Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 733

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Ông không hiểu biết nhiều về Mộ Khinh Ca, nhưng khi tiếp xúc lại biết tuổi đối phương nhỏ lại có chút bản lĩnh. Hiện giờ, trưởng lão tộc mình cư nhiên cũng đánh giá như vậy, không khỏi làm ông tò mò thêm.

Trưởng lão Thịnh gia lắc đầu nói: "Cái khác ta không biết, nhưng có thể xác định hắn có quan hệ với Đông châu Đan Đạo Viện."

"Hắn còn biết luyện đan?" Con mắt Thịnh Huyễn co rụt lại, khϊếp sợ hỏi.

Trưởng lão Thịnh gia gật đầu khẳng định.

Hắn đã tự mình ăn qua đan dược của Mộ Khinh Ca. Một đường chiến đấu với Nhạc Thắng trở về, thương tích cư nhiên đã tốt lên, có thể thấy được đan dược lợi hại.

"Không chỉ thế, thuộc hạ của hắn đều là đám người lợi hại. Thủ đoạn gϊếŧ người kéo dài không dứt, tàn nhẫn dứt khoát, thần bí khó lường." Trưởng lão Thịnh gia nhớ tới quá trình Long Nha Vệ tàn sát, lại nói.


Thịnh Huyễn hít sâu một hơi, thở dài: "Cũng may, trước mắt giữa Thịnh gia chúng ta và hắn coi như hòa thuận."

Không nói cái khác, chỉ riêng thân phận luyện đan sư đã đủ khiến Thịnh gia không dám trêu chọc.

Nếu không, Mộ Khinh Ca chỉ cần vung tay lên treo giải đan dược, sẽ có rất nhiều người tu luyện bán mạng cho hắn!

"Thân phận người này không đơn giản, tóm lại Thịnh gia chúng ta không thể trêu vào." Trưởng lão Thịnh gia nói xong câu này, lui ra ngoài.

Thịnh Huyễn ngồi một mình trong phòng. Khi Thịnh Dục Ly dẫn người gấp gáp trở về, hắn mới thu lại cảm xúc, bắt đầu trận chiến chân chính thuộc về Thịnh gia!

Dư Thủy Thành thức tỉnh sau một đêm, lúc mặt trời lên cao là lúc mọi người bỗng nhiên phát hiện Nhạc gia đứng sừng sững trong Dư Thủy Thành chợt biến mất!

Toàn bộ Nhạc gia chỉ còn lại đống đổ nát thê lương, vết máu còn dư, cộng thêm dấu vết bị ngọn lửa cổ quái thiêu trụi.


Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp Dư Thủy Thành.

Tin tức, tiến vào Tưởng gia, Vạn gia, Ngôn gia.

Khi bọn hắn mang người vội vàng chạy tới Nhạc gia, nhìn thấy một mảnh hỗn độn, đều chấn kinh.

"Là dị hỏa, là dị hỏa thiêu hủy mọi thứ." Có người kiểm tra dấu vết bị thiêu, kết luận.

"Là dị hỏa nào?" Có người theo đó nghi vấn. Muốn từ phương diện dị hỏa tìm ra manh mối.

Nhưng, không ai có thể đưa ra đáp án.

Dị hỏa vốn thần bí, bọn hắn cũng không thể cãi ra là dị hoả nào thiêu cháy.

"Không đúng, trước khi phóng hỏa, người Nhạc gia đã tử vong!" Có người lại nói.

Phát hiện này khiến ba nhà đều không nhịn được hít một hơi. Trong lòng khϊếp sợ: 'Ai bản lĩnh vậy, cư nhiên có thể trong một đêm, thần không biết quỷ không hay tiêu diệt Nhạc gia?'

"Các ngươi có cảm thấy tối qua ngủ rất sâu không?"


"Ngươi cũng vậy sao? Ta cũng vậy."

"Ta cũng thế."

"Chúng ta cũng thế."

"Từ đã..." Có người lên tiếng cắt ngang. Đợi khi mọi người đều nhìn hắn, hắn nhìn quanh bốn phía rồi trầm giọng: "Sao lại không thấy người Thịnh gia?"

Đúng vậy!

Người Thịnh gia đâu?

