Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 796

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Trên đường cái hỗn loạn.

Nhân mã hai nhà Tô Nghiêm khiến toàn bộ An Mô Thành người ngã ngựa đổ. Nắm được một người, thì hỏi hai vấn đề.

Một là, ngươi có phải Mộ Khinh Ca không?

Hai là, ngươi có biết Mộ Khinh Ca ở đâu không?

Hơn nữa, người bọn hắn dò hỏi đều là nam nhân, căn bản không thèm nhìn nữ nhân.

Trong hỗn loạn, Huyễn Khuê nhìn Mộ Khinh Ca nhàn nhã dạo bước, khâm phục không thôi.

Hắn thật sự không thể hiểu được Thiếu chủ làm cách nào mà điềm nhiên như không có việc gì đi nghênh ngang trên đường cái.

Nếu là người bình thường đã sớm trốn đi? Sao giống như ngài tự mình đưa tới cửa chứ?

"Thiếu chủ, nếu bọn họ đang tìm, vì sao chúng ta không đi lên tỏ thân phận?" Huyễn Khuê không hiểu.

Mộ Khinh Ca lại chậm rãi lắc đầu: "Ta muốn gặp người đứng đầu hai nhà Tô Nghiêm, mà không phải đám tiểu tốt đó."

Huyễn Khuê gật đầu cái hiểu cái không.

Mộ Khinh Ca chợt dời mắt nhìn hắn, hỏi: "Đôi mắt của ngươi rất đặc thù?"

Huyễn Khuê sửng sốt, gật đầu. Lại kinh ngạc nói: "Thiếu chủ, ngài làm sao thấy được?"

Mộ Khinh Ca cười khẽ, cảm thấy hẳn là hiểu lầm mỹ diệu: "Hôm qua ta gặp ngươi, nói đôi mắt của ngươi không tồi. Lúc ấy ta trông vẻ mặt ngươi khác thường, thì đoán được chắc câu nói của ta làm ngươi hiểu lầm."

Nàng sở dĩ nói đôi mắt Huyễn Khuê không tồi, chính là cặp mắt ưng khiến nàng cảm thấy thực thân thiết.

Kiếp trước nàng ngoại trừ là đặc công dị năng, còn là tay súng bắn tỉa xuất sắc. Muốn trở thành tay súng bắn tỉa, điều kiện trước tiên chính là đôi mắt chim ưng.

Thì ra là vậy!

Huyễn Khuê cười thẹn thùng: "Thiếu chủ anh minh, đôi mắt ta đúng là có chút đặc thù. Chỉ cần không che đậy, mắt ta có thể nhìn thấy sự vật rõ ràng trong vòng trăm dặm."

Ánh mắt Mộ Khinh Ca hơi co rụt lại, khiếp sợ nhìn Huyễn Khuê.

Nàng cẩn thận nhìn cặp mắt đó, phát hiện trong đó bao trùm tầng lá mỏng lộng lẫy như kim quang bao vây đôi mắt. Nếu đặt ở kiếp trước, Huyễn Khuê có tính là dị năng giả phụ trợ phương diện thị lực không? Hoặc là nói, trời sinh hắn là tay súng bắn tỉa!

Mộ Khinh Ca thu liễm kinh ngạc trong lòng, gật đầu nhìn Huyễn Khuê: "Rất không tệ."

Nàng chỉ nói ba chữ, nhưng trong lòng lại dâng lên rất nhiều ý tưởng. Nếu nàng có thể tạo ra súng đạn ở kiếp trước trong thế giới xa lạ này, vậy nàng có thể bồi dưỡng Huyễn Khuê thành tay súng bắn tỉa siêu cấp không?

Xạ thủ người ta là dùng mũi tên!

Tay súng bắn tỉa nhà nàng là dùng súng ngắm, có thể tiêu diệt địch nhân trong vòng trăm dặm!

Quá ngầu!

Mộ Khinh Ca thỏa mãn sung sướng.

Lại nhìn ánh mắt Huyễn Khuê như nhìn tuyệt thế trân bảo, nhìn đến mức Huyễn Khuê sởn da gà.

"Đứng lại!"

Một đội ngũ đột nhiên đứng trước mặt Mộ Khinh Ca, chặn đường nàng.

Bên hông họ đều giắt khối lệnh bài, mặt trên khắc chữ "Tô".

