Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 742

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Hàn Thải Thải tán đồng gật đầu: "Sau khi Mộc Dịch rời khỏi, Mộc gia không hề thái bình như hắn tưởng. Chi thứ trong một đêm tàn sát hết người dòng chính cầm quyền, và cả hậu bối. Bức bách người bên dòng khác phải thần phục. Nhưng bọn chúng lại sợ hãi thiên phú của Mộc Dịch, sợ tu vi hắn không ngừng tăng cao, sợ sau khi biết tin tức trong nhà sẽ ôm hận trở về báo thù. Cho nên bọn chúng quyết định phái nhân mã đuổi gϊếŧ Mộc Dịch, nhổ cỏ tận gốc."

Mộ Khinh Ca nhướng mày, thì thầm: "Đây mới là quy tắc trò chơi chính xác."

Hàn Thải Thải lại gật đầu tán đồng.

Hắn tạm dừng một chút, nhìn Mộ Khinh Ca: "Một lần đuổi gϊếŧ, là đuổi từ Trung Cổ Giới tới Lâm Xuyên. Sau khi Mộc Dịch rời khỏi Mộc gia, đã đi lang thang giữa các di tích cổ, vô tình tìm thấy con đường dẫn đến Lâm Xuyên. Kích hoạt truyền tống trận, đi tới Lâm Xuyên. Có thể nói, hắn căn bản không biết chuyện trong nhà, lựa chọn đi Lâm Xuyên trước, có nghĩa rằng hắn ôm quyết tâm không muốn trở về. Nhưng chi thứ lại bám riết không tha đuổi theo. Sau đó Mộc Dịch gặp được Phượng Vu Phi ở Ly quốc, chuyện phát sinh sau đó thì không cần ta nói đi."


"Vạn Tượng Lâu đúng là không gì không biết." Mộ Khinh Ca cảm thán.

Hàn Thải Thải hiếm khi khiêm tốn: "Cũng không hẳn. Ta biết rõ chuyện này là bởi chuyện này vốn dĩ nháo rất lớn, hơn nữa còn ở dưới mí mắt Vạn Tượng Lâu Lan Ô Thành. Nhưng chuyện cổ tộc ngoại trừ Hàn gia và mấy nhà có kết giao chặt chẽ với Hàn gia ra, thì ta không rõ lắm."

"Cổ tộc." Mộ Khinh Ca yên lặng thì thầm. Nàng nhớ Tư Mạch từng nói, nhà ngoại Tang gia chính là cổ tộc, có huyết mạch truyền thừa.

Hàn gia Hàn Thải Thải, cũng là cổ tộc.

Thu lại cảm xúc, Mộ Khinh Ca trêu chọc: "Vạn Tượng Lâu không phải được xưng không gì không biết sao?"

Hàn Thải Thải cười không cho là đúng: "Đối với nhiều người mà nói, chúng ta đúng là không gì không biết. Nếu ngươi muốn biết chuyện cổ tộc cũng không phải không thể, chỉ xem ngươi ra giá bao nhiêu thôi."


Mộ Khinh Ca từ bỏ tìm hiểu Tây châu Tang gia qua Hàn Thải Thải. Có một số việc, có lẽ cần nàng tự mình đi tới trước mặt, đi tìm hiểu mới càng rõ ràng.

Dù sao nơi đó là mục đích đầu tiên của nàng, nàng muốn hỏi thăm tung tích mẫu thân và thi hài phụ thân. Vẫn chưa định kéo lên quan hệ gì với Tang gia.

"Mộc Dịch sau đó thế nào?" Mộ Khinh Ca hỏi về chính đề.

Đây mới là mấu chốt.

Hàn Thải Thải nói: "Mộc Dịch cuối cùng bị bắt về, biết chuyện thảm trong nhà, phụ huynh thúc bá đều chết. Nhưng chi thứ lại không gϊếŧ hắn, chỉ đánh gãy tay chân hắn, phế bỏ tu vi hắn, bí mật giam giữ hắn ở nơi nào đó mà thôi."

"Vì sao?" Mộ Khinh Ca nhíu mày.

Nàng không hiểu cách làm của chi thứ. Nếu đã bắt được Mộc Dịch, vì sao không lập tức nhổ cỏ tận gốc?

Hàn Thải Thải thả tay: "Nghe nói, thiếu chủ hiện giờ của Mộc gia tự mình bắt Mộc Dịch về chính là muốn tra tấn hắn, không muốn hắn chết thống khoái."


