Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Nói cho ta biết nàng muốn gì." Đôi mắt hổ phách tràn đầy sủng nịch nhìn nàng.
Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, vừa tự hỏi vừa nói: "Có cách gì khiến ta và gia gia có thể truyền tin tức cho nhau?"
Vừa nói xong, Mộ Khinh Ca lại lắc đầu.
Nếu thực sự có cách này, y theo tính tình Tư Mạch thì đã sớm dùng cho hai người họ rồi.
"Hình như hơi khó nhỉ." Mộ Khinh Ca cười trừ.
Tư Mạch cười nói: "Tuy rằng tạm thời chưa có cách thỏa mãn yêu cầu của nàng, nhưng ta sẽ cẩn thận suy ngẫm. Hiện tại nếu Tiểu Ca nhi muốn truyền tin cho gia gia ở Lâm Xuyên, ta có thể giúp nàng."
"Cái gì!" Mộ Khinh Ca sáng mắt.
Tư Mạch lấy ra một thứ như tấm thẻ bài, Mộ Khinh Ca nhìn thấy thì hỏi: "Cái gì vậy?"
"Cái này gọi là truyền tin phù. Có thể ghi âm lời nói, gửi đến nơi muốn gửi. Nhưng mỗi tấm chỉ sử dụng được một lần, lần này ta mang đến ba tấm, sau này ta sẽ mang thêm một ít cho nàng." Tư Mạch giải thích.
"Thần kỳ vậy sao?" Mộ Khinh Ca chớp mắt, duỗi tay tiếp nhận truyền tin phù. Đối với Tư Mạch, nàng dĩ nhiên sẽ không câu nệ.
"Thử xem chẳng phải sẽ biết. Nhưng mà truyền tin phù chỉ có thể truyền tin tức đi, sẽ không thu tin tức về." Tư Mạch nói.
Mộ Khinh Ca trầm ngâm, nói: "Nói cách khác, sau khi gia gia nhận được tin tức sẽ không thể hồi âm cho ta."
Tư Mạch gật đầu.
Nhưng hắn lập tức nói: "Ta có thể phái người đưa một ít truyền tin phù cho lão gia tử. Vậy là có thể đạt được hiệu quả như nàng muốn, chỉ là không thể thật sự liên hệ như nàng chờ mong."
"Tốt!" Mộ Khinh Ca dứt khoát nói. Ngay sau đó nàng nở nụ cười trêu chọc: "Gia gia của ta từng gọi chàng là Thánh Vương lão nhân gia, mà bây giờ chàng lại người là lão gia tử, đúng là xưng hô lộn xộn."
Tư Mạch u oán: "Đối với người tu luyện, tuổi tác căn bản không tính là gì. Hơn nữa ta là cháu rể của ông ấy, gọi là gia gia hay lão gia tử đều chính xác."
Mộ Khinh Ca nghẹn họng nhìn hắn, không nghĩ tới Tư Mạch có thể bẻ như vậy. Nói nửa ngày, chẳng phải đang không muốn thừa nhận mình già sao.
"Khụ khụ." Mộ Khinh Ca nói sang chuyện khác: "Dùng truyền tin phù thì bao lâu mới đến chỗ gia gia?"
"Một ngày." Tư Mạch trả lời.
Một ngày? Nhanh thật!
Mộ Khinh Ca liếc nhìn Tư Mạch, hít sâu, nói vào truyền tin phù: "Gia gia, con là Khinh Ca. Con tìm được Tang gia rồi, thì ra... Tang Lam Nhược không ch3t. Năm ấy bà tìm được cha, rồi bị người Tang gia mang về Trung Cổ Giới. Khi đó trong bụng bà còn có thai, sinh một đôi long phượng cho Mộ gia. Con đã gặp được. Chỉ là... con không biết làm sao đối mặt với họ. Con sẽ đi gặp xem, dù cha có thể cứu sống được không, con đều sẽ mang người về cho ngài. Con ở đây đều mạnh khỏe, ngài cũng phải giữ gìn sức khỏe. Đúng rồi, cô cô thế nào? Biểu đệ hoặc biểu muội bây giờ nên gọi là gia gia rồi, thay con hỏi thăm họ. Con sẽ trở về."
Mộ Khinh Ca nói xong, nhìn về phía Tư Mạch.
Tư Mạch dạy Mộ Khinh Ca pháp quyết. Sau khi Mộ Khinh Ca làm theo, truyền tin phù hóa thành tia sáng bay ra ngoài.
"Vậy là xong?" Mộ Khinh Ca kinh ngạc hỏi.
Tư Mạch gật đầu: "Lão gia tử sẽ nhanh chóng nhận được tin của nàng."
Hắn nắm tay Mộ Khinh Ca, nói: "Ta cũng sẽ lập tức truyền tin về, phái người đưa phù cho lão gia tử."
