Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 817

Edit: Diệp Lưu Nhiên

(Không ngờ vẫn được cả nhà ngón trông nên quà giáng sinh đến muộn nha, rất là muốn bão mạnh hơn nhưng mà thời gian có hạn. Cảm ơn mọi người cho mình động lực rất nhiều, xie xie!)

***

Trên Nhật Mộ thảo nguyên, cái tên Mộ Khinh Ca trở nên nổi tiếng. Cuộc đánh cược giữa nàng và đệ tứ Thanh Anh Bảng cũng đều theo đó khuếch tán.

Đại vây săn chưa chính thức bắt đầu, sống ch3t của nàng biến thành đề tài mọi người quan tâm nhất.

Đương nhiên bọn chúng không quan tâm Mộ Khinh Ca sống ch3t, mà muốn biết sống ch3t của nàng sẽ gây ra quyết định gì từ phía Doanh Trạch.

Nguyên nhân là câu nói mơ hồ của hắn.

Trong doanh địa Doanh gia, Doanh Trạch nghe thủ hạ hội báo...

"Hiện giờ cửa lớn doanh địa Long Nha đóng chặt, vài đội ngũ Lưu Khách lấy cớ thăm bệnh muốn dò la tin tức nhưng đều bị cự tuyệt. Sau đó Mặc Dương thống lĩnh đi ra, tuyên bố trong ba ngày doanh địa Long Nha không tiếp khách, chủ tử của họ cần tĩnh dưỡng."

"Ừm, ngươi đi xuống đi." Doanh Trạch nhàn nhạt gật đầu. Đôi mắt bình tĩnh không nhìn ra cảm xúc chân thật.

"Vậy phía Tang gia..." Thuộc hạ thử hỏi.

"Không cần để ý." Bốn chữ đơn giản, nói rõ địa vị Tang gia trong lòng hắn.

Thuộc hạ Doanh Trạch lui ra ngoài.

Ánh mắt Doanh Trạch ám trầm, phảng phất kích động gợn sóng.

Mộ Khinh Ca có thể đỡ được ba chiêu của hắn mà không ch3t, khiến hắn rất bất ngờ. Chỉ có chính hắn biết, chiêu thứ ba hắn đã vận dụng lực lượng huyết mạch, thậm chí có chút mất khống chế khiến hắn chịu ít phản phệ. Nhưng hắn che giấu rất khá, không ai phát hiện ra.

Dưới lực lượng như vậy, cho dù là phụ thân Kim cảnh tầng hai của hắn đều không thể bình yên vô sự đón được. Mộ Khinh Ca ấy vậy mà không có ch3t!

Hiện tượng bất thường khiến hắn nảy sinh lòng hiếu kỳ mãnh liệt.

Cho nên hắn mới nói một câu, thu hút sự chú ý của đám đông về sinh tử Mộ Khinh Ca.

"Doanh Trạch ngươi càng sống càng thụt lùi nha! Cư nhiên bị một tiểu tốt vô danh dẫm lên? Ta vừa đến Nhật Mộ thảo nguyên, đã nghe thấy ngươi và Mộ Khinh Ca gì đó đánh cuộc." Một thanh âm chế nhạo đột nhiên xuất hiện trong trướng.

Doanh Trạch liếc mắt, thanh âm lạnh nhạt: "Cơ Nghiêu Họa."

Một bóng người sau khi hắn vừa dứt tiếng xuất hiện trong lều, lơ đãng ngồi lên ghế dựa tựa như người không xương. Bàn tay mảnh khảnh cầm lấy ấm trà tự rót cho mình một chén, không chút khách khí.

Doanh Trạch thấy nhiều thành quen, tự bưng chén trà của mình nhẹ nhấp một ngụm, nhàn nhạt nói: "Ngươi xuất hiện ở đây, xem ra người Bắc châu cũng tới."

Cơ Nghiêu Họa, đệ nhị Thanh Anh Bảng, thiếu chủ thiên tài Cơ gia Bắc châu, tu vi Ngân cảnh tầng sáu, tùy thời sắp đột phá lên Kim cảnh.

