Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Muội muội, chẳng lẽ muội đã quên sứ mệnh Tộc nhân sao?" Huyễn Nhã nhíu mày.
Ngũ quan Huyễn Nhã căng thẳng, không nói một câu.
Huyễn Nhã nhìn chằm chằm nàng, trầm giọng nói: "Tộc nhân chúng ta vốn lệ thuộc Mộ tộc. Cho nên vĩnh viễn nguyện trung thành không đổi với Mộ tộc, chỉ là chúng ta phải thận trọng lựa chọn người mình trung thành. Quy tắc trò chơi không phải chúng ta định ra, là Mộ tộc trưởng. Chúng ta chỉ chấp hành mà thôi, muội đừng lạc mất lý trí."
"Tỷ tỷ, muội khác tỷ. Tỷ vì Tộc nhân, vì bảo vệ quy tắc mà sống. Nhưng muội không làm được, muội là người, Thiếu chủ đối đãi muội tốt, muội không thể nguyện trung thành người khác." Tuyết Gia thả chậm ngữ khí.
Huyễn Nhã nhìn nàng chăm chú không nói.
Tuyết Gia thở dài: "Tỷ tỷ, hiện tại muội không muốn cãi nhau. Muội tin chờ tỷ đi theo Thiếu chủ lâu rồi, sẽ cảm thấy ngài tốt. Có lẽ lúc ấy tỷ sẽ hiểu lựa chọn của muội. Muội chỉ nguyện trung thành với Mộ Khinh Ca, không phải thiếu chủ Mộ gia gì cả!"
Ngữ khí kiên định tràn đầy tin tưởng.
Cộng thêm câu nói lúc Mộ Khinh Ca sắp đi, khiến trong lòng Huyễn Nhã bén rễ một điều trước nay chưa từng có.
Nàng nhìn Tuyết Gia, cuối cùng nói: "Muội muội quyết định rồi sao?"
Tuyết Gia gật đầu.
Lựa chọn của nàng mang ý nghĩa, nếu Mộ Khinh Ca cuối cùng thất bại, nàng sẽ không rời khỏi Mộ Khinh Ca đã không phải là thiếu chủ Mộ tộc.
Huyễn Nhã dừng khuyên bảo, nói: "Chuyện này chúng ta về sau bàn lại." Đột nhiên nàng nở nụ cười chua xót, chậm rãi lắc đầu: "Sợ là buổi nói chuyện hôm nay, Thiếu chủ sẽ sinh lòng khoảng cách với ta, không còn tín nhiệm ta đi."
Tuyết Gia nhìn nàng, đôi mắt sáng trong không chứa bất kỳ tạp chất: "Tỷ tỷ đừng lo lắng, chúng ta không thể đoán được Thiếu chủ nghĩ gì. Muốn được Thiếu chủ tín nhiệm, cần phải làm ra chuyện khiến ngài tín nhiệm."
Huyễn Nhã tán đồng gật đầu.
Tuyết Gia kéo tay nàng, nghiêm túc nói: "Bất kể tỷ tỷ lựa chọn thế nào, muội hy vọng tỷ tỷ có thể cùng muội toàn tâm phụ trợ Khinh Ca thiếu chủ hiện tại, đừng giữ lại điều gì."
Huyễn Nhã dưới ánh nhìn chăm chú của Tuyết Gia, rốt cuộc gật đầu.
...
Mộ Khinh Ca ra khỏi lều trà, tâm trạng trái lại bình tĩnh không hề bị ảnh hưởng.
Gì mà Mộ tộc, gì mà thiếu chủ Mộ tộc, gì mà sứ mệnh của thiếu chủ Mộ tộc...
Nàng vẫn luôn mờ mịt không hiểu gì cả. Tuy nàng có thể đại khái đoán được, nhưng vẫn có rất nhiều nghi hoặc chưa cởi bỏ.
Nàng không ngừng mạnh lên, chính là muốn nắm giữ vận mệnh của mình. Không hy vọng tuân theo bố trí của lão tổ tông bao nhiêu năm trước.
Cho nên lời nàng nói với Tuyết Gia và Huyễn Nhã cũng không sai.