Xem ra là người Tô gia.

"Các ngươi tên là gì?" Người dẫn đầu hỏi.

Mộ Khinh Ca nhướng mày, bình tĩnh thong dong nói: "Mộ Khinh Ca."

Mộ, Khinh, Ca!

Ba chữ, khiến tập thể người Tô gia biến sắc, sôi nổi rút binh khí chĩa vào hai người Mộ Khinh Ca và Huyễn Khuê.

"Mộ Khinh Ca ở đây!" Người dẫn đầu cao giọng hét lớn, lập tức khiến đội ngũ bốn phía chú ý.

Mộ Khinh Ca nhíu mày, nói với hắn: "Không cần khẩn trương như vậy, ta đang muốn đi gặp gia chủ các ngươi, không bằng ngươi dẫn đường đi, thế nào?"

"Hừ! Dâm... Tặc tử lớn mật, hiện giờ bị chúng ta bắt lấy còn dám xuất khẩu cuồng ngôn!" Dẫn đầu Tô gia lạnh giọng nói.

Nhưng Mộ Khinh Ca nhạy bén bắt được một chữ do hắn lâm thời sửa miệng.

Một chữ "dâm" đó khiến nàng ngửi được âm mưu không tốt.

Trên mặt đường, tiếng bước chân bốn phía.

Rất nhanh, mấy trăm người thuộc hai nhà Tô Nghiêm bao vây Mộ Khinh Ca và Huyễn Khuê ba tầng trong ba tầng ngoài.

Đường phố bỗng nhiên an tĩnh, chỉ còn lại không khí quỷ dị tản mát.

Huyễn Khuê cảnh giác nhìn người bốn phía, ánh mắt sắc bén.

"Huyễn Khuê, hiện giờ ngươi có tu vi gì?" Mộ Khinh Ca thấp giọng hỏi.

Huyễn Khuê sửng sốt, trả lời thật: "Sau khi tiến vào Trung Cổ Giới, ta và tỷ tỷ đều đột phá. Hiện giờ ta là Hôi cảnh tầng ba, tỷ tỷ là Hôi cảnh tầng bốn."

Mộ Khinh Ca có hiểu biết nhất định với thực lực Huyễn Khuê.

Nàng không phải tới đánh nhau, là muốn làm rõ ngọn nguồn.

Đột nhiên, chân trời truyền đến tiếng quát lớn: "Mộ Khinh Ca nhận lấy cái chết!"

Cùng với giọng nói là một đạo linh lực màu xám ngang trời đánh xuống, trực tiếp phóng tới Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca ngửa đầu, linh lực sắc bén ánh vào đôi mắt thanh thấu. Nàng lập tức bắt lấy đầu vai Huyễn Khuê lui về phía sau, tránh khỏi công kích.

Linh lực đánh hụt, mặt đất bị bổ xuống vết rách thật sâu.

Mấy trăm người vây quanh Mộ Khinh Ca và Huyễn Khuê nhanh chóng thối lui ra ngoài. Bọn họ không rút hẳn, vẫn phong kín đường lui như cũ, không cho Mộ Khinh Ca có bất kì cơ hội rời đi.

Mộ Khinh Ca kéo Huyễn Khuê tránh ra, nhìn bóng người nơi xa nhanh chóng lao xuống từ không trung. Hắn cầm trường binh đâm tới Mộ Khinh Ca.

Khí thế như chẻ tre, tựa hồ không đâm thủng đầu Mộ Khinh Ca, thề không bỏ qua.

Huyễn Khuê không chút nghĩ ngợi chắn trước người Mộ Khinh Ca, lại bị Mộ Khinh Ca đẩy ra, tự mình nghênh hướng đối phương.

Nàng một thân hồng y, liệt hỏa như ca. Vươn tay phải, thế nhưng tay không chộp lấy trường binh. Hành động của Mộ Khinh Ca khiến người tới kinh ngạc, nhưng trong mắt vẫn dữ tợn, rót nhiều linh lực vào trường binh.

Mắt thấy tay phải Mộ Khinh Ca sắp tiếp xúc trường binh. Nàng lại đột nhiên di chuyển tránh đi mũi nhọn sắc bén, một phát bắt được phần cán, dùng sức kéo người nọ từ không trung xuống mặt đất.

