Edit: Diệp Lưu Nhiên
Trước lúc trời sáng luôn là thời điểm tối đen nhất.
Ánh trăng dần buông, bình minh chưa tới. Mọi điều trên thế gian phảng phất đều bị bao phủ trong bóng đêm, về thời kỳ hỗn độn.
Năm trăm Long Nha Vệ thân khoác áo choàng đen phi lên không trung, đến từ bốn phương tám hướng đáp xuống vị trí Nhạc gia. Dưới đất, Thịnh Dục Ly mang theo đội nhân mã, che mặt lặng yên không tiếng động tiếp cận, âm thầm bao vây Nhạc gia.
Tuy trong nội dung hợp tác, Mộ Khinh Ca không yêu cầu làm thế.
Nhưng Thịnh Huyễn vẫn cảm thấy, nếu phải làm thì phải làm hết. Người của Mộ Khinh Ca phụ trách gϊếŧ, người của Thịnh gia sẽ phụ trách canh giữ bên ngoài bắt cá lọt lưới. Hoàn thành xong thì lặng yên thối lui, thần không biết quỷ không hay.
Ấu Hà và Hoa Nguyệt dựa theo chỉ thị, mang theo dược phấn đã được điều chế, đi tới thành bắc Dư Thủy Thành.
Tối nay, chính là gió bắc.
Ấu Hà nhặt phiến lá ném lên không trung, gió từ hướng bắc thổi lá cây đi.
Xác định hướng gió, nàng nở nụ cười động lòng người.
Hoa Nguyệt đổ dược phấn vào bình đựng, Ấu Hà bật mồi lửa ném vào dược phấn.
Rất nhanh, mùi khói nhẹ vô sắc vô vị dâng lên từ bình đựng, bị gió bắc thổi hướng tới toàn bộ Dư Thủy Thành, lẻn khắp ngõ ngách.
Ấu Hà và Hoa Nguyệt nhanh chóng thối lui, lại châm một gói dược phấn khác.
Được Thịnh gia âm thầm chiếu cố, hai người các nàng lên thành lâu phía bắc, tổng cộng châm hơn mười bao dược phấn.
Đây là dược phấn độc nhất vô nhị do Mộ Khinh Ca chế tạo, căn cứ cải tiến dược phấn đã chế phục được Cù Dục. Liều thuốc này cũng đủ khiến toàn bộ người trong Dư Thủy Thành lâm vào giấc ngủ sâu, sẽ không bị thức tỉnh bởi tiếng gϊếŧ chóc đêm khuya.
Chờ bọn họ tỉnh dậy, mới có thể phát hiện mọi thứ đều thay đổi!
Mấy thứ này, dĩ nhiên Mộ Khinh Ca dành để đối phó mấy nhà khác. Nàng không muốn trong lúc mình gϊếŧ đến hứng khởi, sẽ có kẻ đột nhiên nhảy ra quấy rối.
Cho nên ngoại trừ Thịnh gia, bốn gia tộc khác đều được nàng chăm sóc đặc biệt, bảo Tuyết Gia, Ngân Trần và Bạch Li, còn có Nguyên Nguyên xuất động châm dược phấn.
Xong việc, bọn họ tự động lẫn vào trong Long Nha Vệ bắt đầu vây săn Nhạc gia, không cần trở lại cạnh nàng.
Bởi vì bây giờ bên cạnh nàng còn có một người mặc áo choàng kín mít.
Đứng trên mái hiên cách Nhạc gia không xa, người bên cạnh hỏi Mộ Khinh Ca: "Còn phải đợi bao lâu? Gần sáng rồi."
Người bên cạnh nôn nóng, Mộ Khinh Ca không nhanh không chậm nói: "Trưởng lão đừng sốt ruột, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay ta, chờ một lát."
Người mặc áo choàng có chút không kiên nhẫn hừ lạnh một tiếng.
Đôi mắt giấu trong áo choàng âm thầm đánh giá Mộ Khinh Ca. Hắn thật sự không hiểu được, vì sao gia chủ sẽ hợp tác với tiểu tử trẻ tuổi như vậy.
Lấy kinh nghiệm của hắn, tiểu tử như vậy thông thường đều là ngoài miệng mạnh mồm, làm việc lại chẳng ra đâu.
