Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 775

Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Năm người này đều là hạng có thiên phú yêu nghiệt, càng khủng bố hơn là không chỉ có thiên phủ yêu nghiệt, mà còn là kẻ điên tu hành. Lớn tuổi nhất trong năm người là Ngụy Mạc Lợi, đã ba mươi. Tuổi nhỏ nhất là Hề Thiên Tuyết chỉ mới hai mươi. Nhưng tu vi họ đều đạt tới Ngân cảnh tầng bốn trở lên, nghe nói Ngụy Mạc Lợi đã đột phá Ngân cảnh tiến vào Kim cảnh." Sự ưu việt kiêu căng trên nét mặt Kinh Phượng Vũ đã biến mất sạch sẽ sau khi đề cập năm người này.

Ngân cảnh tầng bốn!

Trong lòng Mộ Khinh Ca trầm xuống, năm người đứng đầu Thanh Anh Bảng đều xấp xỉ tuổi với nàng, nhưng tu vi lại cao hơn nàng một cảnh giới, áp lực lập tức xuất hiện.

"Cách lần đổi mới Thanh Anh Bảng chỉ còn một năm rưỡi, cũng không biết thứ tự năm người này có thay đổi gì không." Kinh Phượng Vũ rất là cảm khái.


"Kinh công tử ở Thanh Anh Bảng cũng là tinh anh hiếm có Trung Cổ Giới. Chỉ là không phải Kinh công tử ở Trung châu sao? Sao lại xuất hiện tại Nam châu?" Mộ Khinh Ca tùy ý hỏi.

Nói xong, nàng bưng tách trà đặt bên môi khẽ thổi, một hơi uống cạn.

Kinh Phượng Vũ sửng sốt, cười nói: "Có vài việc phải xử lý." Hắn không úng não đến mức kể hết mục đích mình vào Nam châu cho Mộ Khinh Ca.

Nếu không, hắn cũng không biết phải giải thích với người trong gia tộc thế nào.

Lời nói hàm hồ, Mộ Khinh Ca không hỏi tiếp nữa. Chỉ thả tách trà xuống, hơi mỉm cười, lại hỏi: "Vậy không biết Kinh gia có họ hàng xa ở Nam châu không?"

Đây là hỏi cho Kinh Hải, dù sao họ Kinh này cũng mang ý nghĩa đặc thù.

"Họ hàng xa? Sao có thể?" Kinh Phượng Vũ phủ định không suy nghĩ.

Hắn tò mò nhìn Mộ Khinh Ca: "Vì sao Mộ công tử hỏi vậy? Chẳng lẽ gặp phải kẻ giả mạo Kinh gia ở Nam châu, giả danh lừa bịp?"


"Giả danh lừa bịp?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca dâng lên nghi hoặc.

Kinh Phượng Vũ gật đầu nói: "Ở Trung Cổ Giới, thân phận Thiên thông sư Kinh gia cũng không phải bí mật. Cho nên có vài kẻ đê tiện lấy danh Kinh gia lừa gạt, hứa hẹn có thể thuần phục linh thú giúp bọn họ. Chẳng qua bọn chúng dùng một vài thủ đoạn ít ai nhận ra khiến tinh thần linh thú uể oải, không thể phản kháng, không phải thuần phục chân chính. Đợi lấy được thù lao rời khỏi, linh thú sẽ dần khôi phục thần trí. May mắn, linh thú sẽ tránh thoát đào tẩu, xui xẻo thì bị linh thú trả thù."

"Cư nhiên có chuyện này?" Mộ Khinh Ca thật sự có chút kinh ngạc. Nàng không ngờ ở Trung Cổ Giới cũng có chuyện giả danh lừa bịp. Nàng không thể không bội phục những người này, dám giả mạo Kinh gia, không sợ tìm chết sao?

"Kinh gia mặc kệ sao?" Mộ Khinh Ca hỏi.


