Edit: Diệp Lưu Nhiên
Trong tay Mộ Khinh Ca là một thanh chủy thủ. Đây là Bán thần khí Phượng Vu Phi tặng nàng vì đã giúp hỗ trợ tìm tung tích Mộc Dịch.
Sau đó thân quen nhau rồi, hai người lại có hiệp nghị mới. Mộ Khinh Ca từng trả chủy thủ lại nhưng bị nàng ấy cự tuyệt.
Lý do là, nếu Mộ Khinh Ca thật sự có thể tìm được Mộc Dịch, vậy thanh chủy thủ này có thể khiến Mộc Dịch biết Mộ Khinh Ca là người đáng tin.
Bây giờ vì muốn chắc chắn thân phận người bị giam, Mộ Khinh Ca lấy chủy thủ ra.
Nam nhân bị treo tay lên, gục đầu xuống.
Cái tên 'Phượng Vu Phi' trước đó khiến hắn có biến hóa rất nhỏ. Trong lúc Mộ Khinh Ca chờ đợi, hắn rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào thứ trong tay Mộ Khinh Ca.
Trong mật thất tối om, ánh mắt hắn bị tóc dài che chắn khiến người ta không thấy rõ.
Nhưng Mộ Khinh Ca vẫn luôn nhìn chăm chú hắn, dễ dàng phát hiện ra ánh mắt hắn hơi co lại khi nhìn thấy chủy thủ.
Phản ứng này, rõ ràng là nhận ra chủy thủ.
Thanh chủy thủ của Phượng Vu Phi từ bề ngoài không có quá đặc biệt, khác thường duy nhất là hoa văn trang trí trên đó.
Có thể liếc mắt một cái đã nhận ra chủy thủ trong hoàn cảnh tối đen như vậy, chỉ có một khả năng, là rất quen thuộc nó!
Trong lòng Mộ Khinh Ca đã có kết quả. Nàng thu tay về, cử chỉ này tác động đến tầm mắt nam tử. Hắn có chút cấp bách, có chút không nỡ, đôi mắt nhớ nhung cực kỳ rõ rệt.
"Xem ra, ngươi chính là Mộc Dịch." Mộ Khinh Ca chậm rãi đứng lên, nói với hắn.
Nam tử trước sau không nói gì, tựa hồ còn băn khoăn.
Mộ Khinh Ca im lặng, nhàn nhạt nói: "Ta biết ngươi lo lắng cái gì. Phượng Vu Phi tồn tại, Mộc Vũ cũng biết nhỉ?" Nàng cơ hồ có thể khẳng định, kẻ truy đuổi Mộc Dịch đến Lâm Xuyên giới, lại uy hϊếp người hoàng thất Ly quốc chính là Mộc Vũ.
Dây xích trói nam tử phát ra tiếng giòn vang.
Tầm mắt Mộ Khinh Ca dừng xuống xích sắt, rồi lại nhìn hắn: "Phượng Vu Phi đợi ngươi mười năm, không, hiện tại hẳn là mười sáu năm. Nàng ấy không tìm thấy ngươi ở Lâm Xuyên, nên ủy thác ta tới Trung Cổ Giới tìm và mang ngươi về. Vô luận ngươi tin hay không, chỉ cần kiên nhẫn chờ ở đây, ta sẽ đến cứu ngươi, mang ngươi rời đi."
Dứt lời, Mộ Khinh Ca xoay người định rời khỏi.
Chỉ là khi nàng và Bạch Li ra tới cạnh cửa, một thanh âm khàn khàn lộ ra vài phần suy yếu truyền tới: "Từ đã."
Mộ Khinh Ca dừng bước chân, Bạch Li kinh ngạc quay đầu nhìn về phía nam tử.
Tựa hồ có chút bất ngờ thấy hắn đột ngột mở miệng.
"Ngươi không sợ ta là giả, dùng để lừa Vu Phi?" Nam tử mở miệng. Ngữ khí hắn rất chậm, như lâu lắm rồi không nói, cho nên cần chậm rãi thích ứng. Thanh âm khàn khàn tràn đầy già nua và suy yếu.
Khóe miệng Mộ Khinh Ca nhẹ giương, xoay người cười lạnh: "Cần thiết sao? Mộc Vũ không biết sẽ có một ngày có người tới cứu ngươi. Hắn đã sớm biết Phượng Vu Phi, nếu thật sự để ý, Phượng Vu Phi sao sống được đến bây giờ? Có lẽ trong lòng hắn căn bản không coi một công chúa nho nhỏ ở Lâm Xuyên giới vào mắt."