Sương khói thiêu đốt dược phấn, dần bao phủ toàn bộ Dư Thủy Thành bay ra các nơi, Nhạc gia cũng không ngoại lệ. Long Nha Vệ âm thầm ngủ đông, nhìn làn sương khói bay vào Nhạc gia, chờ đợi Mộ Khinh Ca hạ lệnh 'tiến công'.
Người mặc áo choàng là trưởng lão Thịnh gia Ngân cảnh tầng một, nhìn sương khói trong đêm, ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc.
Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, một viên đan dược đã xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn tập trung nhìn, phát hiện người cầm đan dược là tiểu tử hồng y bên cạnh.
Hắn nhíu mày, chưa duỗi tay ra nhận.
Mộ Khinh Ca cong môi giải thích: "Sương khói đó có công hiệu chuốc mê, đan dược này có thể tránh bị nhiễu vào. Ăn nó sẽ không ảnh hưởng đến trưởng lão phát huy."
Ánh mắt trưởng lão Thịnh gia hơi co lại, có chút khϊếp sợ nhìn Mộ Khinh Ca.
Hắn bán tín bán nghi.
Không nhịn được nói: "Nếu ngươi có bản lĩnh như vậy, sao không gây mê cho toàn bộ Nhạc gia? Sau đó thần không biết quỷ không hay gặt tính mạng chúng. Cần gì phải hợp tác Thịnh gia ta?"
Mộ Khinh Ca nhướng mày nhìn về phía hắn, không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Trưởng lão đúng là để mắt ta. Phải dùng dược mê choáng toàn bộ Dư Thủy Thành, chân chính thần không biết quỷ không hay, ta còn chưa có bản lĩnh đó. Ta cũng chỉ có thể khiến người trong tòa thành này ngủ sâu hơn chút, ngủ dậy là đến hừng đông. Về phần Nhạc gia, mùi máu tươi sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ bọn họ thức tỉnh. Đặc biệt là người có tu vi cao, càng ít bị ảnh hưởng bởi mê dược, đến lúc đó phải dựa vào trưởng lão rồi."
Lời nói của nàng mang theo vài phần thành khẩn.
Tuy trưởng lão có chút nghi hoặc, nhưng vẫn duỗi tay nhận đan dược.
Chỉ là hắn không lập tức ăn ngay, mà hỏi: "Đây là đan dược do ngươi luyện chế? Có thể ăn không? Không có bất kì tác dụng phụ nào chứ?"
Hắn hỏi khiến Mộ Khinh Ca sửng sốt, nhưng ngay sau đó phản ứng lại.
Lão nhân Dược Tháp từng nhắc tới trong thư, luyện đan sư ở Trung Cổ Giới đều mang theo 'giấy phép'. Không có 'giấy phép' luyện đan sư, trên cơ bản không ai dám ăn.
Hơn nữa, lão nhân cũng từng cho mình một cái 'giấy phép' như vậy.
Vì để trưởng lão Thịnh gia thôi nghi ngờ, Mộ Khinh Ca lấy ra thẻ bài do lão nhân Dược Tháp cấp, ném cho trưởng lão Thịnh gia.
Trưởng lão Thịnh gia giơ tay nhận, ánh mắt dừng lên thẻ bài.
Lập tức, ánh mắt hắn co rụt lại, hóa thành kinh hãi.
Đợi sau khi tiêu hóa tin tức này, biểu tình hắn đột nhiên trở nên cung kính. Hai tay bưng thẻ bài trả lại Mộ Khinh Ca, ngữ khí không còn kiêu căng như trước: "Thì ra là khách quý của Đông châu Đan Đạo Viện, thất lễ."
Đông châu Đan Đạo Viện? Mộ Khinh Ca thầm nhướng mày.
Đây là lần thứ hai nàng nghe thấy cái tên này. Lão nhân Dược Tháp bảo nàng sau khi tới Trung Cổ Giới, trong vòng năm năm phải đến Đông châu tiến vào Đan Đạo Viện, đoạt giải quán quân trong đại hội đan đạo.
Mà lúc này, thẻ bài trong tay nàng cư nhiên có quan hệ với Đông châu Đan Đạo Viện?