Gương mặt Cơ Nghiêu Họa treo nụ cười trêu chọc, khiến dung mạo tuấn tú mặt mày như họa thêm mấy phần phong lưu. Y phục không chỉnh tề, tùy ý mà lại có phong cách riêng.

Giống như, dáng vẻ ăn mặc xuề xòa cũng chỉ có Cơ Nghiêu Họa mặc được.

"Đại vây săn xuất sắc như vậy, sao ta có thể bỏ lỡ." Cơ Nghiêu Họa cười tủm tỉm.

"Những gia tộc nào đến từ Bắc châu?" Doanh Trạch hỏi.

Cơ Nghiêu Họa há mồm chuẩn bị trả lời, Doanh Trạch lại nói: "Bỏ đi, hỏi ngươi cũng như không, ngươi có khi nào quan tâm đến chuyện không liên quan đến mình đâu."

Cơ Nghiêu Họa đực mặt, thu hồi lời nói bên miệng, cười nghịch ngợm: "Vẫn là ngươi hiểu ta. Cho nên trong mấy người chúng ta, ta thích ngươi nhất."

Doanh Trạch lạnh mặt: "Ngươi chỉ là mục tiêu ta cần khiêu chiến."

"Đừng vô tình vậy chứ." Thân ảnh Cơ Nghiêu Họa chợt lóe, xuất hiện trước mặt hắn, cười hì hì.

"Cách xa ta chút." Doanh Trạch chán ghét nhíu mày.

Cơ Nghiêu Họa coi như không nghe thấy, mà hứng thú truy hỏi: "Kể kể đi, ngươi và Mộ Khinh Ca gì đó là chuyện thế nào? Ngươi làm sao mà bị một gia hỏa nghe cũng chưa nghe qua bắt nạt vậy?"

"Ta không bị bắt nạt." Doanh Trạch đen mặt.

"Không phải ngươi thua sao." Cơ Nghiêu Họa chớp chớp mắt.

Doanh Trạch lại đen mặt: "Thắng bại chưa định." Hắn cần phải tận mắt nhìn thấy Mộ Khinh Ca chưa ch3t, mới thừa nhận mình thua.

Cơ Nghiêu Họa chú ý vẻ mặt hắn, gật đầu: "Xem ra ngươi rất để ý đến Mộ Khinh Ca nha!"

Doanh Trạch quét mắt nhìn hắn, không phủ nhận: "Hắn là đối thủ đáng giá người chú ý."

"Nhưng vì sao trước đó ta chưa từng nghe qua tên hắn nhỉ?" Cơ Nghiêu Họa nhíu mày.

"Ta cũng vậy. Hắn và Long Nha của hắn hệt như trống rỗng xuất hiện. Sau khi đại vây săn chấm dứt, ta sẽ phái người điều tra rõ ràng." Doanh Trạch nói.

Cơ Nghiêu Họa sửng sốt, nhìn chằm chằm Doanh Trạch hồi lâu, mới giật mình nói: "Chưa bao giờ thấy ngươi một lần nói nhiều như vậy. Xem ra ngươi rất coi trọng người này. Nói thế nào ta cũng phải tới gặp một lần."

Doanh Trạch mặt không cảm xúc: "Ngươi đã đến, vậy mấy người khác đâu?"

Cơ Nghiêu Họa nhún vai: "Hề muội muội phỏng chừng không tới được, Ngụy Mạc Lợi hành tung không rõ, Diêu Tinh Hải nghe đồn đang bế quan luyện đan. Ngũ kiệt Thanh Anh Bảng, hẳn chỉ có hai chúng ta tới."

"Ngũ kiệt cái gì? Đối thủ của nhau mà thôi." Doanh Trạch nhíu mày bất mãn.

Thực tế, ngoại trừ hắn và Cơ Nghiêu Họa có chút quen thuộc qua mối quan hệ gia tộc, thì ba người khác hoàn toàn không hiểu biết. Cơ Nghiêu Họa cũng thế, nhưng hắn lại có bản lĩnh gộp chung mấy người vào với nhau cứ như thân thiết lắm.