Mộ Khinh Ca kéo khóe miệng. Từ lời nói bâng quơ của Hàn Thải Thải, nàng đã cảm nhận được hận ý sâu đậm trong đó.

"Cả ngươi cũng không biết Mộc Dịch bị nhốt ở đâu?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Hàn Thải Thải lắc đầu: "Ta không đặc biệt chú ý chuyện Mộc gia, cũng sẽ không nhàm chán tìm tung tích của một phế nhân. Nếu ngươi muốn biết, ta có thể giúp ngươi tra. Nhưng mà phải trả thù lao."

Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn hắn.

Hàn Thải Thải híp mắt hẹp dài, lộ ra tia giảo hoạt: "Trong thời gian ngươi ở Lan Ô Thành phải luôn ở bên ta. Đương nhiên chuyện ngươi muốn làm, ta cũng sẽ hiệp trợ."

Mộ Khinh Ca nghe xong cười lạnh: "E là đến lúc đó, ngươi lại đòi thù lao đi?"

Hàn Thải Thải cười tà tứ, không phủ nhận.

Mộ Khinh Ca cười khẩy: "Bảng giá của ngươi quá cao, giao dịch thất bại. Xem ra tung tích Mộc Dịch, ta phải tự mình tìm hiểu rồi." Nói xong nàng đứng lên, chuẩn bị rời đi.
"Từ đã." Hàn Thải Thải bỗng dưng mở miệng, gọi Mộ Khinh Ca lại.

Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn hắn.

Hắn cười nói: "Có một tin tức liên quan đến Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm của ngươi, muốn nghe hay không? Chỉ cần tối nay uống rượu cùng ta là được."

Mộ Khinh Ca nheo mắt, hơi thở ngưng lại, nói thẳng: "Ngươi có tin tức dị hỏa?" Nguyên Nguyên cần phải cắn nuốt dị hỏa mới trưởng thành được. Hàn Thải Thải có tin tức liên quan đến Nguyên Nguyên, ngoại trừ dị hỏa thì còn có thể là gì?

Hàn Thải Thải trung thực gật đầu. Hắn đứng dậy, đi tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, thanh âm lười biếng lộ ra dụ hoặc: "Thế nào? Chỉ cần uống rượu cùng ta mà thôi, vài chén rượu có thể đổi lấy tin tức dị hỏa, đối với ngươi chính là tiện nghi siêu lớn. Hay ngươi lo ta say rượu loạn tính, làm gì ngươi sao?"
Nửa dụ dỗ, nửa khích tướng.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca dừng trên khuôn mặt yêu nghiệt kia. Lát sau, nàng cười lạnh: "Đêm nay chuẩn bị rượu ngon món ngon cho tốt." Dứt lời, nàng phất tay áo bỏ đi.

...

Đi ra từ Vạn Tượng Lâu, Mộ Khinh Ca khẽ thở hắt ra.

Mỗi lần ở cạnh Hàn Thải Thải, đều có cảm giác đấu trí đấu dũng. Đương nhiên thời điểm vui vẻ quá ít. Đặc biệt là bây giờ nàng đã biết tâm tư Hàn Thải Thải, bản năng càng muốn bảo trì khoảng cách xã giao mới tốt.

Nàng không thẹn với lương tâm, nhưng vạn nhất việc này truyền vào tai người nào đó, sợ là Hàn Thải Thải sẽ bị tai bay vạ gió.

Mộ Khinh Ca bĩu môi, vứt chuyện si nam oán nữ ra sau đầu.

"Khinh Ca, ngài suy nghĩ gì đó?" Bạch Li thấy Mộ Khinh Ca 'mất hồn mất vía', hỏi.

Mộ Khinh Ca nhìn Bạch Li, nói: "Bạch Li, ta giao cho ngươi một nhiệm vụ."
Vừa nghe có nhiệm vụ, Bạch Li lập tức sáng mắt: "Khinh Ca ngài mau nói đi, lần này cần ta ăn ai?"

Mộ Khinh Ca đen mặt: "Không phải ăn người."

Không ăn!

Bạch Li lập tức hết hứng.

Mộ Khinh Ca dở khóc dở cười: "Ngươi vừa mới ăn no không lâu, không thể nhanh vậy đã đói bụng đi?"

"Cái gì mà không lâu? Lần trước ta ăn cơm trên đảo nhỏ Khổ Hải. Sau đó đại chiến với Cù Dục lâu như vậy, bây giờ đã qua hơn nửa năm, sao ta lại không đói bụng chứ?" Bạch Li ủy khuất.

