Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 789

Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Tiểu thư, kẻ này mở miệng vũ nhục." Thị vệ Tô gia mở miệng.

"Giết đi." Trong xe nhàn nhạt bay ra tiếng nói nữ tử.

Hai chữ đơn giản như chậu nước lạnh, khiến đám người xung quanh tỉnh lại.

Thị vệ Tô gia giơ tay chém xuống, căn bản không cho người nọ có cơ hội biện giải đã chém đầu hắn, khiến máu tươi phun ra mặt đường.

"A!!!"

Đám đông cũng có nguời già và trẻ em, tình cảnh máu chảy lênh láng khiến không ít người kinh hô.

"Quá tàn nhẫn." Thị đồng của Mộ Lạc Phong thấp giọng nói, nghiêng đầu qua không dám nhìn người chết dưới đất.

Nhưng Mộ Lạc Phong căn bản không chú ý, chỉ thì thầm: "Thanh âm thật dễ nghe."

Xe linh thú Tô gia dần biến mất trong tầm mắt mọi người.

Mộ Lạc Phong dần tỉnh lại từ trì độn, nội tâm hơi mất mát. Giống như hồn phách cũng rời đi theo xe linh thú Tô gia. Sự tò mò với dung mạo hầu nô cũng bị hòa tan, không còn hứng thú.

"Thiếu chủ, thiếu chủ?" Hồi lâu thanh âm thị đồng mới vang lên rõ ràng trong tai hắn.

Mộ Lạc Phong nhìn hắn.

Thị đồng bị nhìn đến hoảng sợ, hãi hùng nói: "Chúng ta không đi gặp hầu nô sao?"

Mộ Lạc Phong lắc lắc đầu, thở dài: "Hôm nay nhìn thấy Tô tiểu thư, ta thật sự hâm mộ tiểu tử Nghiêm gia." Đột nhiên hắn lại bỏ thêm một câu: "Ngươi nói xem nếu thiếu chủ nhà ngươi tới cầu hôn Tô gia, sẽ thế nào?"

Thị đồng hoảng sợ, vội xua tay: "Thiếu chủ, không được đâu! Tô gia là đại gia tộc An Mô Thành, thế lực rất lớn, Nghiêm gia cũng như thế."

Sắc mặt Mộ Lạc Phong trầm xuống: "Ngươi nói ta không xứng làm con rể Tô gia?"

"Không không không, ý tiểu nhân không phải ý này." Thị đồng cứng đờ người, lập tức nói: "Ý tiểu nhân là, tiểu thư Tô gia sao có thể xứng với thiếu chủ ngài?"

Câu nói này khiến Mộ Lạc Phong hòa hoãn, đuôi lông mày nhướng cao. Hắn đắc ý nói: "Vậy ngươi nói xem, dạng nữ tử nào có thể xứng đôi với ta?"

Thị đồng âm thầm kêu khổ, nhanh chóng suy nghĩ. Đột nhiên nghĩ tới tin đồn mình nghe được lúc trước, lập tức nịnh nọt: "Lúc trước tiểu nhân từng nghe người ta nói nữ tử đẹp nhất Tây châu chính là tiểu thư Tuyết Vũ thuộc Tang gia Phù Sa Thành. Tiểu thư Tuyết Vũ chẳng những mỹ mạo dị thường, tuyệt sắc khuynh thành, hơn nữa còn là nhân vật nằm ở Phượng Hoàng bảng Tây châu. Ít nhất phải là nhân tài như vậy mới xứng đôi với thiếu chủ ngài."

"Tang Tuyết Vũ?" Ánh mắt Mộ Lạc Phong chớp động.

Hắn để ý đến danh xưng nữ tử đẹp nhất Tây châu. Nếu Tang Tuyết Vũ thật sự đẹp như vậy, thì tiểu thư Tô gia có vẻ hơi thiển cận.

Mộ Lạc Phong tiếc nuối lắc đầu, nói với thị đồng: "Ngươi nói đúng, tiểu thư Tô gia không xứng với ta. Có cơ hội chúng ta phải đi Phù Sa Thành một chuyến, gặp vị đệ nhất mỹ nhân Tây châu như lời ngươi nói."

Thấy Mộ Lạc Phong rốt cuộc từ bỏ ý định "cướp người", thị đồng trộm thở phào.

Hắn lau mồ hôi trên trán, nói với Mộ Lạc Phong: "Thiếu chủ, nếu chúng ta không đi xem hầu nô kia, vậy chi bằng trở về?"

"Gấp cái gì? Hiếm khi không cần tu luyện, ta phải đi dạo cho đã." Mộ Lạc Phong tinh thần phấn chấn.

Đột nhiên hắn đảo mắt, ngoắc tay với thị đồng.

Thị đồng không hiểu ra sao, dán sát tai vào.