Thân mình nam nhân run lên, lại nói: "Làm sao ta biết ngươi không phải Mộc Vũ phái tới?"
Mộ Khinh Ca càng cười lạnh: "Vẫn là câu nói kia, cần thiết sao?" Ánh mắt nàng dừng lên người Mộc Dịch, như muốn nói: Ngươi đã thành tù nhân, giá trị duy nhất chính là mặc cho Mộc Vũ xả giận lúc tâm tình không tốt, vậy lừa gạt ngươi làm gì?
"Ha hả..." Mộc Dịch cười khẽ, tiếng cười tựa như khóc, tràn đầy tự giễu.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, tóc dài tùy ý che chắn dung mạo. Dựa vào vách tường lạnh băng, tiếng cười của hắn vẫn chưa dừng.
"Hắn cười cái gì?" Bạch Li hỏi nhỏ bên tai Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca không đáp, chỉ nhìn Mộc Dịch. Dưới ánh đèn mong manh, nàng thấy khóe mắt Mộc Dịch chảy nước mắt, ánh lệ quang.
"Các ngươi đi đi, đừng về đây. Nói cho nàng, ta đã chết." Chờ Mộc Dịch cười xong, hắn lại mở miệng, ngữ khí bình tĩnh như nước lặng.
"Nè, ngươi rõ ràng còn sống, vì sao muốn nói rằng mình đã chết!" Bạch Li nhíu mày không hiểu.
Nàng biết Mộ Khinh Ca tốn bao công sức tìm một tên nửa chết nửa sống. Thật vất vả tìm được rồi, hắn cư nhiên muốn từ bỏ trợ giúp, quả thực chính là uổng phí Mộ Khinh Ca khổ tâm.
Mộ Khinh Ca lẳng lặng nhìn hắn, hồi lâu mới nói: "Sống chết của ngươi, đã không còn liên quan đến ngươi. Ta đã từng đáp ứng nàng ấy mang ngươi về, quyết không nuốt lời."
Dứt lời, nàng xoay người nhanh chóng rời đi, không hề nhìn lấy Mộc Dịch trong mật thất.
Bạch Li theo sát phía sau, cửa lớn khóa lại, bước chân càng lúc càng xa. Đợi các nàng rời khỏi, Mộc Dịch bỗng nhiên khóc rống, không ngừng đập đầu vào tường, khóc hô: "Vì sao! Vì sao! Vì sao!"
Tiếng la phát tiết trong mật thất, quanh quẩn trên mặt đất.
Mộ Khinh Ca và Bạch Li đều nghe thấy thanh âm tuyệt vọng bi phẫn kia, chậm lại bước chân. Bạch Li quay đầu nhìn lại, nghi hoặc nói: "Con người thật kỳ quái, bị nhốt lâu như vậy, rốt cuộc có hy vọng trốn ra. Hắn chẳng những không hưng phấn, lại còn kháng cự. Chẳng lẽ hắn muốn tiếp tục ở đó chịu khổ sao?"
Mộ Khinh Ca khẽ thở dài, nói với Bạch Li: "Đó là bởi vì hắn cảm thấy mình đã không xứng với Phượng Vu Phi."
Bạch Li nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Câu chuyện giũa Phượng Vu Phi và Mộc Dịch, nàng không biết nhiều lắm. Chỉ biết Mộc Dịch là người Mộ Khinh Ca muốn tìm, được người ta nhờ vả.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Bạch Li, Mộ Khinh Ca không giải thích nhiều, chỉ nói: "Rời đi rồi nói sau."
Bạch Li gật đầu mang Mộ Khinh Ca lặng yên không tiếng động rời khỏi hoang viên.
Trở lại tiểu viện tạm trú, Bạch Li nói với Mộ Khinh Ca: "Ta vẫn phải đi theo dõi Mộc Vũ kia sao?"
Mộ Khinh Ca gật đầu: "Theo dõi mấy ngày, nhưng mà chuyện chủ yếu lần này là quặng linh thạch trung cấp."
Bạch Li gật đầu, hóa thành bạch quang vút đi.
Mộ Khinh Ca lại ngồi một mình trên chiếc ghế bập bênh, nhìn sắc trời dần sáng.
Có lẽ nàng hiểu được cảm xúc Mộc Dịch.
