Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 787

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Nửa tháng kế tiếp, Mộ Khinh Ca sống trong Kim Hải phủ cực kỳ quy luật.

Ban ngày nàng đến Thần Điện tìm hiểu lịch sử Trung Cổ Giới, hiểu biết văn hóa Nam châu, học hỏi nhân sĩ trứ danh trên mảnh đất này. Không thể không nói tư liệu trong Thần Điện cực kỳ đầy đủ, khiến nàng trong thời gian ngắn đã có thêm kiến thức hoàn toàn mới về Trung Cổ Giới, vén lên góc màn thần bí.

Buổi tối nàng trở về tiểu viện, đả tọa tu luyện, luyện đan.

Mỗi lần nàng luyện đan, bên cạnh nàng đều sẽ có một con thỏ kỳ lạ ngồi đó, vẻ mặt mong ngóng chờ đan dược ra lò.

Chỉ là mỗi lần con thỏ xuất hiện, Bạch Li luôn thích dính lên Mộ Khinh Ca đều sẽ trốn xa xa, không dám tới gần. Điều này làm cho Ấu Hà và Hoa Nguyệt đều thấy kỳ quái.

Thời gian ở lại Kim Hải phủ, Mộ Khinh Ca không còn gặp Kinh Phượng Vũ.

Nàng lặng lẽ hỏi thăm trong Thần Điện, mới biết khách nhân tới từ Trung châu hình như bị thương nặng, cuối cùng chỉ còn hai người sống sót đi trở về Trung châu qua truyền tống trận. Một trong số đó còn hấp hối, hơi thở yếu ớt.

Mộ Khinh Ca không biết Kinh Phượng Vũ có phải một trong số đó không, nhưng nàng cảm giác được Kinh Phượng Vũ chưa chết!

Đêm nay Mộ Khinh Ca phá lệ không tu luyện, mà đột nhiên xuất hiện ngoài phòng Kinh Hải, đứng an tĩnh.

Trong phòng ánh sáng tối màu, cực kỳ yên lặng.

Chỉ có người tu luyện mới cảm giác được linh lực bàng bạc bên trong, tựa như có ai đó đột phá.

Kinh Hải đi theo Mộ Khinh Ca ước chừng một năm, bắt đầu tu luyện từ Tử cảnh sơ giai, hôm nay rốt cuộc đột phá lên Hôi cảnh. Một năm, tu luyện đến bây giờ, thiên phú tuyệt đối không kém.

Cho dù có chút liên quan đến đan dược tẩy tủy Mộ Khinh Ca đưa, nhưng cũng không thoát khỏi thiên phú.

Kinh Hải có thiên phú như thế, thật sự chỉ là một thiếu niên làng chài thôi sao?

Mộ Khinh Ca thầm nghĩ.

Lúc mới tiếp xúc, Kinh Hải dường như rất bình thường. Nhưng từ khi tu luyện, thiên phú của hắn mới chân chính lộ ra.

"Kinh Hải, Kinh Phượng Vũ, Kinh gia..." Không biết vì sao, Mộ Khinh Ca luôn có cảm giác Kinh Hải có chút quan hệ với Kinh gia Trung châu.

Nhưng lúc thám thính từ chỗ Kinh Phượng Vũ, Kinh gia không có tộc nhân nào lưu lạc Nam châu.

Mà thôi, mặc kệ Kinh Hải có quan hệ với Kinh gia hay không, đều là đệ tử của nàng, là học trò đầu tiên của nàng!

Kỳ thật nghiêm khắc mà nói, nàng đã sớm có một đám học sinh là Long Nha Vệ, Ấu Hà Hoa Nguyệt. Nhưng chân chính lấy danh thầy trò, Kinh Hải là người đầu tiên.

Điểm này không thể nghi ngờ.

Ầm!

Trong phòng chợt vang lên tiếng trầm đục, đánh gãy suy nghĩ Mộ Khinh Ca.

Nàng dời mắt nhìn vào phòng, hơi thở bên trong dần ổn định lại.

Giây lát, thanh âm thiếu niên kích động truyền ra: "Đột phá! Đột phá! Ta đột phá!"

Ngay sau đó cửa phòng bật mở, Kinh Hải vọt từ trong ra.

Chỉ là vừa mới lao ra, đã thấy được Mộ Khinh Ca đứng ngoài cửa.

Kinh Hải sửng sốt, ngốc ngốc hô một tiếng: "Giáo quan!"

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu.