Nàng cho tới bây giờ, chỉ để ý Thần Sách cuốn Trung!
Về chuyện khác, đợi nàng trở về nói chuyện với Đại Tư Tế của Đô Nhạc đảo Di tộc rồi nghĩ sau.
Với cả những việc này phỏng chừng gia gia cũng không biết. Nếu ông ấy biết, thì sẽ thế nào?
Nhớ tới Mộ Hùng, ánh mắt Mộ Khinh Ca nhu hòa lại. Lấy hiểu biết của nàng về lão gia tử, sau khi biết được bí mật sợ rằng chẳng có thay đổi gì cả, càng sẽ không ép Mộ Khinh Ca làm chuyện gì, gánh trên lưng trách nhiệm gì.
Bởi vì lão gia tử thật lòng thương nàng, thậm chí đặt nàng ở vị trí cao hơn Mộ gia.
"Khi nào mới có thể trở về thăm Lâm Xuyên?" Mộ Khinh Ca có chút hoài niệm. Nàng không chỉ nhớ mỗi Mộ Hùng. Còn có cô cô và những bằng hữu chí giao khác.
"Cũng không biết bốn người Mai sư huynh hiện thế nào? Lúc ấy còn hẹn ước phải cùng nhau rời khỏi Lâm Xuyên lang bạt Trung Cổ Giới, không ngờ mình lại phải đi trước. Còn có Khương Ly..." Khóe miệng Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng giương lên.
Trong đám bằng hữu, thời điểm ở cạnh Khương Ly là lúc nàng thanh thản nhất. Không cần che giấu bất kỳ chuyện gì, mà một số lời nói của Khương Ly cũng có thể khiến nàng nhìn rõ hơn.
Nàng ấy chính là quân sư quạt mo trong truyền thuyết nha!
Ý cười Mộ Khinh Ca đã lan đến khóe mắt. Nàng không dễ gì có được tình cảm đó, nên cực kỳ quý trọng.
"Không biết cô gái đó bây giờ làm nữ hoàng thế nào rồi, có tìm được vương phu giá trị vũ cao trong cảm nhận của nàng ấy không." Mộ Khinh Ca thầm nghĩ.
Nghĩ đến người thân bằng hữu Lâm Xuyên, tâm tình Mộ Khinh Ca trở nên nhẹ nhàng.
Phố phường Vô Cực phủ cũng dần tiến vào mắt nàng.
"Doanh Xuyên, ngươi muốn làm gì? Tránh ra!" Một tiếng quát khẽ truyền vào tai Mộ Khinh Ca.
Nàng không biết vì sao trên con đường náo nhiệt, nàng lại chỉ nghe được mỗi câu này. Hơn nữa còn đi theo nơi phát ra thanh âm.
Nàng đi vào một ngõ nhỏ ít người.
Có mấy người vội vàng chạy ngược hướng nàng, sắc mặt sợ hãi hoảng loạn như muốn thoát khỏi cái gì đó.
Mộ Khinh Ca nghi hoặc, lại nghe được giọng nam âm nhu truyền đến: "Tang Tuyết Vũ, không nghĩ tới cư nhiên có thể gặp ngươi ở Vô Cực phủ. Không bằng ngươi cùng ta trở về Doanh gia, ngày khác ta đi bảo đại ca ta tới Tang gia cầu hôn được không?"
Tang Tuyết Vũ! Doanh gia!
Thần sắc Mộ Khinh Ca vừa động.
Nàng không xa lạ hai từ này. Trên Phượng Hoảng Bảng, nữ tử Tây châu duy nhất tiến vào Bảng chỉ có Tang Tuyết Vũ. Không nghĩ tới cư nhiên gặp được ở Vô Cực phủ.
Còn có Doanh gia, nếu nàng nhớ không lầm Doanh gia có người xếp thứ tư ba lần liên tiếp trên Thanh Anh Bảng cũng ở Tây châu.
Chỉ là, Doanh Xuyên...
Mộ Khinh Ca nhíu mày, nàng nhớ đệ tứ Thanh Anh Bảng gọi là Doanh Trạch, không biết có quan hệ gì với Doanh Xuyên này không.