Hắn đã từng là người tuấn nhã tiêu sái, thiên phú ngạo nhân, khí phách tràn đầy. Thành đôi với Đại công chúa Ly quốc Phượng Vu Phi mặc dù có trở ngại lớn, song cũng là một giai thoại.
Mà bây giờ?
Hắn chỉ là một phế nhân tan cửa nát nhà, bị người ta nhốt lại trong địa lao tùy ý làm nhục, tu vi bị phế, dơ bẩn cực kỳ. Hắn như vậy, cho dù rời đi, trở lại trước mặt Phượng Vu Phi lần nữa, cũng sẽ tự biết xấu hổ.
Đầu ngón tay Mộ Khinh Ca nhẹ gõ lên tay vịn, đôi mắt thấu triệt không biết đang suy nghĩ gì.
Khi Ấu Hà ra khỏi phòng, thấy cảnh như vậy, hoảng sợ vội đi qua hỏi: "Tiểu tước gia, sao ngài lại ở đây?"
Mộ Khinh Ca vịn ghế đứng lên, nói với Ấu Hà: "Ta ra ngoài một chuyến."
Dứt lời, nàng biến mất trước mặt Ấu Hà.
"Tiểu tước gia!!" Ấu Hà vội hô lên, nhưng không ai đáp lại.
Lúc Mộ Khinh Ca xuất hiện lần nữa, đã tới Vạn Tượng Lâu.
Hàn Thải Thải ngáp tiếng đi ra, y phục lộn xộn càng có vẻ lười biếng. Hắn nhìn thấy Mộ Khinh Ca, đôi mắt hẹp dài xuất hiện một tia bất ngờ, bỗng dưng nở nụ cười: "Nhanh vậy đã nhớ ta rồi?"
Mộ Khinh Ca lười nói giỡn với hắn, đầu tiên là đặt một trăm viên đan dược đã luyện chế xong lên bàn, nói: "Đan dược."
Trong mắt Hàn Thải Thải sáng ngời, tầm mắt dừng lên mấy bình đan dược: "Nhanh vậy!"
"Ừm." Mộ Khinh Ca ừ nhẹ một tiếng.
Hàn Thải Thải đi qua cầm lấy một bình đan dược, liếc mắt đánh giá rồi thả xuống, chuyển mắt nhìn Mộ Khinh Ca hỏi: "Chỉ có mỗi một trăm đan dược, ngươi sẽ không tới tìm ta sớm như vậy. Nói đi, chuyện gì?"
"Ta tìm được Mộc Dịch rồi." Mộ Khinh Ca đi thẳng vào vấn đề.
Những lời này đúng là khiến Hàn Thải Thải hơi kinh ngạc. Đôi mắt hẹp dài chợt lóe: "Ồ? Nhanh vậy sao."
Mộ Khinh Ca không nghe tiếng một tia không nỡ trong lời nói của hắn, chỉ gật đầu.
Tìm được Mộc Dịch rồi, cũng có nghĩa nàng ấy sẽ nhanh chóng rời khỏi Lan Ô Thành. Hai người lại phải chia tách, không biết bao giờ mới gặp lại. May là hắn đã làm hiệp nghị hợp tác trước, bảo đảm hai người có thể gặp lại.
Hàn Thải Thải thu lại thâm tình trong mắt, ngồi đối diện Mộ Khinh Ca, mở miệng hỏi: "Cần ta hỗ trợ cứu người?"
Mộ Khinh Ca lại lắc đầu, nhìn về phía hắn: "Ta muốn ngươi giúp ta đưa hắn đến Lâm Xuyên, giao cho Phượng Vu Phi."
Ánh mắt Hàn Thải Thải nhíu lại, nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca không đáp.
Tầm mắt hai người giao nhau trên không trung, kịch liệt va chạm. Lát sau, Hàn Thải Thải mới nói: "Ngươi vừa mở miệng, đã ném cho ta nan đề!"
Mộ Khinh Ca nở nụ cười nhạt, chế nhạo nhìn hắn: "Hàn thiếu chủ có thể tùy ý từ Lâm Xuyên tiến vào Trung Cổ, từ Trung Cổ về Lâm Xuyên. Chẳng lẽ đưa một người về khó vậy sao?"
Hàn Thải Thải cười lạnh, ánh mắt lóe tia lạnh nhìn Mộ Khinh Ca: "Mộ Khinh Ca ngươi có biết hay không, đó là Truyền tống trận của Hàn gia ta. Không phải người Hàn gia thì không thể vào."