Nhìn thấy Mộ Khinh Ca, Kinh Hải vui sướng không có chỗ phát tiết. Vẻ mặt hắn hưng phấn nói với Mộ Khinh Ca: "Giáo quan, con đột phá, con lên Hôi cảnh rồi."

"Hôi cảnh tầng một, rất không tồi." Mộ Khinh Ca đánh giá liếc hắn, nhàn nhạt nói.

Kinh Hải mím chặt môi, chân tay luống cuống đứng trước mặt Mộ Khinh Ca.

Giờ khắc này hắn không biết nên nói gì, cũng không biết làm thế nào biểu đạt lòng biết ơn của mình với đối phương.

"Nếu đã lên Hôi cảnh, vậy ngày mai đi cùng Ấu Hà tới chỗ Long Nha Vệ đi." Mộ Khinh Ca ném xuống một câu, xoay người rời đi.

Kinh Hải giật mình, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Mộ Khinh Ca, hô to một tiếng: "Giáo quan!"

Mộ Khinh Ca dừng bước, xoay người lại.

Kinh Hải chợt hạ đầu gối, quỳ xuống trước mặt Mộ Khinh Ca.

"Phanh phanh phanh" dập đầu ba cái. Vầng trán hồng hồng nâng lên, mắt chứa lệ quang nhìn Mộ Khinh Ca: "Giáo quan, Kinh Hải nhất định không quên ngài dạy bảo, tới Long Nha Vệ cũng sẽ khắc khổ tu luyện, quyết không chậm trễ."

Mộ Khinh Ca đã sớm nói qua, chờ hắn đột phá Hôi cảnh sẽ phải rời khỏi nàng, đi tới chỗ Long Nha Vệ tu luyện.

Hắn vừa chờ mong vừa cự tuyệt ngày này.

Hắn khát vọng Long Nha Vệ thiết huyết chinh chiến, trưởng thành từ chiến đấu. Đồng thời cũng không nỡ rời đi Mộ Khinh Ca, tách khỏi nàng.

Mộ Khinh Ca gật gật đầu, ngữ khí bình tĩnh như cũ: "Kế hoạch huấn luyện kế tiếp, ta sẽ bảo Ấu Hà mang cho Mặc Dương, để hắn giám sát và khảo hạch ngươi."

Nói xong, Mộ Khinh Ca xoay người rời đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Ấu Hà mang theo Kinh Hải rời khỏi tiểu viện. Bọn họ muốn tự hành xuất phát đến thành trì khác tụ họp bọn Mặc Dương, mà nhóm Mộ Khinh Ca thì ở lại.

"Kim Hải phủ có Truyền tống trận đi thông các châu phủ và thành trì khác. Xuất phát từ nơi này trực tiếp dùng Truyền tống trận tới châu phủ Tây châu sẽ tương đối thuận tiện, cũng rút ngắn thời gian." Hoa Nguyệt nhìn về phía Mộ Khinh Ca, đề ra kiến nghị.

Hôm nay Mộ Khinh Ca không đi Thần Điện, thứ nên xem nên tìm hiểu, nàng đều đã biết rồi.

Mục đích hôm nay là muốn xác định lộ trình kế tiếp.

Trước khi nói chuyện, nàng bảo Hoa Nguyệt đưa ra quan điểm của mình trước.

Hoa Nguyệt là người đi ra từ Mộ phủ, cũng hiểu rõ mục đích Mộ Khinh Ca muốn đi Tây châu là gì. Đủ loại chuyện trước đó đã làm trì hoãn rất lâu, bọn họ vào Trung Cổ Giới một năm còn chưa tới Tây châu, thật sự quá chậm.

Cho nên theo Hoa Nguyệt thấy, sử dụng Truyền tống trận tới châu phủ Tây châu, sau đó khi hiểu rõ tình huống Tây châu trong châu phủ đó, thuận tiện tìm hiểu luôn tình huống Tang gia. Làm rõ mọi chuyện rồi đi thẳng tới Tang gia, đây là lộ tuyết tiết kiệm thời gian nhất.

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, ý tưởng của Hoa Nguyệt và nàng không mưu mà hợp.

Kinh nghiệm ở Nam châu khiến nàng không cần phải mất thời gian tìm kiếm từng thành trì một. Mục đích đến Tây châu là vì Tang gia, nàng có thể trực tiếp tới châu phủ Tây châu tìm kiếm tình báo Tang gia.

"Thông tri bọn Mặc Dương, đã đến lúc tới Tây châu." Mộ Khinh Ca nói với Hoa Nguyệt.