Có vẻ câu chuyện liên quan giữa Tang gia và Doanh gia, Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, tiếp tục đi vào.
Chờ nàng tới đầu hẻm, toàn bộ ngõ ngỏ chỉ còn người hai bên giằng co, không còn người khác.
Nói là hai bên giằng co, thực tế một bên chỉ có một nữ tử sống lưng thẳng tắp đang đưa lưng về phía nàng.
"Bóng dáng này hơi quen mắt." Nhìn tấm lưng kia, Mộ Khinh Ca thầm nghĩ.
Đột nhiên một thân ảnh mơ hồ xâm nhập vào đầu.
"Là nàng!" Ánh mắt Mộ Khinh Ca co rụt lại, dần dung nhập bóng lưng trước mắt và trong hồi ức vào nhau.
"Không nghĩ tới nàng ấy chính là Tang Tuyết Vũ, người Tang gia!" Ánh mắt Mộ Khinh Ca xẹt qua tia u tối.
"Doanh Xuyên ngươi đừng có si tâm vọng tưởng, ta sẽ không gả cho ngươi. Lập tức rời đi, bằng không đừng trách ta ra tay!" Tang Tuyết Vũ lạnh giọng đáp lại đối phương khiêu khích.
"Tuyết Vũ, ngươi cần gì phải cố chấp chứ? Tang gia các ngươi suy tàn, Doanh gia chúng ta cường thịnh, ca ca ta chính là đệ tứ Thanh Anh Bảng. Chỉ cần chúng ta liên hôn, có Doanh gia chống lưng, Tang gia các ngươi có thể khởi tử hồi sinh." Tên nam tử cầm đầu đối diện Tang Tuyết Vũ khuyên bảo "từng bước".
Mộ Khinh Ca đứng nấp vào góc kín đáo, đánh giá kẻ vừa lên tiếng.
Người nọ ăn mặc một thân hồng bào phù hoa, thắt lưng vàng quấn eo. Diện mạo trông rất tuấn mỹ, nhưng nét âm nhu quá nặng, tổng cảm thấy có luồng khí tối tăm không xua đi được.
Mà sau lưng hắn có thêm hai người hầu. Từ hơi thở hai người đó, ít nhất phải khoảng ở Hôi cảnh tầng ba.
"Doanh Xuyên, chuyện Tang gia tự Tang gia chúng ta sẽ xử lý, không cần ngươi hao tâm. Ta sẽ không bởi vậy gả vào Doanh gia, đây là lần cuối cùng ta nói với ngươi, về sau đừng có dây dưa ta nữa." Tang Tuyết Vũ cảnh cáo, ánh sáng trong tay chợt lóe. Trường kiếm màu bạc được nàng nắm trong tay.
Mộ Khinh Ca chú ý tới, đây là do nhẫn của nàng ấy hóa thành, xem ra là Thần khí.
Thần khí Tang gia!
Mộ Khinh Ca có chút tò mò, chân vốn định bước ra lại thu trở về.
"Tuyết Vũ ngươi đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Doanh Xuyên ta chọn ngươi chắc rồi! Hôm nay ngươi không đi theo ta, vậy ta đây đành vô lễ!"
Lúc Tang Tuyết Vũ xuất kiếm, sắc mặt Doanh Xuyên âm trầm.
Thanh âm hắn hung ác uy hiếp, lui về sau một bước phân phó người hầu: "Lên! Bắt con *** này về cho ta!"
Từ ngữ vũ nhục nói ra từ miệng hắn khiến Mộ Khinh Ca không vui nhíu mày, mà Tang Tuyết Vũ lại không bị ảnh hưởng, chỉ chậm rãi lắc đầu: "Bọn họ không phải đối thủ của ta."
Dứt lời, kiếm trong tay nàng thoát tiếng vù vù lảnh lót, thân kiếm màu xanh băng tản mát quang mang chói mắt phóng về phía trước.
Hai người hầu Doanh Xuyên sắc mặt biến đổi, nhanh chóng ra tay, công kích mãnh liệt đánh úp Tang Tuyết Vũ.
Tang Tuyết Vũ múa kiếm trong tay, thành thạo đối phó công kích hai người. Tư thế nàng uyển chuyển như múa, xa hoa lộng lẫy.