Xảy ra chuyện lớn như vậy, ba nhà khác đều tới, vì sao Thịnh gia không thấy tới?

Tưởng Thiên Hạo đứng trong đám đông chợt xoay người rời đi.

Động tĩnh của hắn, khiến những người khác chú ý.

"Tưởng thiếu chủ, ngươi đi đâu vậy?" Có người hỏi.

"Đoạt địa bàn!" Tưởng Thiên Hạo đưa ra đáp án thô bạo đơn giản.

Dứt lời, hắn sải bước rời khỏi Nhạc gia.

Sau khi hắn đi, mọi người hoàn toàn tỉnh ngộ.

Đúng vậy! Nhạc gia không còn, nhưng tài sản Nhạc gia vẫn còn! Hiện giờ vật vô chủ, chẳng phải ai cướp được thì là của người đó sao?
Đột nhiên bọn họ chợt hiểu vì sao không thấy người Thịnh gia.

Hiểu đạo lý này, Vạn gia và Ngôn gia ở lại bắt đầu hừng hực chiến hỏa, nhanh chóng rời khỏi Nhạc gia.

Hôm nay vốn là ngày thi đấu xếp hạng gia tộc Dư Thủy Thành.

Nhưng một đêm biến cố, khiến tất cả mọi người đều quên mất ngày này. Một trận long hổ tranh đấu lặng yên diễn ra trong Dư Thủy Thành.

Nhưng, chậm chính là chậm.

Nhà khác vội vàng phản ứng, làm sao so được với Thịnh gia tiên cơ có chuẩn bị mà đến?

Khi ba nhà khác cảm thấy tài sản đó thuộc về Nhạc gia, thì trên đó đã treo cờ Thịnh gia, biến thành địa bàn Thịnh gia...

Mộ Khinh Ca ở lại Thịnh gia, là đón Tần Diệc Dao.

Chuyện phát sinh trong Dư Thủy Thành không liên quan đến nàng, hỗn loạn hay tranh đấu đều không gây ảnh hưởng được nàng.

Lúc tới bái phỏng, Mộ Khinh Ca nói thẳng là muốn gặp Thịnh Tô Tô.
Nhưng cuối cùng dẫn nàng vào phủ lại là Thịnh Dục Ly.

"Bên ngoài người ngã ngựa đổ, Thịnh thiếu chủ cư nhiên còn nhàn nhã ngồi trong nhà, thật khiến người ta bất ngờ." Vừa thấy mặt, Mộ Khinh Ca đã trêu chọc.

Thịnh Dục Ly giương mày, lại cười nói: "Thịnh gia đã chiếm đầu lớn, còn lại lợi nhỏ vụn vặt, không tiện đi tranh."

"Xem ra Thịnh gia đã bắt đầu củng cố." Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu.

Cướp đoạt tiên cơ, kịp thời lui tay, củng cố thân mình, cường đại bổn tộc. Đây là lựa chọn phi thường sáng suốt.

Xem ra già trẻ Thịnh gia không tính là hồ đồ.

"Mộ công tử hôm nay tới là gặp Tô Tô?" Thịnh Dục Ly đột nhiên thử hỏi.

Mộ Khinh Ca nghiêng đầu nhìn hắn: "Nói đúng ra là, ta tới đón người."

Đón người!

Hai chữ vừa ra, Thịnh Dục Ly dừng bước, đứng tại chỗ.

Mộ Khinh Ca suy tư nhìn về phía Thịnh Dục Ly, mím môi không nói.
"Mộ công tử phải rời khỏi Dư Thủy Thành sao?" Lát sau, Thịnh Dục Ly mới hỏi.

Mộ Khinh Ca gật đầu: "Trước đấy ta đã nói qua, diệt Nhạc gia xong sẽ rời đi. Hiện giờ đã xong việc, cũng là lúc rời đi."

Thịnh Dục Ly mỉm cười gượng ép, ánh mắt né tránh: "Tô Tô và Tần cô nương vừa gặp đã thân, không bằng Mộ công tử ở lại Thịnh gia mấy ngày. Đợi hai vị cô nương ở chung, nghỉ ngơi ổn thỏa rồi lại đi?"

Mộ Khinh Ca kỳ quái nhìn Thịnh Dục Ly.