"Đa tạ chàng." Mộ Khinh Ca cảm động.
"Đồ ngốc, chẳng phải nàng đã nói của ta chính là của nàng sao? Dùng đồ của mình, cần gì phải đa tạ?" Tư Mạch cười nói.
Mộ Khinh Ca cười cười, nói với hắn: "Đêm nay chắc là ta đã khiến nhiều người lo lắng."
"Ngẫu nhiên buông thả cũng tốt, Tiểu Ca nhi đừng vắt kiệt sức mình." Tư Mạch lắc đầu nói.
Mộ Khinh Ca hít một hơi thật sâu, gật đầu: "Ban đầu là tâm ta loạn, nhưng sau đó ta lại tiến vào cảnh giới rất huyền diệu khiến ta có thêm nhận thức mới về Linh Lung Thương, xem như thu hoạch ngoài ý muốn."
"Chúc mừng nàng." Tư Mạch thưởng thức mái tóc nàng, cười như tắm mình trong gió xuân.
Gương mặt tuấn mỹ vô song, mặt mày như họa không thể bắt bẻ, phảng phất mua chuộc hết phong tình thế gian. Mộ Khinh Ca xem đến mê mẩn, nàng không thể không thừa nhận, gương mặt này mang đến mị lực khiến nữ nhân trầm luân.
May là Tư Mạch không hay xuất hiện trước đám đông, nàng có thể độc chiếm mỹ mạo này.
Đột nhiên ánh mắt Mộ Khinh Ca sắc bén, bắt lấy vạt áo Tư Mạch kéo hắn tới trước mặt mình, cảnh giác hỏi: "Ở địa bàn của chàng, có nữ nhân ái mộ chàng không?"
Tư Mạch còn chưa mở miệng, nàng lại cảnh cáo: "Đừng có lừa ta nói không có!"
Tư Mạch há miệng, bất đắc dĩ nhìn tiểu nữ nhân cường thế: "Đúng là nhiều, nhưng ta đều vô tình với họ, họ đều biết."
"Họ? Xem ra nhân số không ít." Giọng nói Mộ Khinh Ca có nhiễm thêm mấy phần ghen tuông.
"Trong lòng ta chỉ có một mình Tiểu Ca nhi, nữ nhân khác ta thậm chí còn không nhớ rõ tên tuổi mặt mũi." Tư Mạch nhanh chóng tỏ thái độ.
Mộ Khinh Ca cắn răng nói: "Chàng chính là của ta, kẻ nào dám mơ ước chàng, chính là khiêu khích ta!"
Tư Mạch cười tươi gật đầu.
Tuy phương thức thổ lộ của Mộ Khinh Ca rất bá đạo, nhưng ch3t tiệt hắn vẫn thích.
Đột nhiên Mộ Khinh Ca cúi người, đến gần hắn.
Tư Mạch không khỏi ngừng thở, đôi mắt hổ phách xẹt qua tia dị sắc, suy đoán dụng ý của nàng.
Mộ Khinh Ca dùng đôi mắt thanh thấu nhìn kỹ gương mặt Tư Mạch, từ ánh mắt đến hàng lông mày, xuống sống mũi tới cánh môi anh đào, đảo qua hầu kết hắn, như có như không lướt xuống xương quai xanh.
Trong trướng, vang lên thanh âm nuốt ực.
Tư Mạch nhìn nàng, đôi mắt hổ phách có kinh ngạc, có chờ mong, còn có kích động.
Tầm mắt Mộ Khinh Ca di chuyển, đối diện đôi mắt hắn. Thanh âm nàng khàn khàn: "Vì để không khiến bị kẻ khác nhớ thương, ta quyết định vẫn nên lưu lại ấn ký mới được."
"Tiểu Ca nhi muốn lưu lại ấn ký gì?" Tư Mạch chậm rãi nói. Thanh âm hắn giờ đây không hoàn toàn bình tĩnh, có chút run rẩy, phóng thích ra lực lượng câu hồn đoạt phách.
Tầm mắt hắn bởi vì tư thế của Mộ Khinh Ca, không thể tránh khỏi thấy được phong cảnh mê người ẩn hiện trong lớp áo rộng rãi.
Hô hấp Tư Mạch cứng lại, phong cảnh núp trong vạt áo quả thực chính là phong cảnh đẹp nhất với hắn, không gì sánh nổi.
"Ta muốn chàng." Mộ Khinh Ca phun ra ba chữ rõ ràng, thân thể nghiêng tới, kéo gần khoảng cách hai người.
Tư Mạch ngả về sau, khuỷu tay chống lên giường.
Ta muốn chàng!
Ba chữ va vào tâm hắn, khiến trái tim hắn bắt đầu nhảy lên kịch liệt: "Tiểu Ca nhi, nàng có biết mình đang nói gì không?"