Hoa Nguyệt cúi người ghi nhớ lời Mộ Khinh Ca, lui ra sau phát mệnh lệnh tới Mặc Dương.

Hiện giờ có truyền tin phù, bọn họ liên hệ nhau dễ hơn nhiều. Có rất nhiều mệnh lệnh đã thương nghị xong, chỉ cần gõ vài cái là có thể khiến mọi người hiểu nên làm gì.

Lợi dụng truyền tin phù, cũng gia tăng sự ăn ý hành động trong nhóm Long Nha Vệ, cho nên mới có thể nhanh chóng mở ra cục diện trở thành đoàn đội Lưu Khách Địa cấp thanh danh khắp chốn.

Kỳ hạn nửa năm Mộ Khinh Ca cho không còn nhiều, bọn Mặc Dương đang chạy nước rút để lao nhanh đến Lưu Khách Thiên cấp.

"Tiểu tước gia, vậy chúng ta..." Hoa Nguyệt hỏi.

Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn nàng: "Ngươi đi mua mấy vé sử dụng Truyền tống trận, ngày mai xuất phát. Đi châu phủ Tây châu trước."

"Thiếu chủ, sợ là chúng ta tạm thời không thể đi châu phủ Tây châu." Đột nhiên Tuyết Gia từ ngoài cửa đi vào, nói ra một câu.

Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày, đôi mắt thanh thấu nhìn vào nàng.

Tuyết Gia đi tới trước mặt nàng, trầm giọng nói: "Ta thu được tin Long tướng quân trong tộc đi đến sa mạc Du Hồn đã trở về, nhưng lại mang theo tin tức xấu."

Long đã đến sa mạc Du Hồn để mang hầu nô – người có một nửa tấm bản đồ về Thần Sách quyển trung tới Trung Cổ Giới giao cho nàng. Điểm này, Mộ Khinh Ca biết.

Hiện giờ Long đã trở lại, nhưng lại mang về tin tức xấu?

Đáy lòng Mộ Khinh Ca trầm xuống, lo lắng một nửa tấm bản đồ kia xảy ra chuyện.

"Chuyện gì xảy ra?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Hoa Nguyệt không rời đi mà đứng ở bên cạnh, chờ Mộ Khinh Ca ra lệnh.

"Đã xảy ra chuyện." Giữa trán Tuyết Gia cũng có chút ngưng trọng. Nàng giải thích cho Mộ Khinh Ca: "Long nghe theo chỉ thị của phụ vương ta, đi sa mạc Du Hồn thuận lợi gặp được Di tộc bên kia, cũng tỏ ý đồ đến. Nhưng bên phía Di tộc kia lại ậm ừ không nói, sau đó Long tướng biết được thì ra có một đội ngũ khác tới trước bọn họ, cũng muốn đi đón hầu nô."

"Một đội ngũ khác? Rốt cuộc chuyện là thế nào?" Mộ Khinh Ca nhíu mày.

Di tộc có việc gạt nàng, nàng đã sớm đoán được. Nhưng hiện giờ chuyện có vẻ phức tạp hơn nàng nghĩ. Nàng chỉ muốn Thần Sách quyển trung, không muốn vướng vào thế lực tranh đấu.

Tuyết Gia cắn cắn môi mâu thuẫn, mới nói: "Có một số việc, ta vốn không nên nói ra vào lúc này. Nhưng ta cũng biết, nếu cứ tiếp tục giấu giếm, ta sẽ không xứng ở bên cạnh Thiếu chủ."

Nàng tạm dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Người trong Mộ tộc khi rời khỏi quê hương bị lạc xuống ở những nơi khác nhau. Lúc ấy tộc trưởng Mộ tộc định ra quy củ, người thừa kế mỗi một chi đều là Thiếu chủ được đề cử. Cuối cùng ai lấy được ba cuốn Thần Sách sẽ là Thiếu chủ chân chính, có thể thống lĩnh Mộ tộc giết về quê hương, huyết tẩy kẻ thù, khôi phục vinh quang. Theo ta được biết ở Trung Cổ giới có một nhánh Mộ tộc, theo tin tức Long truyền tới ở sa mạc Du Hồn, hẳn chính là bọn họ."

Mộ Khinh Ca nheo mắt.

Chuyện quả nhiên không đơn giản!

Thật là không nghĩ tới, Thần Sách còn dính líu đến tranh đấu quyền lực.

Mộ Khinh Ca nhăn nhíu mày, có chút bất mãn.

Nàng muốn Thần Sách, không nghĩ tới bị cuốn vào trận tranh đấu mạc danh. Nhưng một khi nàng có được Thần Sách, thì cũng đồng nghĩa không thể tách khỏi cuộc tranh đấu.

