Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 773

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Kim Hải phủ, Thần Điện.

Đứng từ xa đã thấy một hàng ngũ xếp dài dằng dặc ở lối vào.

Đa số người đều mang thần sắc thành kính, thái độ cung khiêm. Tuy người đông nhưng lại không ồn ào, đứng rất ngay ngắn trật tự.

Lúc Mộ Khinh Ca dẫn Tuyết Gia và Bạch Li đến đây, đều bị hoảng sợ bởi thế trận này.

"Thần Điện nghe cứ như tôn giáo nào đó, chẳng lẽ đúng là tôn giáo?" Bạch Li kinh dị.

Tuyết Gia nhìn về phía Mộ Khinh Ca, nhẹ giọng xin chỉ thị: "Thiếu chủ."

Mộ Khinh Ca nhìn nàng, hơi gật đầu.

Được Mộ Khinh Ca cho phép, Tuyết Gia lặng yên rời đi. Mà Mộ Khinh Ca thì dẫn Bạch Li đứng chờ tại chỗ. Nhìn hàng ngũ siêu dài, các nàng cũng không vội vào Thần Điện.

Dọc đường tới đây, khắp nơi đều nhìn ra được sự quy mô phồn thịnh của Kim Hải phủ.


Nhưng theo lời Hàn Thải Thải nói, hay là tin tức Kinh Hải tìm hiểu được, đều cho thấy Kim Hải phủ là tồn tại yếu nhất trong các châu phủ.

Có thể hình dung ra sự lớn mạnh của Trung Cổ Giới, đoàn người Mộ Khinh Ca chẳng qua chỉ mới vén được một góc băng sơn.

Rất nhiều thế lực đều che giấu diện mạo chân chính dưới bức màn tối.

"Rốt cuộc tới Kim Hải phủ." Mộ Khinh Ca nhẹ vuốt ve chỉ bộ ở ngón tay, lẩm bẩm.

Chỉ chốc lát, Tuyết Gia dò thám trở về.

Nàng nói với Mộ Khinh Ca: "Thiếu chủ, nghe nói trong Thần Điện có một nơi chứa linh lực cực kỳ sung túc, không hạn chế bất kỳ kẻ nào, người xếp hàng đều muốn vào đó tu luyện. Nơi chúng ta muốn đi không cần phải xếp hàng, đi qua cánh cửa khác là được."

"Nơi cung cấp cho người tu luyện?" Mộ Khinh Ca nhướng mày.

Hành động công ích như vậy sao nàng cứ cảm thấy giả dối là sao nhỉ? Từ lúc nàng tới đây, đã nhìn quen cách sinh tồn của thế giới này. Nếu nói rằng muốn cung cấp nhất định phải trả thù lao thì mới được vào tu luyện, vậy nàng sẽ dễ tiếp thu hơn.


Miễn phí...

Nàng chẳng tin.

Liếc sâu hàng ngũ dài như rồng lượn, nàng phát hiện người xếp hàng ở đây đều mặc y phục bình thường.

Thu hồi tầm mắt, Mộ Khinh Ca hỏi: "Lối khác nằm ở đâu?"

Tuyết Gia chỉ sang phía bên phải: "Ở đó."

Mộ Khinh Ca gật đầu, Tuyết Gia dẫn đường, ba người rời khỏi chỗ xếp hàng đi tới cánh cửa khác. Thuận theo tường trắng mái vàng, cánh cửa thành cao lớn hình cung xuất hiện trước mặt các nàng.

Trên khung cửa được khảm thủy tinh bảy màu, ánh nắng chiếu xuống tán sắc ra quang mang thất thải. Bên cạnh là hai tên thị vệ mặc kim giáp, cầm trường mâu viên thuẫn, thần võ uy nghiêm.

Có nhiều người đi lại qua cửa, hai thị vệ đều mắt nhìn thẳng không ngăn cản.