Mộ Lạc Phong nói thầm: "Trong An Mô Thành có nơi nào thưởng thức ca vũ, nghe tiểu khúc không?"

Thị đồng khó hiểu nhìn hắn, lại nhìn thấy được ngọn lửa ái muội không hề che giấu, lập tức hiểu ra. Chỉ là hắn có chút thấp thỏm: "Nhưng chẳng phải trưởng lão không cho ngài đi tới những nơi đó sao?"

Mộ Lạc Phong không kiên nhẫn mắng: "Ta mới là thiếu chủ, bây giờ ta ra lệnh cho ngươi phải dẫn ta đi!"

Thị đồng co rụt cổ lại, nơm nớp lo sợ đáp ứng. Mang theo Mộ Lạc Phong rẽ vào con phố khác.

...

Màn đêm buông xuống, Mộ Lạc Phong vẫn chưa trở về.

Mộ Thần nhìn bóng tối ngoài cửa sổ dần bao trùm An Mô Thành, không khỏi nhíu mày.

Chợt cánh cửa mở ra, thị đồng đỡ Mộ Lạc Phong say khướt trở về.

Nhìn thấy Mộ Thần, thị đồng sợ tới mức xém chút ném Mộ Lạc Phong ngã xuống đất.

Mộ Thần đứng lên đi tới trước mặt Mộ Lạc Phong, mùi rượu nồng cộng với hương son phấn huân đến mũi hắn khó chịu. Hắn im lặng nhìn hai người, lát sau mới lạnh lùng lên tiếng: "Hầu hạ thiếu chủ nghỉ ngơi tốt, tự mình đi lĩnh hai mươi côn."

"Vâng... vâng..." Thị đồng run rẩy thưa.

Mộ Thần ra khỏi phòng Mộ Lạc Phong, đứng trên ngoài hành lang cùng với người hắn phái đi âm thầm bảo vệ Mộ Lạc Phong.

Mộ Thần nhìn hắn, ý bảo đi cùng mình.

"Thiếu chủ vốn muốn đi nhìn hầu nô kia, nhưng khi nhìn thấy xe liễn tiểu thư Tô gia thì thay đổi chủ ý, cuối cùng đi tới phố hoa." Người âm thầm đi theo báo lại hành tung của Mộ Lạc Phong.

Mộ Thần nghe đến nhíu mày, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Đi xa, hắn mới nói: "Thiếu chủ đã trưởng thành, là lúc nên chọn nữ tử chăm sóc bên cạnh."

"Hầu nô tới từ sa mạc Du Hồn là người được chọn tốt nhất." Người nọ nói.

Mộ Thần tán đồng gật đầu, lại có chút lo lắng: "Chỉ là không biết hầu nô sẽ lựa chọn thiếu chủ hay không?"

"Không chọn thiếu chủ, chẳng lẽ nàng ta coi trọng kẻ tới từ Lâm Xuyên kia?" Đối với Lâm Xuyên, người Trung Cổ Giới luôn có sự kiêu ngạo ưu việt từ trong xương.

Mộ Thần nhìn hắn, không tỏ ý kiến.

Chỉ nhàn nhạt nói: "Mọi chuyện phải xem ngày mai đã."

...

An Mô Thành, một tòa tiểu viện độc lập trong khách điếm, trước cánh cửa phòng có một nam tử tuổi trẻ tuấn dật, ngũ quan cương nghị, làn da màu đồng.

Hắn đứng ngoài cửa không cho bất kỳ kẻ nào xông vào.

Mà trong tiểu viện từ lúc trời sáng rõ, đã xuất hiện hai người đứng đối diện cảnh giác lẫn nhau.

Một người trong đó chính là Long trước kia Mộ Khinh Ca từng gặp.

Mà một người khác tên là Mộ Bằng, được Mộ Thần sai tới đi sa mạc Du Hồn.

Người bên trong cửa phòng đóng chặt chính là nữ tử đến từ sa mạc Du Hồn, là một hầu nô khác.

Khi còn nửa canh giờ nữa, Mộ Thần mang theo Mộ Lạc Phong vẫn còn mùi rượu đi vào tiểu viện trong khách điếm.

Mộ Lạc Phong say rượu vẫn còn chuếnh choáng đầu óc, sắc mặt rất khó coi.

Ngoại trừ hai người họ, còn có thêm ám vệ hôm qua đi theo Mộ Lạc Phong. Mà thị đồng của Mộ Lạc Phong sau khi nhận phạt thì ở lại khách điếm cùng với ba tên ám vệ khác.

Bọn họ vừa đến, Mộ Bằng lập tức chắp tay hành lễ với Mộ Lạc Phong: "Thiếu chủ." Sau đó thoáng điều chỉnh phương hướng, nói với Mộ Thần: "Đại trưởng lão."

Long cũng đưa mắt chăm chú quan sát kỹ lưỡng Mộ Lạc Phong.