Kinh Phượng Vũ cười lạnh châm chọc: "Sao có thể mặc kệ? Thanh danh Kinh gia không chấp nhận mấy tên lưu manh này làm vấy bẩn. Kinh gia có một đội duy trì trật tự, chính là chuyên môn xử lý chuyện này. Phàm là chúng ta nhận được tin tức có hạng người mạo danh xuất hiện, đều sẽ phái người điều tra xác định hành tung, tróc nã mang về gia tộc xử trí."

Dứt lời, hắn lại nói với Mộ Khinh Ca: "Mộ công tử gặp phải kẻ như vậy sao? Nếu gặp, có thể nói cho ta, ta giúp ngươi xả giận."

"Không phải." Mộ Khinh Ca mỉm cười lắc đầu.

"Vậy..." Kinh Phượng Vũ khó hiểu nhíu mày. Hắn không đoán ra nếu Mộ Khinh Ca không gặp phải ai họ Kinh, thì sao lại hỏi hắn câu mới nãy.

"Ta chỉ tùy tiện hỏi chút thôi." Mộ Khinh Ca tùy ý nói.

Lúc này đột nhiên có người từ bên ngoài xông vào, đánh vỡ bầu không khí.
Kinh Phượng Vũ quen biết người đến, cho nên hai người phía sau hắn không ngăn cản. Biểu cảm người nọ ngưng trọng, trực tiếp quỳ gối bên cạnh thấp giọng thì thầm bên tai Kinh Phượng Vũ.

Kinh Phượng Vũ nghe xong biến sắc, đứng bật dậy.

Thần sắc hắn thay đổi mấy lần, mới nói với Mộ Khinh Ca: "Mộ công tử, ta có chuyện quan trọng phải rời đi. Nếu ngươi không vội thì có thể tiếp tục ở đây thưởng trà, ta sẽ thanh toán. Đợi ta xử lý xong việc, sẽ hẹn gặp Mộ công tử sau."

"Kinh công tử có việc, cứ đi đi." Mộ Khinh Ca gật đầu.

Kinh Phượng Vũ gật đầu, dẫn theo người rời khỏi.

Chỉ là mới đi vài bước, hắn bỗng dừng bước quay lại hỏi Mộ Khinh Ca: "Ta nên tìm ngươi thế nào?"

Những lời này khiến Mộ Khinh Ca sửng sốt, Tuyết Gia cũng sửng sốt.

Người trước là bởi vì nàng vốn tưởng Kinh Phượng Vũ nói hẹn gặp lại chỉ là câu khách sáo. Không nghĩ tới hắn nghiêm túc như thế.
Người sau là bởi vì mục tiêu ban đầu của Kinh Phượng Vũ là nàng, thế nào mà hiện tại là đổi sang thiếu chủ nhà mình rồi?

Trong lúc Kinh Phượng Vũ chờ đợi, Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười: "Mấy ngày tới ta đều sẽ ở Thần Điện xem xét một vài tư liệu."

Kinh Phượng Vũ gật đầu nói: "Được, chờ ta xong việc sẽ tới Thần Điện tìm ngươi."

Sau đó, hắn vội vàng mang người rời đi.

Dáng vẻ vội vã đó, hình như thật sự xảy ra đại sự.

Sau khi Kinh Phượng Vũ đi, Mộ Khinh Ca nhìn hai thị nữ trà lâu: "Các ngươi lui ra đi."

Hai thị nữ đứng dậy cúi đầu, lặng yên lui ra.

Chỉ còn lại Mộ Khinh Ca, Tuyết Gia và Bạch Li, nhưng thanh tịnh hơn nhiều.

Mộ Khinh Ca nhìn ngắm quang cảnh, thản nhiên phẩm trà, không biết suy nghĩ gì.

Một lát sau, nàng hỏi Tuyết Gia: "Ngươi có tâm sự?"

