tỷ tỷ bây giờ đã hoàn toàn thu lại gai nhọn, cam nguyện đi theo phía sau hồng y công tử.
"Nếu đã vậy, ta từ chối thì thật bất kính." Mộ Khinh Ca không cự tuyệt.
Hai bên rời khỏi phòng đấu giá, khi thân ảnh bọn họ sắp biến mất, Tưởng Thiên Nhất mới đứng lên bảo hạ nhân: "Hừ, chúng ta đi."
"Công tử, chúng ta..." Thủ hạ nhỏ giọng hỏi.
Tưởng Thiên Nhất cười dữ tợn, bảo: "Không thấy được nữ nhân ám sát gia xuất hiện rồi sao? Đi thông báo cho đại ca ta!"
Thủ hạ hiểu ra, lập tức đáp: "Dạ vâng."
...
Đi về cửa ra, Thịnh Dục Ly tháo mặt nạ xuống lộ ra gương mặt tuấn lãng như minh tinh. Ngũ quan vừa cương nghị cứng rắn vừa tinh xảo, thuộc về dạng càng nhìn càng đẹp.
Đặc biệt là mày kiếm mắt sáng, tựa hồ có thể chiếu đến lòng người.
"Tới." Thịnh Dục Ly xoay người đối mặt Thịnh Tô Tô, đôi tay bưng mặt nạ nàng định tháo xuống.
"Thịnh thiếu chủ, hiện tại còn chưa phải lúc." Tần Diệc Dao bỗng lên tiếng, cắt ngang động tác hắn.