Ách!

Mộ Khinh Ca nhẩm tính thời gian, phát hiện đích xác sắp tới thời gian Bạch Li ăn cơm.

Cắn răng một cái, Mộ Khinh Ca nói với Bạch Li: "Vậy được rồi, ăn no trước rồi đi chấp hành nhiệm vụ." Không cho Bạch Li ăn no, nàng thật sự lo lắng Bạch Li trong quá trình làm nhiệm vụ, sẽ chạy đi ăn một bữa no nê.

"Thật sao! Khinh Ca tốt quá đi!" Bạch Li tức thì sáng mắt.
Mộ Khinh Ca cười bất đắc dĩ, ai bảo mình nuôi một đứa tham ăn đây? Nàng dẫn Bạch Li đi tới cửa tiệm bán thịt đặt một số lượng thịt linh thú cực kỳ khả quan. Sau đó viết địa chỉ, sẽ có người giao tới.

Tiếp theo các nàng mới đi tới trạch viện được thuê, hội hợp với Tuyết Gia.

Tuyết Gia chọn trạch viện trong Lan Ô Thành, nhưng cực kỳ hẻo lánh. Con đường xung quanh có một số viện bỏ hoang, xem ra thật lâu không có ai ở.

Nhưng viện nhà như vậy vừa lúc phù hợp Mộ Khinh Ca yêu cầu.

Chạng vạng có người giao thịt tới, dựa theo địa chỉ kéo một xe thịt linh thú tới địa phương Mộ Khinh Ca ở tạm.

Nhìn đống thịt linh thú máu chảy đầm đìa dần chất đầy hậu viện, hình thành ngọn núi nhỏ, đôi mắt Bạch Li đều muốn đỏ lên rồi.

Người đi giao thịt thật sự không hiểu chỉ có vài người, mà phần lớn đều là cô nương nũng nịu, sao lại cần nhiều thịt như vậy. Đương nhiên tiền không kiếm chính là kẻ ngốc, chỉ cần cho đủ ngân lượng, bọn họ đương nhiên sẽ không đi quản đống thịt này.
Tiễn người giao thịt đi, Bạch Li lập tức hóa thành bản thể. Chân thân Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng xoay quanh trong hậu viện. Hậu viện vốn rộng rãi thoáng đãng, mấy người Mộ Khinh Ca lập tức bị chen đẩy tới dưới mái hiên.

Nhìn Bạch Li há mồm ngoạm một cái, đã ăn mất nửa ngọn núi thịt. Mộ Khinh Ca cảm thán: 'May là đồ ăn Trung Cổ Giới có thể mua bằng vàng bạc. Nếu phải dùng linh thạch đổi, kiểu gì cũng phá sản!'

Nhìn thấy bản thể Bạch Li, Kinh Hải hoảng sợ. Hắn chưa từng nghĩ tới Bạch Li là do linh thú biến thành. Chủ yếu là.... còn ăn lắm thế kia!

Hít sâu một hơi, Kinh Hải nói với Mộ Khinh Ca: "Giáo quan, con đi huấn luyện. Hôm nay bài tập còn chưa làm xong."

Mộ Khinh Ca nhìn về phía hắn, gật đầu.

Kinh Hải lập tức xoay người rời đi. Hắn cảm thấy nhìn Bạch Li ăn cơm, trong vòng ba ngày hắn có thể không cần ăn cơm.
Kinh Hải vừa đi, núi thịt ở hậu viện đã bị Bạch Li gió cuốn mây bay ăn hết. Nàng lại hóa thành nữ tử quyến rũ, gương mặt còn chưa đã thèm làm nũng với Mộ Khinh Ca: "Khinh Ca, ta muốn ăn nữa."

Mộ Khinh Ca kéo khóe miệng, nhìn nhìn sắc trời, nói với Bạch Li: "Hôm nay muộn rồi, cứ tạm trước đi. Ngày mai ta bảo Ấu Hà và Hoa Nguyệt mua nhiều hơn chút. Hiện tại ngươi cần phải thay ta làm một việc, lẻn vào Mộc gia tìm thiếu chủ của bọn chúng, sau đó đi theo hắn."

Mộ Khinh Ca nghĩ rất đơn giản. Nàng không có hứng thú tìm hiểu ân oán Mộc gia. Mục đích của nàng là cứu Mộc Dịch, sau đó nghĩ cách đưa hắn đến bên Phượng Vu Phi, hoàn thành lời hứa.