Tuyết Gia ngước mắt nhìn nàng, suy tư nói: "Trước đó Kinh Phượng Vũ có tìm ta, trông có vẻ như muốn tiếp cận. Nhưng sau đó ta lại cảm thấy hắn dời lực chú ý đặt trên thiếu chủ, ta không biết đây là tốt hay xấu."
Mộ Khinh Ca co rút khóe miệng, không nghĩ tới cư nhiên còn có chuyện trước đó.

Tuyết Gia nói khiến ấn tượng của Mộ Khinh Ca về Kinh Phượng Vũ trở nên mơ hồ.

Vốn nàng cảm thấy Kinh Phượng Vũ xem như là con cháu thế gia tính tình không quá xấu, sống trong đại gia tộc ưu việt, có vốn kiêu căng đứng hàng Thanh Anh Bảng. Nhưng hắn vẫn có đủ giáo dưỡng và lễ phép, cũng không cậy thế.

Lời nói cử chỉ đối với người ngoài, với Nam châu là khinh thường khinh miệt, nhưng đối với nàng là chân thành tương giao.

Nhưng lời Tuyết Gia nói khiến hắn bị gắn thêm cái mác 'tiếp cận', khiến Mộ Khinh Ca không hiểu hắn rốt cuộc là người đáng để kết giao, hay là người có dụng tâm kín đáo.

"Bạch Li, thiên phú dị bẩm người Kinh gia có thể thân cận với Thú tộc. Vì sao hắn không có phản ứng gì nhiều với ngươi?" Mộ Khinh Ca chợt hỏi.
Bạch Li khinh thường đáp: "Hắn chỉ có chút bản lĩnh kia, sao có thể nhìn thấu chân thân của ta? Ta cũng không có cảm giác thân cận với hắn. Thực tế đối với Thú tộc mà nói, năng lực Kinh gia không đủ dùng. Thần thú Thánh thú có thực lực cường đại huyết mạch tôn quý cũng không biểu hiện quá mức thân cận với Kinh gia. Năng lực của họ chỉ nhằm vào một số Thú tộc bình thường mà thôi."

Mộ Khinh Ca gật đầu, đại khái hiểu năng lực của Kinh gia cũng không phải hoàn toàn nghịch thiên.

"Kinh gia tới Kim Hải phủ rốt cuộc là vì chuyện gì?" Mộ Khinh Ca suy tư.

Nàng có cảm giác Kinh gia tới đây, cùng với Tư Mạch đột nhiên xuất hiện, hẳn là cùng một sự kiện.

Theo lời của người môi giới, người từ bên ngoài không có gì bất ngờ thì hẳn chính là Kinh gia.

"Thiên phú Kinh gia là thuần hóa Thú tộc. Chẳng lẽ bọn họ tới đây là giúp Thần Điện thuần hóa Thần thú Thánh thú gì đó?" Tuyết Gia suy đoán.
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu: "Trên đời không có bức tường nào không lọt gió. Nếu họ đã tới đây, mục đích là gì sớm muộn sẽ biết."

"Khinh Ca, vừa rồi ngài có nhắc đến Kinh gia có họ hàng xa ở Nam châu không, có phải là vì tiểu tử Kinh Hải kia?" Bạch Li chợt hỏi.

Mộ Khinh Ca cong khóe môi: "Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi."

Đột nhiên, Bạch Li dựa vào Mộ Khinh Ca, cử chỉ thân mật. Mộ Khinh Ca nhíu mày, Tuyết Gia cũng không khỏi ghé mắt.

Bạch Li ôm lấy vai Mộ Khinh Ca, trước khi Mộ Khinh Ca chưa đẩy nàng ra, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Kinh Phượng Vũ có ý với ngài, chẳng lẽ ngài không thấy sao?"

Mộ Khinh Ca cứng đờ, đen mặt. Nàng nghiến răng nói: "Hiện tại ta là nam nhân!"