Yên lặng cất thẻ bài về, nàng lười giải thích hiểu lầm.
Có thân phận này chứng minh, nghi ngờ trong mắt trưởng lão Thịnh gia hoàn toàn tiêu trừ. Hắn trực tiếp nuốt đan dược, dứt khoát lưu loát.
Mộ Khinh Ca thấy vậy, nội tâm bỗng dâng lên ý tưởng.
Đoán chừng nàng có lấy ra độc dược, sợ là trưởng lão Thịnh gia sẽ không chút do dự ăn vào.
Đương nhiên, hắn không tin tưởng nàng, mà là tin tưởng Đông châu Đan Đạo Viện!
Tầm mắt dời khỏi người trưởng lão Thịnh gia, Mộ Khinh Ca nhìn về hướng Nhạc gia. Toàn bộ thành trì Nhạc gia đều an tĩnh hơn mấy phần.
Ngay cả linh thú được nuôi dưỡng cũng đều ghé lên mặt đất ngủ say sưa.
Trong lòng tính toán thời gian, Mộ Khinh Ca nhướng mi, làm ra thủ thế tiến công trong đêm.
Trưởng lão Thịnh gia kinh ngạc nhìn Mộ Khinh Ca làm thủ thế. Còn không đợi hắn xem hiểu, đã cảm thấy bốn phía có mấy trăm cái bóng lặng thinh xuất hiện, đều không ngoại lệ nhằm phía Nhạc gia.
Viu viu viu!
Lấy nhãn lực của hắn, đương nhiên có thể thấy rõ trong bóng đêm có một đám thi thể ngã xuống.
Mấy trăm bóng đen giống như tử thần thu hoạch tính mạng ban đêm, vô thanh vô tức dùng lưỡi dao sắc bén cứa đứt yết hầu một đám, thả dòng máu trong cơ thể ra.
Long Nha Vệ tới từ bốn phương tám hướng, một bước gϊếŧ một người. Dần dần không khí trong Nhạc gia bắt đầu xuất hiện mùi máu tươi nhàn nhạt.
Thủ vệ phụ trách coi cửa, hay là linh thú đều không ngoại lệ trở thành tế phẩm của Long Nha Vệ.
Thủ pháp gϊếŧ người thuần thục, phối hợp ăn ý xảo diệu, làm trưởng lão Thịnh gia xem đến nghẹn họng trân trối. Có một chi đội ngũ được huấn luyện như vậy, đừng nói Thịnh gia bọn họ không có, ngay cả gia tộc khác cũng không có!
Lại một lần nữa, trong lòng hắn càng xem trọng Mộ Khinh Ca.
'Quả nhiên là quý nhân tới từ Đông châu! Nhạc gia không biết gặp vận xui đổ máu gì, cư nhiên chọc phải nhân vật lợi hại như vậy!' Trưởng lão Thịnh gia thầm bi ai thay Nhạc gia.
Trước đó hắn còn oán trách gia chủ hợp tác với một tên tiểu tử mao đầu, tổn hại anh minh. Bây giờ xem ra, tổn hại anh minh chỗ nào chứ? Quả thực chính là quá anh minh rồi!
"Trưởng lão, chúng ta đi thôi." Đột nhiên, Mộ Khinh Ca ngỏ lời.
Trưởng lão Thịnh gia ngơ ngẩn gật đầu, theo Mộ Khinh Ca nhảy lên mái hiên, tiến vào phạm vi Nhạc gia.
Máu tươi nặng mùi ở đây đã được Long Nha Vệ dọn dẹp.
Thi thể rải rác vô thanh vô tức ngã xuống, trưởng lão Thịnh gia phát hiện những kẻ này lúc sắp chết sợ là ngủ say không biết trời trăng gì, đã bị mất mạng.
Mộ Khinh Ca tản bộ trong sân vắng, tựa như hoa viên nhà mình.
Long Nha Vệ xung phong lên trước tiếp tục gϊếŧ chóc, dùng mạng và máu người Nhạc gia mở đường cho Mộ Khinh Ca.
Trưởng lão Thịnh gia tức thì đi theo sau Mộ Khinh Ca, vẻ mặt chấn động 'thưởng thức' mọi thứ trước mắt.