Đứng cạnh cửa nhưng không phục vụ cho mục đích giám sát canh chừng, có vẻ chỉ đứng đó làm hình thức thôi.


Mộ Khinh Ca thầm nghĩ.

Ba người bước qua cửa, dần hòa nhập vào dòng người. Quả nhiên đi vào thuận lợi, không ai hỏi các nàng.

Đằng sau cửa là một quảng trường rộng lớn, xung quanh được vây bởi tường cao, vách tường cắm cờ xí Thần Điện.

Ba người liếc mắt đánh giá, tiếp tục đi.

Xuyên qua quảng trường, tiến vào hành lang dài. Sau hành lang dài là hoa viên rộng lớn. Trong hoa viên là kiến trúc san sát, còn có nền đất cao tuyết trắng không tỳ vết, tỏa ra linh lực nhàn nhạt.

"Qua đó xem." Mộ Khinh Ca thấy không ít người đều đi qua sàn nhà đó, cũng kéo theo hai nàng tới đấy.

Sàn nhà lát ngọc thạch, họ đi tới bệ tượng, nhìn thấy hai tấm bia trắng ngọc bích khổng lồ, mặt bia khắc văn tự kim quang lấp lánh.

Trước hai tấm kia, có đám người châu đầu ghé tai.

Dưới nền là hai pho tượng uy mãnh to lớn, giống như linh thú uy vũ dữ tợn nào đó, ngửa đầu há miệng khổng lồ như rống lên bầu trời.
Mộ Khinh Ca bước lên bậc thang, đứng trên bệ, tầm mắt càng rộng mở. Nàng quét mắt một vòng chung quanh, nhìn mái vòm ở đằng xa. Bậc thang kéo dài từng lớp giống hệt như nhà hát opera ngoài trời thời La Mã cổ đại mà nàng từng thấy ở kiếp trước. Mỗi bậc thang đều có người ngồi thiền như đang tu luyện. Thỉnh thoảng có người đứng dậy rời đi, rồi lại có người tiến vào lấp chỗ trống.

"Chỗ đó có phải là nơi miễn phí cung cấp cho mọi người tu luyện?" Bạch Li nhìn theo tầm mắt Mộ Khinh Ca, thấy quảng trường đó.

Mộ Khinh Ca gật đầu, thu hồi ánh mắt: "Các ngươi cho rằng, loại người nào sẽ cần đến đó tu luyện ở thành trì thế này?"

Câu hỏi bâng quơ của nàng khiến Bạch Li và Tuyết Gia đều sửng sốt.

Tuyết Gia phản ứng lại, trả lời: "Hẳn là người bình thường chưa lập gia tộc, bình dân, hoặc một số nhân vật khác như Lưu Khách."
Mộ Khinh Ca gật đầu. Có thế lực gia tộc, vô luận gia tộc lớn nhỏ hẳn đều sẽ không thiếu nơi để tu luyện.

Chỉ người không có thế lực mới cần chỗ như vậy.

"Ta dám chắc trong Thần Điện nhất định sẽ có chỗ cho họ đến tìm kiếm công pháp phù hợp với mình." Mộ Khinh Ca chợt nói.

"Nhưng, để làm gì?" Bạch Li không hiểu.

Thực sự có nơi từ thiện vậy sao?

"Trước mắt thì không biết." Mộ Khinh Ca cho ra đáp án khiến hai người còn lại bất ngờ.

Thấy các nàng giật mình nhìn mình, Mộ Khinh Ca buồn cười nói: "Các ngươi nghĩ rằng ta là vạn sự thông? Cái gì cũng biết? Theo ý ta, mục đích chỉ có hai loại. Loại một, cung cấp hoàn cảnh như vậy là tiện cho họ chọn người phụng dưỡng thần. Từ cách phân chia cấp bậc có thể nhìn ra được, bất kể là cấp bậc nào đều vì cái gọi là phục vụ thần. Vừa có thể chọn lựa người thích hợp, vừa lấy được mỹ danh trong lòng dân chúng, cớ sao không làm? Mà loại hai, là hoàn toàn duy trì hình tượng Thần Điện trong lòng dân chúng. Tóm lại, ta không tin thần gì đó, cho nên thể loại mang tính tẩy não này thực dối trá."
"Thiếu chủ xin nói cẩn thận!" Thần sắc Tuyết Gia khẩn trương lên tiếng nhắc nhở.