Hai người đều một tay cầm trường binh, xoay tròn một vòng mới ngừng lại.

"Ngươi là người phương nào?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca thanh lãnh nhìn đối phương.

Người nọ lại căm thù tận xương tủy: "Ta là người phương nào? Ta là thiếu chủ Nghiêm gia, Nghiêm Kỳ Xuyên!"

"Người Nghiêm gia." Mộ Khinh Ca trầm giọng nói.

Nàng nhìn Nghiêm Kỳ Xuyên, thanh âm lạnh băng: "Ngươi là thiếu chủ Nghiêm gia, tới vừa lúc. Ta còn đang muốn đi tìm hai nhà các ngươi yêu cầu một lời giải thích."

"Giải thích! Hừ, đánh thắng ta, ta sẽ giải thích cho ngươi!" Nghiêm Kỳ Xuyên đột nhiên xoay trường binh, buộc Mộ Khinh Ca thả tay.

Mộ Khinh Ca như hắn mong muốn, buông lỏng trường binh. Khóe miệng cười lạnh lùng, dùng Tinh Thủy Bộ.

Tinh Thủy Bộ biến ảo liên tục. có thể mê hoặc người.

Nghiêm Kỳ Xuyên chỉ cảm thấy trước mắt bóng người đong đưa, cảm thấy cổ tay mình đau xót, hoàn toàn không cầm được trường binh.

Loảng xoảng, trường binh rơi xuống đất, mà trên cổ hắn cũng bị chủy thủ sắc bén gác lên.

"Đừng nhúc nhích." Mộ Khinh Ca lạnh giọng xuống, làm mấy trăm người có động tác đều ném chuột sợ vỡ bình.

Huyễn Khuê lập tức nhặt trường binh lên, đứng phía sau Mộ Khinh Ca, bảo hộ sau lưng nàng.

"Có bản lĩnh ngươi giết ta đi!" Nghiêm Kỳ Xuyên đỏ mắt gầm lên.

Thái độ của hắn với Mộ Khinh Ca y như kẻ thù giết cha.

Mộ Khinh Ca lại cười khinh miệt: "Ta không phải tới đánh nhau, ta tới làm rõ ràng đã xảy ra chuyện gì. Nếu ngươi không muốn nói, vậy chỉ có thể mời thiếu chủ Nghiêm gia ngươi đi cùng ta một chuyến."

"Ngươi còn hỏi xảy ra chuyện gì? Mộ Khinh Ca ngươi thật sự quá vô sỉ!" Nghiêm Kỳ Xuyên phẫn nộ.

Mộ Khinh Ca nhướng mày: "Ta làm cái gì cũng vô sỉ. Nói cứ như thiếu gia ngươi có sỉ vậy."

"Ngươi!" Nghiêm Kỳ Xuyên bị chọc giận không nhẹ.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca hờ hững đảo quanh mấy trăm người bao vây nàng, lạnh lùng nói: "Không muốn nhặt xác thiếu chủ các ngươi, thì đều tránh ra cho ta."

Người Nghiêm gia nghe vậy dần dần thối lui, nhưng người Tô gia vẫn do dự còn muốn kiên trì.

"Không cần để ý ta! Giết hắn! Tuyệt không thể để hắn đào tẩu, giết hắn, báo thù cho tiểu thư các ngươi!" Nghiêm Kỳ Xuyên hô to.

Mộ Khinh Ca được gợi ý.

Ánh mắt nàng chợt lóe, khóe miệng nhẹ giương, thấp giọng nói: "Xem ra, ta tìm được nguyên nhân rồi." Báo thù cho tiểu thư Tô gia? Tiểu thư Tô gia gặp chuyện gì?

"Tránh ra!" Chủy thủ trong tay Mộ Khinh Ca cứa qua da Nghiêm Kỳ Xuyên, máu chảy xuống.

Sắc mặt Nghiêm Kỳ Xuyên biến đổi, mím chặt môi run rẩy.

"Các ngươi đểu tránh ra, thiếu chủ nhà ta nếu có sai lầm, nhất định các ngươi phải chôn cùng." Người Nghiêm gia bắt đầu cuống, buộc người Tô gia tránh ra một con đường.