Bạch Li lại nhún vai: "Trước đó ta còn nghe nói tiểu tử Nguyên Nguyên bị tên ăn chơi Mộc gia đùa giỡn kìa." Nàng ám chỉ có một số người ham mê sắc đẹp, nam nữ không kỵ.
"Đó là..."

Mộ Khinh Ca chưa nói hết, Bạch Li bỗng biến sắc, đôi mắt tím dựng thẳng, toàn thân đề phòng.

Nhưng nháy mắt sau, thân thể nàng đã bị một cỗ lực lượng không nhìn thấy kéo nàng ra khỏi người Mộ Khinh Ca, ném xuống nước.

Thanh âm Bạch Li rơi xuống nước khiến Mộ Khinh Ca tỉnh táo lại.

Tuyết Gia vội đứng lên, chuẩn bị ứng cứu.

Nhưng căn bản không đợi nàng ra tay, một bóng đen xẹt qua mặt hồ nắm Bạch Li lên chạy xa. Mà sau lưng nàng cũng thổi qua cơn gió lạnh, giây tiếp theo, nàng biến mất tại chỗ.

Bạch Li và Tuyết Gia đột nhiên biến mất, khiến Mộ Khinh Ca sững sờ tại chỗ.

Một bóng đen từ trên trời giáng xuống bao phủ nàng trong đó. Nàng chuyển mắt nhìn qua, thấy Tư Mạch đen mặt không vui, ngũ quan nhăn nhíu đi tới chỗ nàng.

"Cô Nhai và Cô Dạ đưa các nàng ấy đi đâu vậy?" Mộ Khinh Ca mở miệng là hỏi.
Tư Mạch nghiến răng cười lạnh, nhìn nàng: "Tiểu tước gia quả nhiên thương hương tiếc ngọc. Sao? Đau lòng cho hai mỹ nhân của mình?"

Mộ Khinh Ca sửng sốt, trách mắng: "Chàng nói bậy gì vậy?"

"Ồ? Ta nói bậy?" Thân ảnh Tư Mạch chợt lóe tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, một tay bá đạo ôm lấy nàng, một tay khác nắm cằm nàng nâng lên, đè ép gần trong gang tấc: "Tiểu Ca nhi, có phải làm nam nhân chơi rất vui không? Nàng quên mình là nữ rồi? Có muốn ta nhắc nhở nàng một chút không?"

Hơi thở nguy hiểm nhàn nhạt tỏa ra từ Tư Mạch, quấn quanh Mộ Khinh Ca.

Tư Mạch như vậy khiến Mộ Khinh Ca thực xa lạ, nàng chớp chớp mắt, bỗng nhiên ý thức được vấn đề...

Suy nghĩ cẩn thận lời nam nhân, Mộ Khinh Ca không nhịn được phì cười.

Sắc mặt Tư Mạch càng đen hơn.

Mộ Khinh Ca cười ra nước mắt, mới nhịn lại chỉ vào Tư Mạch: "Thì ra chàng đang ghen? Chàng vậy mà ăn dấm Bạch Li?"
Tư Mạch co khóe miệng, im lặng không lên tiếng.

Vẻ mặt ủy khuất kia dừng vào mắt Mộ Khinh Ca, cảm thấy đáng yêu cực kỳ, không nhịn được hai tay ôm mặt hắn, ấn xuống cánh môi hơi lạnh kia.

Nụ hôn này lập tức quét đi khói đen sâu trong mắt Tư Mạch, hóa giải trạng thái đóng băng.

Chỉ là còn không đợi hắn gia tăng nụ hôn này, tiểu yêu tinh trong lòng đã dừng lại.

"Lại lần nữa." Tư Mạch chưa thỏa mãn, đôi mắt hổ phách có một tia u oán.

Mộ Khinh Ca cong miệng cười, đầu ngón tay khều nhẹ cằm Tư Mạch vuốt ve, híp mắt nói: "Muốn bổn tước gia sủng hạnh, không dễ dàng vậy đâu."

Bình Luận (0)
Comment