Nàng tuyệt đối không tin Thịnh Dục Ly vì sợ Thịnh Tô Tô luyến tiếc Tần Diệc Dao rời đi mà nói lời này.

"Nếu nàng ấy muốn ở lại, ta sẽ không miễn cưỡng." Mộ Khinh Ca đáp.

Nàng đúng là không có quyền lợi gì bắt Tần Diệc Dao làm theo nàng.

"Thật vậy chăng?" Nhưng lời nàng nói lại khiến Thịnh Dục Ly vui sướng.

Hắn phản ứng khiến Mộ Khinh Ca híp mắt, nghiền ngẫm hỏi: "Vì sao Thịnh thiếu chủ kích động thế?"
"Không! Không có gì." Thịnh Dục Ly tránh ánh mắt Mộ Khinh Ca.

Sau đó hắn dẫn Mộ Khinh Ca tới phòng khách. Rồi tự mình đi tìm Thịnh Tô Tô.

Nhưng mục đích chân chính là gì, chỉ có chính hắn biết.

Thời điểm Thịnh Dục Ly tìm được Thịnh Tô Tô, Thịnh Tô Tô đang cùng Tần Diệc Dao ăn sáng. Thịnh Dục Ly gọi Thịnh Tô Tô ra ngoài, tới một nơi không người, mới hỏi nàng: "Tô Tô, muội thích Tần cô nương không?"

Tuy Thịnh Tô Tô không rõ vì sao ca ca hỏi vậy, nhưng vẫn thành thật gật đầu.

Thịnh Dục Ly nở nụ cười, nói: "Nếu đã vậy, muội cũng hy vọng nàng ấy ở lại Dư Thủy Thành chơi với muội đúng không? Hơn nữa nàng ấy còn cứu muội, Thịnh gia chúng ta còn chưa báo đáp đâu. Không bằng muội mở miệng xin nàng ấy ở tạm một thời gian, thế nào?"

"Thật sao! Vậy thì tốt quá!" Thịnh Tô Tô vui vẻ kêu lên. Nhưng sau đó nàng lại mất mát phồng má, lắc đầu nói: "Dao tỷ tỷ sẽ không ở lại đâu. Tỷ ấy thật vất vả mới gặp lại Mộ công tử, sao có thể rời đi, trừ phi Mộ công tử cũng ở lại."
Muội muội nói, khiến Thịnh Dục Ly cứng đờ.

Hắn cười khó coi, có chút thấp thỏm hỏi: "Tần cô nương có nói cho muội, quan hệ giữa nàng ấy và Mộ công tử sao?"

Thịnh Tô Tô gật đầu, nhưng lại nghiêm túc mở miệng trong ánh mắt chờ mong của huynh trưởng: "Nhưng muội đáp ứng tỷ ấy rồi, sẽ không nói cho bất kỳ ai, ca ca cũng không được!"

"Tiểu cô nương nhà ngươi! Uổng phí ca ca thương muội như thế." Thịnh Dục Ly khó thở.

Thịnh Tô Tô làm mặt quỷ với ca ca mình, tò mò hỏi: "Ca ca, sao muội bỗng dưng phát hiện ca ca rất để ý Dao tỷ tỷ vậy ta?" Đột nhiên nàng hiểu ra, hét to: "A! Có phải huynh muốn tỷ ấy làm tẩu tẩu ta không?"

"Muội! Muội đừng có nói bừa, nhỏ giọng chút đi." Tâm tư Thịnh Dục Ly bị chọc trúng, gương mặt ửng đỏ, giống như thiếu niên ngốc động xuân tình, có chút hoảng loạn.
Thịnh Tô Tô chưa bao giờ thấy qua ca ca như vậy, không nhịn được che miệng cười trộm.

Cười xong, nàng lại khó nói: "Nhưng người Dao tỷ tỷ thích là Mộ công tử!" Nói xong, vẻ mặt đồng tình nhìn huynh trưởng mình.

Thịnh Dục Ly thu lại tim đập nhanh, cười khổ.

Hắn làm sao không biết trong lòng Tần Diệc Dao chỉ có Mộ Khinh Ca? Chỉ là, tình là một thứ nếu có thể khống chế, đã không gọi là tình.