Kẻ dẫn đầu Nghiêm gia nói với Mộ Khinh Ca: "Ngươi đừng có đắc ý, trưởng lão Nghiêm gia chúng ta đang trên đường tới đây. Nếu ngươi dám làm thương tổn thiếu chủ chúng ta một phân, chắc chắn sẽ khiến ngươi bầm thây vạn đoạn."

Mộ Khinh Ca quét mắt nhìn hắn, cười lạnh: "Ngươi có tin bây giờ ta khiến các ngươi và thiếu chủ các ngươi bầm thây vạn đoạn không? Nói cho trưởng lão Nghiêm gia các ngươi, muốn tìm ta tính sổ thì tới Tô gia."

Dứt lời, nàng xách theo Nghiêm gia phóng lên cao. Có Nghiêm Kỳ Xuyên chỉ đường, nàng không lo bị lạc. Huyễn Khuê cũng sắp đuổi kịp, tuy tu vi hắn chỉ ở Hôi cảnh tầng ba, nhưng không để Mộ Khinh Ca phân tâm chăm sóc hắn.

"Ngươi cư nhiên còn dám đi Tô gia, đúng là không biết sợ chết." Nghiêm Kỳ Xuyên châm chọc.

Mộ Khinh Ca liếc mắt nhìn hắn, cười đăm chiêu: "Ngươi yên tâm, trước khi ta chết, nhất định sẽ kéo theo ngươi đệm lưng, ta thấy ngươi không tệ."

Lời nói này khiến sắc mặt Nghiêm Kỳ Xuyên trắng nhợt.

Bị Mộ Khinh Ca bắt, khí thế của hắn vẫn luôn ép dưới, nhiều lần bị Mộ Khinh Ca khắc trụ.

Huyễn Khuê khinh thường nhìn hắn, cực kỳ khinh bỉ. Đồng thời lại kính nể thiếu chủ nhà mình như nước sông chảy dài không dứt.

"Nơi đó là Tô gia." Nghiêm Kỳ Xuyên chỉ vào một trang viên rộng lớn phía dưới, nói.

Mộ Khinh Ca rũ mắt nhìn lại, vài đạo hơi thở cường hãn quét tới khóa chặt nàng. Một hơi thở cường đạo nhất trong đó là Ngân cảnh tầng bốn.

Mộ Khinh Ca bắt lấy Nghiêm Kỳ Xuyên hạ xuống, trực tiếp đứng trong sân Tô gia.

Lập tức Tô gia trào ra vô số người, bao vây ba người các nàng.

Thần sắc Mộ Khinh Ca lạnh buốt, phớt lờ đám người bao vây nàng, chỉ cất cao giọng: "Tô tiểu thư ở đâu? Tô gia chủ ở đâu?"

"Súc sinh ngươi cư nhiêm dám tới Tô gia ta!" Một tiếng quát lớn phát ra từ trong phòng.

Mộ Khinh Ca giương mắt nhìn, thấy một nam tử trung niên khí thế bất phàm dáng người cường tráng vọt ra sau đám người. Vốn hắn định trực tiếp bắt Mộ Khinh Ca, nhưng thấy Nghiêm Kỳ Xuyên trong tay nàng, lập tức nửa đường thu tay đứng trước đám người.

"Thả Nghiêm thế chất ra!" Tô gia chủ lạnh lùng nói.

Sắc mặt hắn bây giờ âm trầm khó coi, ánh mắt nhìn Mộ Khinh Ca hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.

"Muốn thả hắn, được thôi, nhưng phải để ta gặp Tô tiểu thư." Mộ Khinh Ca nói.

"Ngươi còn dám nhắc tới Noãn Noãn!" Vừa nghe Mộ Khinh Ca nhắc đến nữ nhi mình, Tô gia chủ hận ý càng tăng.

Mộ Khinh Ca nhướng mày, cất cao giọng: "Vì sao không dám? Có kẻ mạo danh ta làm chuyện gì đó với Tô tiểu thư. Ta tới đây chính là muốn điều tra rõ việc này."

"Ngươi dâm tặc vô sỉ! Gây ra chuyện phát rồ như thế, còn muốn nói năng xằng bậy, hiện giờ còn bắt cóc thiếu chủ nhà ta, đáng chết!" Nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn.

Mộ Khinh Ca nhìn qua, thấy bầu trời Tô gia có hai bóng người vọt từ xa tới.

Khí thế hai người này,tuyệt không ở dưới nàng!
Bình Luận (0)
Comment