Một trong năm nhà Dư Thủy Thành, Nhạc gia khó phân cao thấp với Thịnh gia, cứ vậy dần tiêu vong? Cho dù tận mắt nhìn thấy, trưởng lão Thịnh gia vẫn cảm thấy quá mức hư ảo, không thể tin đây là thật.
Nhưng nội tâm hắn lại nói, trước mắt đều là thật.
Dần dần, trong lòng hắn dâng lên cỗ sợ hãi.
Hắn nhìn bóng dáng thẳng tắp đi đằng trước, bộ hồng y yêu dã tà tứ trong đêm, phảng phất đã bị máu tươi dưới đất nhiễm hồng.
Nhạc gia, bị 'hắn' giải quyết đơn giản... Nếu là Thịnh gia, có phải sẽ khó thoát khỏi 'hắn' tính kế?
Con ngươi trưởng lão Thịnh gia trợn to, chợt hiểu ra.
'Người này, chỉ có thể làm bạn, không thể là địch!'
"Đêm... đêm tập..." Một thanh âm hoảng sợ đột nhiên đánh vỡ sự im lặng của Nhạc gia.
Mộ Khinh Ca và trưởng lão Thịnh gia đồng thời nâng mắt nhìn, thấy một người ăn mặc lộn xộn hoảng sợ đứng ở cửa.
Chỉ là còn chưa chờ hắn hoàn toàn phản ứng lại, một đường hàn quang bắn tới hắn, nhanh đến mức hắn không tránh được, trực tiếp bị bắn tới mi tâm.
Hắn cứng người, vừa mới thốt được mấy từ cảnh báo đã bị mất mạng.
Mũi tên cắm vào mi tâm, đuôi tên còn đang run rẩy.
Mộ Khinh Ca quay đầu nhìn, thấy một tên Long Nha Vệ thả tay xuống.
Hơi mỉm cười, Mộ Khinh Ca không nói thêm gì.
Nhạc gia rốt cuộc xao động.
Vừa rồi tên kia dùng sinh mệnh kinh hô lên, đánh thức người Nhạc gia say giấc. Những căn phòng tối màu bắt đầu sáng đèn, người bên trong đong đưa, như đang chuẩn bị mặc y phục.
Trưởng lão Thịnh gia nhìn về phía Mộ Khinh Ca, hỏi: "Nhạc gia đã bị kinh động." Ngụ ý, hỏi Mộ Khinh Ca kế tiếp nên làm gì.
Mộ Khinh Ca nhướng mày nhìn về phía hắn, cười như không cười: "Trưởng lão cho rằng, người của ta chỉ biết ám sát?"
Tựa hồ đang hô ứng lời nàng, Long Nha Vệ vốn chỉ âm thầm ẩn núp đi săn, lập tức như mãnh hổ lao ra phóng tới những căn phòng sáng đèn.
Bọn họ đá văng cửa phòng, vọt vào, sau đi nghe được âm thanh binh khí va chạm, máu phun bắn vào cửa sổ.
Không đến một lát, Long Nha Vệ đã vòng ra, nhắm tới căn phòng khác.
Mà có một số tên lao ra khỏi phòng, cũng bị Long Nha Vệ canh giữ ở cửa trực tiếp một chiêu gϊếŧ chết, căn bản không kịp phản kích.
Đối với Nhạc gia, Long Nha Vệ có hận ý.
Bởi vì việc Nhạc gia làm với Mộ gia, đối với bọn họ đều không thể tha thứ như nhau. Cho nên Mộ Khinh Ca muốn gϊếŧ Nhạc gia, chỉ biết phóng thích thú tính trong người họ, điên cuồng gϊếŧ chóc.
Trong lúc nhất thời, gϊếŧ chóc lại tới, không hề âm thầm mà là trực tiếp gϊếŧ luôn.
Trưởng lão Thịnh gia xem đến trợn mắt há mồm. Ám sát, minh sát, như đội quân mãnh thú, rốt cuộc được bồi dưỡng ra kiểu gì? Mà vị Mộ công tử này là ai, cư nhiên có thể chỉ huy một đội quân như vậy!
"Trưởng lão, kế tiếp đành dựa vào ngài." Lúc trưởng lão Thịnh gia khϊếp sợ, Mộ Khinh Ca đột nhiên nói với hắn.