"Biện pháp kiểu gì chả có." Mộ Khinh Ca cười càng sâu.
Nếu nàng có cách nhanh chóng tới lui Trung Cổ Giới và Lâm Xuyên giới, nàng cũng sẽ không nhờ Hàn Thải Thải hỗ trợ. Lấy thân thể hiện giờ của Mộc Dịch, nếu đi qua Khổ Hải hay sa mạc Du Hồn tiến vào Lâm Xuyên giới, đều là thập tử vô sinh. Mà lúc trước hắn có thông qua Truyền tống trận tiến vào Lâm Xuyên, nghe nói là bị tiêu hao, không biết giờ còn dùng lại được không, hay là bị phá hủy rồi.
Tóm lại là, Mộ Khinh Ca cảm thấy mang Mộc Dịch an toàn về Lâm Xuyên giới, Hàn Thải Thải là lựa chọn bảo hiểm nhất.
"Nếu ngươi đáp ứng, vậy đây là thù lao." Mộ Khinh Ca lấy ra một bình, đặt trên bàn.
Hàn Thải Thải vừa nhìn đã biết là đan dược, nhưng vẫn nâng mi hỏi: "Đây là cái gì?"
"Đan dược Thần cấp." Mộ Khinh Ca trả lời. Nói xong, đôi mắt toát ra một tia không nỡ nho nhỏ. Đây là đan dược Thần cấp đầu tiên nàng luyện ra, vốn là định giữ lại chờ gặp Tư Mạch thì cho chàng ấy. Tuy không phải đan dược Thánh cấp, không thể hoàn toàn giải quyết vấn đề cơ thể hắn, nhưng có ít còn hơn không.
Mà bây giờ nàng lại không muốn nợ ân tình của Hàn Thải Thải, chỉ có thể lấy ra trao đổi.
"Cái gì! Đan dược Thần cấp!" Hàn Thải Thải khϊếp sợ đứng bật dậy: "Ngươi cư nhiên có thể luyện chế đan dược Thần cấp!"
Đối lập với Hàn Thải Thải khϊếp sợ, Mộ Khinh Ca có vẻ bình tĩnh.
Hàn Thải Thải hít sâu một hơi, nhìn Mộ Khinh Ca: "Ngươi có biết hay không, dạng nhân tài nào ở Đông châu Đan Đạo Viện có thể luyện chế đan dược Thần cấp?"
Mộ Khinh Ca thành thật lắc đầu.
"Là Đan Đạo đại sư!" Hàn Thải Thải gằn từng chữ.
Nhưng Mộ Khinh Ca không thể nào hiểu "Đan Đạo đại sư" là khái niệm gì.
Hàn Thải Thải đi lại trong phòng vài bước, nói: "Nói cách khác, nếu hiện tại ngươi tới Đan Đạo Viện luyện chế một viên đan dược Thần cấp, là có thể trở thành Đan Đạo đại sư, sau đó mở màn thu đồ đệ! Nhưng ngươi mới bao nhiêu tuổi? Ngươi quả thực chính là quái vật yêu nghiệt!"
Nghĩ đến những Đan Đạo đại sư đó phải đến hơn trăm tuổi, nội tâm Hàn Thải Thải bực đến hộc máu.
Lúc trước hắn còn ngông nghênh trước mặt Mộ Khinh Ca, tu vi mình cao hơn nàng. Hiện giờ lại bị đả kích đến quân lính tan tác. Phải biết rằng, luyện đan khó hơn tu luyện nhiều.
"Ngươi giúp hay là không giúp." Mộ Khinh Ca cắt ngang hắn cảm khái, nói thẳng.
Hàn Thải Thải im lặng.
Ánh sáng lập lòe trong đôi mắt hẹp dài. Mộ Khinh Ca mở miệng, hắn sẽ không từ chối. Mà nàng lại lấy ra đan dược Thần cấp, có lẽ hắn có thể dùng chuyện này đàm phán với gia tộc, để bọn họ mở Truyền tống trận ra.
Chỉ là...
Nghĩ đến đan dược Thần cấp được Mộ Khinh Ca luyện chế ra cứ vậy bị gia tộc chiếm cho riêng mình, trong lòng hắn trước sau đều không cam lòng.
"Ngươi nhất định phải đưa hắn về?" Hàn Thải Thải nâng mắt, nhìn về phía Mộ Khinh Ca.