Mộ Khinh Ca nhướng mi, biết ý Tuyết Gia.

Đứng trong Thần Điện, nói bậy về Thần Điện, nếu có ai nghe thấy sẽ rước lấy phiền toái lớn.

"Đi thôi, chúng ta làm chuyện của chúng ta." Mộ Khinh Ca cười tùy ý, đi tới hai tấm bia đá.

Tuyết Gia quan sát khắp nơi, phát hiện không ai chú ý tới họ mới âm thầm thở ra. Đổi lấy Bạch Li cười đùa: "Từ khi nào ngươi trở nên nhát gan thế?"

Tuyết Gia nhìn nàng, cặp mắt trong trẻo: "Ta chỉ không muốn thiếu chủ chọc phải phiền toái vô nghĩa."

"Ngươi đúng là trung thành và tận tâm." Bạch Li hài hước nói.

Dứt lời, nàng đi theo Mộ Khinh Ca. Tuyết Gia đứng tại chỗ một lúc, cũng đi tới chỗ các nàng.

Chỉ là, vừa mới bước một bước, một bàn tay đã chắn trước mặt nàng. Ánh mắt nàng lập tức sinh cảnh giác, nhìn người tới.
"Cô nương, một mình cô nương ở đây có gì cần hỗ trợ không?" Người ngăn Tuyết Gia mở miệng nói. Ngữ khí nghe ra thì thân thiện, nhưng lại đột ngột.

Tuyết Gia nhìn hắn, hơi nhíu mày.

Trước mắt là một nam tử cao lớn mặc bạch y. Bạch y đơn giản tạo cho hắn cảm giác đẹp đẽ quý giá, vải dệt với tay nghề thêu ám văn cực cao, vạt áo và cổ tay đều thấy được sự tinh xảo, có thể nhận ra không phải người bình thường. Mà diện mạo hắn... ở trong mắt Tuyết Gia, mỗi ngày luôn nhìn Mộ Khinh Ca, thì diện mạo nam tử này có vẻ bình thường.

Nàng đánh giá người tới, người tới cũng đang nhìn nàng.

Càng xem, kinh hỉ trong mắt càng nhiều, hứng thú cũng càng đậm. 'Đẹp, thật là đẹp! Thanh nhã thoát tục, như tiên tử thanh lãnh, đúng là thế gian hiếm có.'

"Ta không đi một mình." Tuyết Gia thu hồi tầm mắt, nói ngắn gọn một câu kết thúc cuộc nói chuyện.
Nàng trực tiếp đi vòng qua người chặn, hướng tới tấm bia đá.

Nam tử không ngăn nàng rời đi, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú bóng lưng nàng, lưu luyến không rời.

"Thì ra hai tấm bia đá này chính là Thanh Anh Bảng và Phượng Hoàng Bảng của Nam châu." Mộ Khinh Ca thấy rõ nội dung tấm bia đá, bừng tỉnh đại ngộ.

Bia đá cao lớn khắc Thanh Anh Bảng và Phượng Hoàng Bảng, liệt kê tên người liên tiếp phía dưới. Mỗi cái tên đều có dòng chữ nhỏ đi kèm, thuyết minh chiến tích mới nhất của họ.

Mộ Khinh Ca không lập tức nhìn Thanh Anh Bảng, mà nhìn Phượng Hoàng Bảng trước.

Trên Phượng Hoàng Bảng nàng bỗng thấy một cái tên quen thuộc – Tưởng Thiên Hạo.