"Đây là người thừa kế do Mộ gia Trung Cổ Giới chọn ra sao?" Nhìn Mộ Lạc Phong say rượu chưa tỉnh, đáy mắt Long hiện lên một tầng khinh miệt.

Nhớ lại lần đầu hắn gặp Mộ Khinh Ca, còn khí thế hơn Mộ Lạc Phong nhiều.

"Vị này chính là Long đến từ Di tộc Khổ Hải đi?" Mộ Thần đi tới chỗ Long, chủ động chào hỏi.

Long còn đang khinh bỉ ánh mắt chọn người của nhóm Mộ Thần. Mộ Thần đột nhiên xuất hiện đành để hắn thu liễm cảm xúc.

Hắn nâng mắt nhìn về phía Mộ Thần.

Mộ Thần nói: "Kẻ hèn Mộ Thần, là trưởng lão Mộ gia Trung Cổ Giới."

Long gật đầu, cũng ôm quyền đáp lễ: "Ngài gọi ta Long là được."

Thái độ của hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh. Theo hắn thấy, Mộ Thần hay Mộ Bằng đều không vấn đề. Nhưng Mộ Lạc Phong lại khó chịu ngẩng đầu, vẻ mặt ngạo mạn nhìn hắn, vênh váo tự đắc: "Nè, ngươi thấy ta sao không hành lễ? Ngươi cũng chỉ là nô tài của Mộ gia ta thôi, cư nhiên dám phớt lờ ta."

"Lạc Phong!" Mộ Thần xoay người, trầm giọng ngăn cản.

Long lạnh mắt, châm chọc nói: "Xem ra vị này không hiểu quy củ lắm. Di tộc Khổ Hải chúng ta nhận Mộ Khinh Ca Mộ gia là Thiếu chủ, những người khác chẳng là gì đối với chúng ta. Muốn Di tộc chúng ta thần phục, phải chờ vị này chiến thắng được những người đề cử khác rồi nói sau."

"Ngươi nói cái gì!" Ánh mắt Mộ Lạc Phong âm trầm hung ác nhìn về phía Long.

Đáng tiếc, Long lại khịt mũi coi thường, căn bản không nhìn vào mắt.

"Lạc Phong câm miệng." Mộ Thần quát lớn.

Giọng điệu hắn không khác gì trưởng bối răn dạy tiểu bối. Mộ Lạc Phong cắn chặt răng nuốt bất mãn trong lòng về, nhưng vẫn hung hăng trừng mắt nhìn Long.

"Long thông cảm, Lạc Phong còn nhỏ, đừng so đo với hắn." Mộ Thần nhận lỗi.

Long cười châm chọc: "Ánh mắt chọn người của chư vị, ta thật sự không dám gật bừa."

Mộ Thần cười xấu hổ, sắc mặt Mộ Bằng cũng chẳng tốt hơn.

Bọn họ suốt ngày ở cùng Mộ Lạc Phong, dĩ nhiên thấy rõ khuyết điểm của hắn. Nếu có lựa chọn tốt hơn, làm sao họ sẽ chọn Mộ Lạc Phong?

Nói thẳng ra là, bọn họ chỉ nhìn trúng mỗi thiên phú của Mộ Lạc Phong!

Nói cách khác, nếu Mộ Phong của Mộ gia có được thiên phú như Mộ Lạc Phong, bọn họ căn bản sẽ không đi ra, càng sẽ không biết trên đời còn có một người là Mộ Lạc Phong.

Có lẽ biết rồi, cũng sẽ chỉ khiến hắn tự sinh tự diệt.

Trận xung đột nho nhỏ này bị thanh niên đứng ngoài cửa nhìn vào mắt. Nhưng hắn không hề phản ứng, giống như một pho tượng, nhưng cặp mắt như chim ưng kia đã âm thầm ghi nhớ lại.

"Kẻ có thái độ thô lỗ này sẽ là chủ nhân của tỷ tỷ sao? Là lựa chọn của toàn bộ sa mạc Du Hồn bọn họ sao?" Hắn thầm nghĩ.

Mà cánh cửa đóng chặt sau lưng hắn cũng có một đôi mắt trầm tĩnh xuyên qua khe hở nhìn mọi chuyện bên ngoài.

Bị ăn thiệt ở chỗ Long, tâm tình Mộ Lạc Phong có vẻ kém.

Hắn đi tới dưới bậc thang trước cửa, nhíu mày: "Ngươi là kẻ nào, đứng ở đây làm gì? Bản thiếu chủ đã tới, hầu nô hèn kia còn muốn tự cao tự đại sao?"

Thanh niên trước cửa lạnh lùng nhìn hắn: "Còn thiếu một người."

Ngụ ý, cần phải chờ Mộ Khinh Ca tới, cửa sau lưng hắn mới mở ra.
Bình Luận (0)
Comment