"Ta dám cam đoan, nếu Hề Thiên Tuyết biết ngươi ở sau lưng gọi nàng ta là muội muội, nàng ta nhất định truy sát ngươi." Doanh Trạch nói.

Cơ Nghiêu Họa đầy vẻ chờ mong: "Được nha được nha, để nàng tới truy ta đi. Có thể được thần nữ đuổi theo, cũng là một loại hạnh phúc nha! Nói không chừng cứ đuổi đuổi, ta có thể rước nàng về nhà."

"Ngươi điên rồi đi, thần nữ không thể gả." Doanh Trạch cảnh cáo.

Cơ Nghiêu Họa lắc đầu khinh bỉ: "Ài, A Trạch chả có tí hài hước nào."

Doanh Trạch phớt lờ, lại có chút tiếc nuối: "Vốn tưởng Diêu Tinh Hải sẽ đến."

"Ngươi muốn khiêu chiến hắn?" Cơ Nghiêu Họa lập tức hiểu ý Doanh Trạch.

Doanh Trạch không đáp lời, nhưng ý tứ rất minh xác.

Cơ Nghiêu Họa lập tức hứng thú chỉ tay về mình: "Ngươi có thể khiêu chiến ta nè!" Nói xong, hắn nở nụ cười rõ là xán lạn.

"Đánh không lại." Doanh Trạch khốc khốc ném xuống một câu, đứng lên ra ngoài lều trại.

"Ấy ấy! Ta chấp ngươi một tay có được không?" Cơ Nghiêu Họa lập tức đuổi theo nhì nhèo Doanh Trạch.

Bắc châu Cơ gia tới, Hàn gia cũng tới.

Mà người đến đúng là lão bằng hữu của Mộ Khinh Ca, Hàn Thải Thải. Hắn vừa đến Nhật Mộ thảo nguyên đã nghe phải lời đồn về Mộ Khinh Ca, lúc ấy còn sửng sốt một chút.

Cơ hồ sau khi biết tin nàng bị thương, hắn lập tức đi tới doanh địa Long Nha.

Đáng tiếc, dù là hắn cũng phải ăn bế môn canh, hậm hực quay về.

"Gia hỏa đáng ch3t! Ngay cả ta cũng không gặp!" Hàn Thải Thải tức giận nghiến răng, trang phục hoa mỹ không suy giảm.

"Nhị ca, ca sao vậy?" Một nữ tử độ tuổi thanh xuân đi đến, nhìn thấy sắc mặt Hàn Thải Thải khó coi thì quan tâm hỏi.

Theo bên cạnh nàng là một nữ tử xinh đẹp, cũng mở miệng hỏi: "Thải ca ca, huynh sao vậy?"

Nữ tử xưng Hàn Thải Thải là nhị ca đi tới bên cạnh, hờn dỗi nói: "Thanh Liên thấy ca nổi giận đùng đùng trở về, lo lắng ca có chuyện gì nên mới gọi muội cùng tới đây thăm ca. Ca xem Thanh Liên để ý ca nhiều thế nào này."

Hàn Thải Thải cười châm chọc, lên tiếng với nữ tử xinh đẹp: "Đa tạ Nguyễn tiểu thư quan tâm. Nhật Mộ thảo nguyên không thể so với Nguyễn gia, càng không phải Bắc châu. Không ai biết hòn ngọc quý trên tay Nguyễn gia Bắc châu, Nguyễn tiểu thư vẫn nên nhanh chóng trở về doanh địa Nguyễn gia, tránh gặp phải nguy hiểm gì, Hàn gia ta không đảm đương nổi."

"Nhị ca!"

Nguyễn Thanh Liên vội nói: "Không sao không sao, Thải ca ca không sao là tốt rồi, vậy muội đi trước." Nói xong, nàng lưu luyến từng bước rời khỏi lều trại Hàn Thải Thải.