Nếu Hàn Thải Thải nói Mộc Dịch không chết, bởi vì hiện giờ thiếu chủ Mộc gia muốn tra tấn hắn. Vậy chỉ cần nhìn chằm chằm vị thiếu chủ này, sớm muộn sẽ tìm ra chỗ Mộc Dịch bị nhốt.
Biết người bị nhốt ở đâu, chuyện sau đó sẽ rõ ràng hơn.

Một kẻ muốn tra tấn đối phương, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc thời gian dài không đi xem đối phương!

Bạch Li hiểu ý Mộ Khinh Ca, nghiêm túc gật đầu, hóa thành đường sáng trắng thật nhỏ biến mất trước mắt mọi người.

"Thiếu chủ." Tuyết Gia nhẹ gọi.

Mộ Khinh Ca phân phó nàng: "Bắt đầu từ ngày mai, người đi dò la sưu tầm tất cả tin tức có liên quan đến Mộc gia." Muốn cứu người, đương nhiên phải tìm hiểu kỹ càng.

Tuyết Gia yên lặng gật đầu.

Mộ Khinh Ca nói với Ấu Hà và Hoa Nguyệt: "Hai người các ngươi hỗ trợ Tuyết Gia. Thời điểm này không cần ra ngoài, cứ đốc thúc Kinh Hải tu luyện đi."

Tìm hiểu tin tức Mộc Dịch không phải chuyện một sớm một chiều. Vận khí tốt, nói không chừng tối nay sẽ tìm được nơi Mộc Dịch bị giam. Nếu vận khí không tốt, phỏng chừng phải đợi mười ngày nửa tháng, có khi lâu hơn.
Mộ Khinh Ca không muốn lãng phí thời gian.

Đêm nay đi gặp Hàn Thải Thải, sau khi hỏi thăm tin tức dị hỏa xong, nàng có thể tranh thủ trong lúc chờ tin Mộc Dịch, đi cùng Nguyên Nguyên cắn nuốt dị hỏa trước. Cứ như vậy, lực lượng bên nàng sẽ mạnh hơn không ít, cũng không làm chậm trễ lẫn nhau.

"Đêm nay ta có việc ra ngoài, các ngươi ở lại đây. Nếu có chuyện gì thì liên hệ qua ngọc bài." Mộ Khinh Ca phân phó mấy người.

...

Đêm buông xuống, Mộ Khinh Ca lại đi vào Vạn Tượng Lâu.

Tiếp đón nàng là thiếu phụ tử y tên Nguyệt nương. Nàng trực tiếp dẫn Mộ Khinh Ca lên tầng bảy gặp Hàn Thải Thải.

Đêm nay Hàn Thải Thải mặc một kiện trường bào hồng y. Tuy không tinh xảo như Mộ Khinh Ca, nhưng từ màu sắc có thể khiến người ngoài cảm thấy hai người hợp nhau.

Vạt áo hắn vẫn lỏng lẻo lộ ra xương quai xanh.
Không có hoa hòe hoa sói, gương mặt Hàn Thải Thải càng yêu dã xinh đẹp.

Nhìn y phục hắn, Mộ Khinh Ca theo bản năng nhíu mày. Dù sao ban ngày con người này vừa mới tỏ tình nàng, ban đêm lại mặc y phục có màu sắc nàng thường hay mặc, đây coi là gì?

Đồ tình lữ?

Trong đầu Mộ Khinh Ca một tát văng chết ba chữ này, nàng hài hước nhìn Hàn Thải Thải: "Sao đêm nay lại muốn mặc đồ tỷ muội với ta thế?"

Đồ tỷ muội?

Ba chữ, khiến gương mặt tươi cười của người nào đó cứng đờ, giăng kín lớp băng sương: "Miệng ngươi không phun nổi lời nói dễ nghe nào!"

Mộ Khinh Ca vô tội nhún vai, lắc đầu với Hàn Thải Thải: "Đừng có cố tình bắt chước ta, phong thái của gia phàm nhân không thể khống chết được đâu. Cẩn thận vẽ hổ hóa chó, trở thành trò cười."

Hàn Thải Thải cười dữ tợn dựa tới nàng, ghé sát mặt nàng, thanh âm lười biếng hỏi: "Ngươi để ý ta mặc trang phục này?"
Hắn đột nhiên tới gần, khiến Mộ Khinh Ca kháng cự nhíu mày...

Bình Luận (0)
Comment