Mộ Khinh Ca nghiêng người tới, bàn tay cũng chống lên giường, một tay khác hơi nhấc cằm Tư Mạch, nhả khí như lan: "Đương nhiên biết! Ta nghĩ kỹ rồi, dù sao chàng cũng là của ta, ta cần gì phải chịu đựng thiệt thòi?"
Huyệt thái dương Tư Mạch hơi giựt, nghiến răng nói: "Lời này hẳn phải ta nói mới đúng!" Đáng ch3t, rốt cuộc là ai phải kìm nén hả?
Mộ Khinh Ca nhún vai, không thèm để ý: "Cho nên ta quyết định đêm nay phải muốn chàng, khiến chàng có danh có phận trở thành người của ta, cắt đứt tâm tư đám cỏ dại bên ngoài."
Ánh mắt Tư Mạch mềm xuống, đáy mắt hổ phách thâm thúy dần nhiễm màu hồng, yêu dã dụ hoặc như đóa anh túc tản ra mùi hương thúc giục người, từng bước dụ dỗ Mộ Khinh Ca.
"Tiểu Ca nhi, nàng sẽ không hối hận chứ." Thanh âm Tư Mạch trở nên nóng bỏng khàn khàn vì hành động của Mộ Khinh Ca. Hắn đang khắc chế mình, nhưng nếu hiện tại vật nhỏ này muốn lui bước, hắn cũng sẽ không cho phép!
"Hối hận?" Mộ Khinh Ca nhướng mày, khí phách nói: "Bổn tước gia chưa bao giờ biết hai chữ hối hận viết thế nào!"
"A Mạch, chàng sẵn sàng chưa?" Mộ Khinh Ca nở nụ cười tuyệt mỹ.
Nội tâm Tư Mạch thình thịch, nheo mắt, thanh âm khàn khàn: "Tiểu Ca nhi, nàng sẵn sàng chưa?"
Ánh nến chiếu vào gương mặt hai người, đều khuynh thành tuyệt mỹ. Cho dù là biểu hiện bên ngoài, hai người đều không cam lòng yếu thế tranh phong. Mỹ mạo ngang bằng, dưới ánh nến lay động lại trở nên hòa hợp, xứng đôi là vậy.
"Nến đỏ ấm trướng, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng." Mộ Khinh Ca búng tay. Sức mạnh vô hình dập tắt ánh nến khiến trong lều chìm vào bóng tối.
Mưa rào qua đi, ánh sao trên trời xuất hiện chiếu vào hai người trên giường, khiến họ có thể thấy rõ lẫn nhau.
Đáy mắt Tư Mạch phản chiếu bóng hình tuyệt mỹ quyến rũ của Mộ Khinh Ca.
Mà trong mắt Mộ Khinh Ca, cũng phản chiếu đôi mắt thâm tình quyến luyến của Tư Mạch...
Cuối cùng, nàng cúi đầu, dưới sự chờ mong của nam nhân, chạm tới cánh môi hơi lạnh, ngửi hơi thở hắn, dễ dàng cạy ra lớp phòng thủ.
Mộ Khinh Ca chủ động khiến đôi mắt Tư Mạch che giấu thấp thỏm giờ đây hóa thành kinh hỉ.
Hắm ôm lấy eo thon, dùng sức lật ngược đè nàng dưới thân. Hóa bị động thành chủ động, điên cuồng đòi lấy đôi môi đỏ mọng.
Quyền chủ công bị đoạt, Mộ Khinh Ca không cam lòng trừng mắt, cũng mạnh mẽ xoay người thay đổi vị trí hai người họ.
Lại bị Mộ Khinh Ca đè dưới thân, Tư Mạch bất đắc dĩ.
Thu hết biểu tình khiêu khích của Mộ Khinh Ca vào mắt, hắn quyết định nhường nàng một lần. Tư Mạch từ bỏ phản kháng, Mộ Khinh Ca hứng thú dâng trào.
Nụ hôn cực kỳ nhiệt liệt, phảng phất có thể nóng chảy hai người.
Mối tình yên lặng lắng đọng lên men. Có lẽ từ thời khắc Mộ Khinh Ca xuyên tới, gặp được Tư Mạch, giữa hai người đã được định sẵn duyên phận, lại không tự biết.
Lại có lẽ, lúc ấy nếu có người nói cho nàng biết, nàng và Tư Mạch sẽ có duyên phận như vậy. Nàng sẽ khinh thường cười lạnh, lựa chọn không tin.
Nhưng tối nay, nàng lại cam tâm tình nguyện giao bản thân ra cho người nam nhân, thuận theo mong muốn...
Sau cơn mưa đêm, ánh sao trên trời càng sáng rõ, như phồn hoa nở rộ bao phủ chủ trướng, che giấu sắc hương hồng thắm quyến rũ.