"Nhị ca, sao ca lại đối xử Thanh Liên như vậy? Nàng ấy thực lòng thích ca."

Hàn Thải Thải không quan tâm muội muội chỉ trích, cảnh cáo: "Hàn Y Nhân, bớt xen vào chuyện của ta đi. Nếu ngươi thích nàng thì tự ngươi đi cưới, đừng kéo ta vào."

"Ca! Muội làm việc này là vì ca đấy. Chỉ cần ca cưới Thanh Liên, ai có thể dao động địa vị ca ở Hàn gia?" Hàn Y Nhân tức giận dậm chân.

"Ta sẽ không cưới nàng, ngươi đi ra ngoài." Hàn Thải Thải híp đôi mắt hẹp dài, tỏa ra hơi thở nguy hiểm.

Hàn Y Nhân cảm thấy sống lưng phát lạnh, oán hận trừng mắt nhìn hắn, xoay người rời đi.

Lều trại yên tĩnh lại. Nhưng tâm trạng Hàn Thải Thải vẫn bực bội như cũ, người hắn muốn cưới từ đầu đến cuối chỉ có một người, nhưng cố tình người đó không muốn gả cho hắn!

...

Trong doanh địa Long Nha, lợi dụng ưu thế địa hình, cộng thêm cửa lớn doanh địa cản trở không ít tầm mắt dòm ngó.

Mộ Khinh Ca dừng phơi nắng, duỗi cái eo lười tiến vào chủ trướng.

Đi vào, nàng thấy người nào đó lười nhác ngồi trên giường, cười tủm tỉm nhìn nàng.

Mộ Khinh Ca sửng sốt, nở nụ cười đi tới chỗ Tư Mạch: "Tỉnh? Muốn ăn gì không? Ta sai người đi làm."

Tư Mạch vươn tay, Mộ Khinh Ca thuận theo thả tay mình vào. Đột nhiên tay nàng bị nắm lấy, kéo vào lồng ng.ự.c hắn.

"Ta muốn ăn nàng." Tư Mạch ỷ bên tai Mộ Khinh Ca, thấp giọng nói.

Mộ Khinh Ca xoạt một cái đỏ bừng mặt, giãy giụa thoát khỏi vòng tay hắn, tỏ vẻ giận dữ: "Không đứng đắn."

Tư Mạch thò mặt lại gần: "Chỉ ở trước mặt nàng mới vậy."

Mộ Khinh Ca vừa bực mình vừa buồn cười: "Xem ra chàng không quá đối bụng, vậy khỏi ăn đi."

Tư Mạch cũng không phản bác, chỉ nắm tay Mộ Khinh Ca: "Ta muốn ở bên Tiểu Ca nhi thêm mấy ngày được không?"

"Chàng không cần về vội sao?" Mộ Khinh Ca kinh ngạc.

"Gần đây không có việc gì, ta có thể ở lâu một hồi." Tư Mạch cười nói.

"Vậy chàng có thể ở thêm bao lâu?" Mộ Khinh Ca hỏi. Đôi mắt thanh thấu ẩn ẩn lộ tia chờ mong.

Tư Mạch nghĩ nghĩ, trả lời: "Chờ đại vây săn kết thúc."

"Vậy là một tháng!" Mộ Khinh Ca thực vui sướng. Nàng và Tư Mạch vẫn luôn tới lui vội vàng, bây giờ được ở chung một tháng, thật sự khiến người ta bất ngờ.

"Vậy tốt, ta nuôi chàng một tháng! Nhưng mà ta không nuôi miễn phí, chàng phải thể hiện giá trị bản thân mới được." Mộ Khinh Ca nửa nói nửa giỡn.

Đáy mắt hổ phách như nai con, nói Mộ Khinh Ca: "Tiểu tước gia, ban ngày ta có thể đánh quái, ban đêm có thể ấm giường, cầu Tiểu tước gia thu lưu."

"Ha ha ha ha! Tốt, gia đây thu chàng!" Mộ Khinh Ca cười ha hả.
Bình Luận (0)
Comment