Hắn không biết tình cảm của mình với Tần Diệc Dao là loại gì, chỉ là khi ánh mắt mới gặp lần đầu tiên, bóng dáng nàng đã in dấu trong lòng, không vứt đi được.

Gặp lại, càng nhìn, bóng dáng càng in sâu.

Nếu có một ngày không còn thấy nàng, Thịnh Dục Ly biết trái tim mình sẽ thiếu mất một khối.

Cho nên biết rõ có chút đê tiện, nhưng hắn vẫn hy vọng thông qua muội muội giữ Tần Diệc Dao ở lại.
Cho dù chỉ là mấy ngày ngắn ngủn, ít nhất cho hắn có cơ hội bày tỏ tâm ý với nàng.

"Tô Tô, giúp ca ca đi." Lần đầu tiên Thịnh Dục Ly khẩn cầu muội muội mình.

Thịnh Tô Tô thở dài, hỏi: "Có phải Mộ công tử muốn tới đón người không?"

Thịnh Dục Ly ủy khuất gật đầu.

Thịnh Tô Tô đồng tình nhìn ca ca mình, bất đắc dĩ nói: "Ca ca, muội không thể lừa gạt Dao tỷ tỷ. Bởi vì muội biết tỷ ấy chờ Mộ công tử khổ bao nhiêu. Nhưng mà muội cũng sẽ mời giữ lại, phải xem lựa chọn của Dao tỷ tỷ rồi."

"Đa tạ, muội muội." Thịnh Dục Ly cười khổ.

Tần Diệc Dao lựa chọn, sẽ chọn khác sao?

Thịnh Dục Ly mất mát rời khỏi chỗ ở Thịnh Tô Tô. Mà Thịnh Tô Tô cũng chỉ có thể nhìn bóng lưng ca ca rời đi, sau đó vòng vèo trở về gặp Tần Diệc Dao, nói cho nàng biết Mộ Khinh Ca đã tới.
Loảng xoảng!

Khi Thịnh Tô Tô đứng trước mặt Tần Diệc Dao, nói cho nàng biết Mộ Khinh Ca tới đón nàng, thìa trong tay nàng bỗng phát ra tiếng giòn vang.

Nàng cho rằng... cho rằng Mộ Khinh Ca để nàng ở lại đây, rồi sẽ xoay người rời đi, quên mất nàng.

"Dao tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?" Thịnh Tô Tô quan tâm hỏi.

Tần Diệc Dao lấy lại tinh thần, nhìn về phía Thịnh Tô Tô. Nàng sẽ không cười, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt cảm kích.

"Tô Tô, ta phải đi."

Thịnh Tô Tô thở dài nói: "Ta biết tỷ sẽ không chút do dự đi theo huynh ấy, không ở lại một thời gian sao? Ít nhất để tỷ làm rõ quan hệ giữa hai người." Ài, ca ca đáng thương.

Tần Diệc Dao đứng dậy, chậm rãi lắc đầu: "Hắn không thích phải chờ lâu."

Nói xong, định bụng rời đi.

Thịnh Tô Tô gọi nàng lại: "Dao tỷ tỷ, tỷ yêu hèn mọn như vậy là có thể được người tỷ muốn sao? Tuy ta không phải nam nhân, nhưng ta biết nếu ta là nam tử, trong lòng yêu một nữ tử mà nói, bất kể thế nào sẽ giữ nàng ấy lại bên cạnh, sẽ không mặc kệ rời đi. Tỷ xác định trong lòng huynh ấy có tỷ sao? Nếu trong lòng huynh ấy không có tỷ, vậy tỷ đi theo làm gì? Trái lại bỏ lỡ nhân duyên thuộc về tỷ..."
"Tô Tô!" Tần Diệc Dao mở miệng cắt ngang Thịnh Tô Tô. Nàng rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Ta ở trước mặt hắn, đã sớm không còn kiêu ngạo. Bất kể ta ở trong lòng hắn là cái gì, bây giờ ta chỉ muốn đi theo hắn, cho dù chỉ có một ngày cũng tốt."

"Dao tỷ tỷ..." Thịnh Tô Tô ngơ ngác nhìn Tần Diệc Dao.

Tần Diệc Dao cong khóe môi, không chút do dự rời khỏi phòng...

Bình Luận (0)
Comment