Đột nhiên Mộ Khinh Ca cảm thấy một luồng khí lạnh phủ tới.
Cảm giác lạnh lẽo từ trên trời giáng xuống dừng trên má nàng.
Nàng sửng sốt, giơ tay chạm vào, một mảnh bông tuyết lả tả dừng trên mu bàn tay nàng hóa thành nước tuyết.
"Sao lại rơi tuyết?" Mộ Khinh Ca kinh ngạc ngước mắt, chỉ thấy trong hẻm nhỏ cư nhiên có bông tuyết rơi, mà nơi nhiều tuyết nhất chính là trung tâm Tang Tuyết Vũ.
Mỗi lần nàng ấy huy kiếm, thân kiếm đều nổi lên tầng bông tuyết. Bông tuyết bay múa dừng lên hai người tiến công nàng, dần bao trùm cánh tay, thân thể, và chân.
Phàm là chỗ bị bông tuyết chạm phải, tốc độc đều sẽ bị chậm lại.
Chú ý tới biến hóa, ánh mắt Mộ Khinh Ca ngưng đọng, thầm nói: "Hiệu ứng phụ trợ của thần kiếm cư nhiên là làm chậm! Điểm tinh diệu nhất chính là Tang Tuyết Vũ có thể dung hợp kiếm pháp sở học vào làm một!"
Mộ Khinh Ca nháy mắt hiểu.
Bông tuyết đó chính là linh lực Tang Tuyết Vũ chuyển hóa vào thần kiếm, sau đó hóa thành bông tuyết bám vào người đối thủ, khiến hành động của họ trở nên chậm chạp.
Cao thủ so chiêu, một chiêu chậm chạp đã đủ bỏ mạng.
Lúc đánh nhau, chiêu nào cũng bị chậm, hậu quả có thể nghĩ!
"Quả nhiên xếp hạng trăm tên trên Phượng Hoàng Hoảng không phải để trưng." Mộ Khinh Ca suy nghĩ.
Lúc trước nàng từng hoang mang Trung Cổ Giới có diện tích rộng lớn, Thanh Anh Bảng thì thôi đi. Nhưng Phượng Hoàng Bảng bắt đầu tính từ Hôi cảnh, khắp mảnh đất người có thể lên Hôi cảnh cho dù bị hạn chế tuổi, vẫn là rất nhiều.
Vậy Phượng Hoàng Bảng có tác dụng gì?
Hiện tại nhìn Tang Tuyết Vũ chiến đấu, nàng dần hiểu rồi. Tu vi thực lực là một chuyện, nhưng năng lực chiến đấu chân chính là chuyện cực kỳ quan trọng.
Lấy bộ kiếm pháp độc đáo của Tang Tuyết Vũ, cộng thêm hiệu ứng "làm chậm". Cho dù nàng ấy gặp phải đối thủ có cảnh giới cao hơn, cũng tuyệt đối có thể tự bảo vệ mình.
Kiếm pháp Tang Tuyết Vũ tựa như mở ra cánh cửa suy nghĩ mới cho Mộ Khinh Ca. Nàng không khỏi rũ mắt ngó chỉ bộ Linh Lung Thương của mình.
Linh Lung Thương có thể thêm vào tốc độ và lực lượng, lại chỉ thiếu mỗi hiệu ứng đặc thù.
"Có lẽ đã đến lúc phải đúc lại Linh Lung Thương!" Mộ Khinh Ca suy tính.
Hiện tại bên Tang Tuyết Vũ chiến đấu đã tới hồi kết thúc. Hai người hầu của Doanh Xuyên giống như lời nàng ấy nói, căn bản không phải đối thủ của Tang Tuyết Vũ.
Một đường kiếm quang, ng.ự.c hai người đều bị vẽ ra vết máu, lui trở về.
Tang Tuyết Vũ xoay ngang kiếm trước ng.ự.c, ánh mắt lạnh băng nhìn Doanh Xuyên: "Hôm nay niệm mặt mũi Doanh Xuyên ngươi, ta không làm khó ngươi. Sau này chớ có trêu chọc ta!"