Tròng mắt Mộ Khinh Ca hơi co rụt lại, chú ý tới hắn xếp hạng thứ ba mươi tám trong Phượng Hoàng Bảng. Dưới tên hắn là một dòng chữ nhỏ, nội dung ghi 'Hai tháng trước ở Dư Thủy Thành, khiêu chiến với nhân sĩ không rõ, thua, trảm chân đệ đệ, sau đó bế quan lên Hôi cảnh tầng sáu thất bại.'
Sự kiện quen thuộc khiến Mộ Khinh Ca hiểu ra.

'Nhân sĩ không rõ' kia hẳn là đang chỉ mình. Cũng biết, thì ra Tưởng Thiên Hạo đánh sâu vào Hôi cảnh tầng sáu thất bại.

"Chậc chậc, Tưởng Thiên Hạo này cũng đủ ngoan tuyệt, cư nhiên chém chân đệ đệ mình."

Bên cạnh Mộ Khinh Ca có tiếng nhỏ giọng nghị luận, làm nàng ghé mắt.

"Còn không phải sao, ta có nghe nói về hắn. Nghe nói hắn không chỉ tàn nhẫn với người khác, còn tàn nhẫn với bản thân, ngay cả Tưởng gia chủ cũng không quản được, phát điên rồi là lục thân không nhận."

"Nhưng ta không rõ vì sao hắn khiêu chiến người khác mà lại chém chân đệ đệ mình?"

"Cái này ta biết! Ta từ Dư Thủy Thành qua đây. Đệ đệ của Tưởng Thiên Hạo là tên ăn chơi có tiếng ở Dư Thủy Thành, thường xuyên đùa bỡn nữ tử, chán ngấy rồi thì mang ra tra tấn đến không ra hình người. Sau đó thì bị một nữ tử không rõ lai lịch ám sát trả thù. Đáng tiếc ám sát thất bại, còn bị Tưởng gia tìm được. Tưởng Thiên Hạo đưa ra yêu cầu so đấu, nếu hắn thắng thì chặt bỏ tay phải nữ tử ám sát đệ đệ hắn, nếu thua thì sẽ tự thân chém chân đệ đệ chấm dứt việc này." Lời của người này hấp dẫn không ít người.
Mà Mộ Khinh Ca cũng yên lặng đứng bên, nghiêng tai lắng nghe.

Tuyết Gia đi tới, thấy lực chú ý của nàng nằm ở chuyện khác, nên không nói ra chuyện vừa nãy, chỉ là ánh mắt trộm nhìn ra sau, phát hiện nam tử vừa nãy vẫn còn nhìn chằm chằm nàng, không khỏi bực bội.

"Kẻ đánh bại Tưởng Thiên Hạo là một nữ tử?" Có người kinh ngạc hỏi.

"Đương nhiên không phải. Nói về người nọ thì cũng rất thần bí, ta chỉ biết Nhạc gia một trong năm đại gia tộc bị diệt trong một đêm có liên quan đến người này. Chuyện này bị Tưởng Thiên Hạo biết, mới đưa ra yêu cầu tỷ thí."

"Vậy có quan hệ gì với nữ tử kia? Sao lại lấy họ ra làm tiền đặt cược?" Có người càng nghe càng hồ đồ.

"Bởi vì nữ tử ám sát đệ đệ Tưởng Thiên Hạo có quan hệ không cạn với người thần bí đó. Nghe nói sau khi nàng ta ám sát Tưởng Thiên Hạo thì bị chợ đen bắt đi bán đấu giá. Người thần bí ở đấu giá hội vung tay ném ngàn vàng, trấn áp năm đại gia tộc, mua được nàng ấy về. Còn có người nói, trước đó bọn họ quen nhau."
"Ồ!!!"

Một đám nam nhâu đều hiểu rõ, ôm ngực cảm thán.

Bình Luận (0)
Comment