Từ bỏ Thần Sách?

Không!

Mộ Khinh Ca lập tức phủ định. Tuy rằng đến nay nàng chưa làm rõ chuyện tu luyện trong Thần Sách, nhưng nếu để nàng có được quyển Thượng, đã nói lên thứ này thuộc về nàng. Nàng tuyệt sẽ không vứt bỏ!

"Nói cách khác, các ngươi chính là manh mối tộc trưởng Mộ tộc để lại. Trong số người được đề cử ai có thể đoạt được manh mối, sau đó tìm được ba cuốn Thần Sách, thì kẻ đó chính là người thắng cuộc." Mộ Khinh Ca tổng kết.

Tuyết Gia gật đầu: "Nhưng nếu chúng ta lựa chọn Thiếu chủ, sẽ suy nghĩ cho Thiếu chủ, cũng sẽ chiến vì Thiếu chủ, cho đến khi..."

"Cho đến khi xác định được kẻ thắng cuộc, các ngươi mới nguyện trung thành người mình nên trung thành, đúng không?" Mộ Khinh Ca đánh gãy lời Tuyết Gia, gọn gàng dứt khoát.

Tuyết Gia im lặng, không nói nữa.

Mộ Khinh Ca thầm cười lạnh. "Thì ra là một cuộc kiểm tra, ai có thể cười đến cuối cùng, kẻ đó mới là người thắng."

"Đô Nhạc đảo còn truyền đến tin gì không?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Tuyết Gia nâng đôi mắt trong suốt nhìn về phía Mộ Khinh Ca, chuyển cáo lại tin tức từ Đô Nhạc đảo: "Bởi vì hai bên đều tới sa mạc Du Hồn, mà Thiếu chủ hai bên đề cử đều không ở đây, cho nên ba bên thương nghị. Bọn họ quyết định cả Long và người của đội bên kia đều mang theo hầu nô sa mạc Du Hồn tới Trung Cổ Giới, ước định gặp mặt ở Tây châu An Mô Thành. Sau đó sẽ do hầu nô quyết định đi theo vị Thiếu chủ nào. Cho nên chúng ta có thể phải chạy tới An Mô Thành trước. Nếu không đi, chẳng khác nào tự động từ bỏ cơ hội."

Mộ Khinh Ca lại cười lạnh.

Nàng có thể hiểu cách sắp xếp của vị Mộ tộc tộc trưởng kia là vì muốn rèn luyện hậu nhân. Nhưng sợ là hắn không thể ngờ, hiện giờ lại diễn biến thành cục diện như vậy đi?

Do hầu nô quyết định chủ nhân, có phải còn muốn nàng lấy lòng tên hầu nô đến từ sa mạc Du Hồn kia?

Nàng chỉ cảm thấy hứng thú tấm bản đồ trên lưng nàng ta. Cộng thêm muốn trông thấy một người khác được lựa chọn là người thừa kế mà thôi.

Trung Cổ Giới cư nhiên cũng có Mộ gia?

Nhưng hiển nhiên Mộ gia ở Trung Cổ Giới cũng không giống Lâm Xuyên giới, thanh danh hiển hách.

Nàng gặp rất nhiều người, không một ai có ấn tượng ở Trung Cổ Giới có Mộ gia. Mà Mộ gia kia thật sự có huyết mạch với mình sao? Hay chỉ là họ hàng gần?

Mấy vấn đề này, khơi gợi lòng hiếu kỳ của Mộ Khinh Ca.

Nàng nâng mắt nhìn Hoa Nguyệt, Hoa Nguyệt lập tức lôi tấm bản đồ Tây châu bày ra trước mặt.

"An Mô Thành nằm giáp ranh giữa Tây châu và Nam châu." Mộ Khinh Ca nhìn đánh dấu trên bản đồ, nhàn nhạt nói.

Hoa Nguyệt nhìn bản đồ, lên tiếng: "Tiểu tước gia, chúng ta có thể thông qua Truyền tống trận ở Kim Hải phủ, tới Phong Hối Thành biên cảnh Nam châu, sau đó từ Phong Hối Thành truyền tống tới An Mô Thành. Kim Hải phủ không có truyền tống trận nào dẫn trực tiếp tới An Mô Thành."

Mộ Khinh Ca nhìn về phía Tuyết Gia, nhàn nhạt hỏi: "Thời gian."

"Trong vòng ba ngày." Tuyết Gia đáp.
Bình Luận (0)
Comment